Sau Tết Trung thu, Tiểu Điềm Điềm tiếp tục đi học mẫu giáo, Giản Quý Bạch và Mộ Du Vãn bận công việc riêng của mình, cuộc sống của họ đi vào quỹ đạo.
Tuy nhiên, cách cả hai sống chung với nhau đã khác trước khá nhiều.
Mấy ngày này, Giản Quý Bạch ở trong trạng thái choáng váng như có chiếc bánh từ trên trời rơi xuống tình cờ rớt vào đầu anh, cả người lâng lâng, đi đến đâu khóe miệng cũng vểnh lên.
Mộ Du Vãn không nói thẳng rằng cô thích anh, nhưng cô đã tự mình giải thích chuyện với Kỳ Văn Tân, thế là đủ để Giản Quý Bạch vui như lên thiên đường rồi.
Anh thực sự không ngờ rằng chuyện ầm ĩ được lan truyền ở Lan Đại lại là sai sự thật, khiến anh sợ đầu sợ đuôi nhiều năm như vậy.
Nếu sớm biết hai người đó chẳng liên quan gì đến nhau, anh đã chủ động bày tỏ tình cảm rồi.
Nhưng bây giờ anh biết vẫn chưa muộn.
Trước đây, anh sợ sẽ làm phiền đến Mộ Du Vãn, vì vậy không dám gửi tin nhắn và gọi điện cho cô thường xuyên, nhưng bây giờ Giản Quý Bạch không sợ nữa.
Trong giờ làm việc, gửi tin nhắn cho Mộ Du Vãn mọi lúc, mọi nơi.
Lớn như lợi nhuận mà công ty kiếm được gần đây, nhỏ như tách cà phê mà thư ký mới tuyển hôm nay pha cho anh quá ngọt, không hợp khẩu vị của anh, nói xong còn phải bổ sung thêm, đó là thư ký nam.
Quả thực là tất cả đều báo cáo chi tiết bất cứ lúc nào, nghiễm nhiên trở thành chuyên gia chatbox mạnh nhất.
Mộ Du Vãn biết anh ở bên ngoài rất giỏi ăn nói, nhưng vì anh luôn giữ kẽ trước mặt cô, nên khi anh đột ngột thay đổi phong cách, cô rất không quen.
Trong phòng học yoga, Mộ Du Vãn đang dạy học, màn hình điện thoại di động đặt trong ngăn tủ bật sáng liên tục.
Đến cuối buổi học buổi tối, các học viên đều đã rời đi, Mộ Du Vãn nhìn tin nhắn trên điện thoại mà cạn lời.
Cô thậm chí còn không có thời gian để trả lời, chính anh đơn phương gửi cho cô rất nhiều tin nhắn.
Tin nhắn cuối cùng lưu lại nửa tiếng trước: 【 Vợ à, khi nào em tan sở, anh đến đón em nhé? 】
Mộ Du Vãn nhìn chằm chằm tin nhắn của anh, đang định nói cô có xe, có thể tự về, lại đột nhiên nhận được một tin nhắn khác: 【 Vợ ơi, anh ở dưới lầu rồi, bao giờ thì em ra? 】
Anh thực sự đến đón cô, trái tim Mộ Du Vãn đập lỡ một nhịp, lúng ta lúng túng trả lời anh: 【 Đợi em một lát 】
Đặt điện thoại xuống, cô đang định thay bộ quần áo tập yoga thì chợt nhớ ra buổi chiều trong lúc tập yoga mình đã đổ mồ hôi.
Cô vươn tay ngửi ngửi, mặc dù không có mùi gì, nhưng cô vẫn dùng tốc độ nhanh nhất đi vào phòng tắm, tắm nước nóng, mùi thơm sữa tắm nhẹ nhàng thoa khắp người.
Sau khi tắm rửa thay quần áo xong, cô lại ra ngoài trang điểm trước gương.
Khi cô cầm túi xách ra khỏi phòng tập yoga thì đã là hai mươi phút sau.
Sợ Giản Quý Bạch chờ lâu, Mộ Du Vãn cầm túi xách chạy vội vào thang máy.
Đến lầu một, cô hít một hơi thật sâu, soi gương bên trong xác định trang điểm ổn thỏa rồi mới chậm rãi đi ra ngoài.
Ra khỏi toà nhà văn phòng, sắc trời bên ngoài đã tối dần, gió thu nhàn nhạt mang theo hơi lành lạnh.
Mộ Du Vãn vừa bước xuống tới bậc thang, đã nhìn thấy Giản Quý Bạch đang sải bước về phía trước đón cô.
Anh mặc một bộ âu phục công sở được cắt may cẩn thận, dáng người cao thẳng, vai rộng eo hẹp, dưới ánh đèn mờ ảo của công viên, khuôn mặt càng thêm thâm thúy.
Người đàn ông đứng trước mặt cô, Mộ Du Vãn bắt gặp ánh mắt sáng rực của anh, vội vàng tránh đi: "Anh đợi lâu rồi phải không?"
Giản Quý Bạch vô lại cong môi: "Chờ bà xã, bao lâu cũng là vinh hạnh."
Mộ Du Vãn không biết nên nói gì, nhìn thấy xe anh đậu cách đó không xa liền đi thẳng tới.
Vừa mở cửa xe, cô nhìn thấy trên ghế ngồi có một bó hoa dâm bụt, màu trắng tinh khôi, yêu kiều xinh đẹp.
Mộ Du Vãn trong lòng ngọt ngào, cầm bó hoa lên, vẻ mặt bình tĩnh ngồi xuống.
Ngay sau đó, Giản Quý Bạch cũng mở cửa bước vào.
Cửa xe đóng lại ngăn cản hơi lạnh bên ngoài, không khí trong xe trở nên loãng hơn, ngón tay Mộ Du Vãn vô thức ôm chặt bó hoa trong lòng.
Từ lúc Giản Quý Bạch lên xe liền không có động tĩnh gì, cũng không khởi động xe, thậm chí còn không thắt dây an toàn, chỉ nghiêng đầu lẳng lặng nhìn cô.
Mộ Du Vãn bị nhìn chằm chằm toàn thân khó chịu.
Gần đây anh quá chủ động, căn bản không cho cô thời gian thích ứng, nếu cứ tiếp tục như vậy, cô sẽ khó mà chịu đựng nổi.
Năm phút trôi qua, Mộ Du Vãn chịu không nổi nữa: "Anh đừng nhìn em nữa được không?"
Giản Quý Bạch dường như đang chờ đợi câu nói này, nhanh chóng lại gần: "Vậy anh có thể hôn em không?"
Mộ Du Vãn: "..."
Đèn đường bên ngoài chiếu xiên vào trong, bằng mắt thường Giản Quý Bạch cũng có thể nhìn thấy mặt Mộ Du Vãn đỏ bừng.
Môi Giản Quý Bạch áp sát bên tai cô: "Hay em cứ nói thích anh cũng được."
Mộ Du Vãn không nói lời nào.
Giản Quý Bạch nhìn đôi tai đỏ ửng của cô: "Em nói suy nghĩ một đêm sẽ trả lời anh, nhưng đã nghĩ mấy ngày mấy đêm rồi, anh vẫn chưa đợi được đáp án đâu."
Mộ Du Vãn có chút không nói nên lời, đêm đó chính anh nói thân thể cô so với miệng cô thành thật hơn.
Đã biết nội tâm cô nghĩ thế nào rồi, còn phải ép cô nói ra.
Mộ Du Vãn đẩy anh: "Mau về nhà thôi, Điềm Điềm tan học từ sớm rồi, không về con bé sẽ ngóng đó."
Giản Quý Bạch không trêu chọc cô nữa, thắt dây an toàn, lái xe rời đi.
Mộ Du Vãn quay đầu nhìn tòa nhà chạy ngược bên ngoài cửa sổ, đèn đường tạo thành vệt sáng dưới dòng xe tăng tốc, trên vỉa hè có đôi trẻ nắm tay nhau.
Mộ Du Vãn là giáo viên dạy yoga, nhiều học viên của cô là phu nhân nhà giàu, cô đã thấy nhiều tình trạng hôn nhân của những gia đình giàu có trong giới hào môn.
Có người chơi theo cách riêng của mình, có bằng mặt không bằng lòng, và vô số tin đồn về việc nuôi tình nhân bên ngoài, lừa dối nữ thư ký hay có con ngoài giá thú.
Cô và Giản Quý Bạch là liên hôn, còn có thể sống cuộc sống tương kính như tân, gia đình hòa thuận, đây đã là một tình huống hiếm có.
Cô luôn tự nhủ rằng, thế này là tốt rồi, cô không thể nghĩ nhiều.
Chỉ cần đủ tỉnh táo, hôn nhân của họ có thể bền vững mãi mãi, gia đình luôn trọn vẹn.
Cho đến khi Giản Quý Bạch nói với cô rằng anh thích cô.
Mộ Du Vãn đột nhiên cảm thấy sự tỉnh táo mà cô đã duy trì trong nhiều năm qua dễ dàng bị đánh sụp.
Trên thực tế, có ai không ước rằng mình sẽ gả cho tình yêu đâu?
Đây là điều cô mong mỏi nhất khi xa gia đình gả đến Lan Thành, khi cô không còn ai để nương tựa.
Cô nói cô có thể tiếp tục cuộc hôn nhân mà không cần tình yêu, nhưng đó là bởi vì trước đây Giản Quý Bạch chưa từng nói anh thích cô.
Nhìn bó hoa dâm bụt trong lòng, ánh mắt Mộ Du Vãn ẩn chứa tia ấm áp.
—————
Sau bữa tối, Điềm Điềm đã ăn xong chiếc bánh quế hoa lúc trước cô làm cho.
Thừa dịp Giản Quý Bạch chơi với cô nhóc, Mộ Du Vãn vào bếp định làm thêm một ít.
Giản Quý Bạch đọc một vài truyện ngắn với con gái, giúp cô bé mở phim hoạt hình.
Điềm Điềm ngoan ngoãn dựa vào ghế sô pha nghiêm túc xem, ánh mắt Giản Quý Bạch thỉnh thoảng nhìn về phía nhà bếp.
Đợi một hồi, anh đứng dậy đi tới.
Mộ Du Vãn buộc tóc đuôi ngựa đơn giản, đeo tạp dề, đổ một lớp mật hoa quế thơm ngào ngạt lên trên bánh ngọt rồi lại cho vào nồi hấp.
Vừa định tính thời gian, cô phát hiện Giản Quý Bạch không biết từ lúc nào đã xuất hiện sau lưng cô, cánh tay dài ôm lấy eo thon của cô.
Thân thể Mộ Du Vãn hơi cứng ngắc, vội vàng tránh ra: "Anh làm gì vậy, không phải bảo anh chơi cùng Điềm Điềm sao?"
"Con bé đang xem phim hoạt hình, không cần anh chơi cùng." Giản Quý Bạch tựa cằm lên vai cô, ôn nhu nói: "Lần sau em dạy anh đi, anh thay em hấp bánh ngọt."
Mộ Du Vãn buồn cười nhìn sang: "Anh học được không?"
"Học vài lần thì sẽ không khó nữa, với lại anh cảm thấy cũng không khó đến vậy."
Mộ Du Vãn nghe thấy tiếng bước chân liền đẩy anh ra: "Anh mau buông em ra đi."
Giản Quý Bạch càng ôm cô chặt hơn: "Không buông, ôm thêm một lát đã."
Bảo mẫu đem quần áo giặt xong của Điềm Điềm mang đến khu vực phơi quần áo ở tầng dưới, khi đi ngang qua nhà bếp, cô ấy vô tình nhìn thấy cảnh tượng bên trong, vội vàng chuyển ánh mắt sang nơi khác.
Lại nhìn thấy Điềm Điềm xem phim hoạt hình một mình trong phòng khách, bảo mẫu lẩm bẩm một mình, bình thường hai người đều quanh quẩn bên cô nhóc, sao bây giờ lại cứ dính lấy nhau vậy?
Tiểu Điềm Điềm không phát giác ra chuyện này, xem phim hoạt hình say sưa ngon lành.
—————
Đặt bánh quế hoa thơm ngào ngạt vào tủ lạnh cho nguội, Mộ Du Vãn vào phòng khách xem phim hoạt hình cùng con gái, Giản Quý Bạch cũng đi theo, ngồi bên cạnh Mộ Du Vãn.
Nhìn thấy mẹ, Điềm Điềm tiến vào trong lòng cô, gương mặt nhỏ ngước lên: "Mẹ ơi, bánh ngọt đâu ạ?"
Mộ Du Vãn xoa đầu con gái: "Mau đi ngủ thôi, ngày mai lại ăn."
Điềm Điềm có chút không vui, nhưng rất nghe lời Mộ Du Vãn: "Vậy ngày mai con có thể ăn nhiều không?"
Mộ Du Vãn cười: "Được, lúc tới nhà trẻ mẹ sẽ mang thêm một ít cho con."
Điềm Điềm vui mừng bật dậy khỏi ghế sô pha, nhảy lên ôm cổ Mộ Du Vãn: "Con yêu mẹ nhất!"
Cô nhóc còn hôn một cái lên mặt Mộ Du Vãn, để lại vết nước miếng.
Giản Quý Bạch nhìn hai mẹ con, cũng cúi xuống hôn lên má bên kia của Mộ Du Vãn: "Ba cũng yêu mẹ của Điềm Điềm nhất."
Điềm Điềm vì lời của Giản Quý Bạc liền trỗi dậy tâm tư ganh đua so sánh, nắm lấy tay Mộ Du Vãn lắc lắc: "Cả con và ba đều yêu mẹ nhất, vậy mẹ yêu ai nhất?"
Giản Quý Bạch: "Con có hét to nữa thì cũng là yêu ba nhất."
Điềm Điềm giận dữ trừng mắt nhìn anh.
Mộ Du Vãn cạn lời nhìn hai cha con, yên lặng lau đi hai vết nước miếng trên mặt: "Mẹ thích ngoan."
Điềm Điềm vốn đang đứng trên ghế sô pha, nghe thấy câu này thì lập tức ngồi xuống, chắp tay sau lưng: "Mẹ, con rất ngoan luôn."
Mộ Du Vãn cười hôn lên trán con gái, nhỏ giọng nói: "Ừm, cho nên mẹ yêu con nhất."
Điềm Điềm cũng ghé qua thì thầm với cô: "Ba không ngoan sao?"
"Đúng vậy, ba không ngoan."
Giản Quý Bạch cúi mặt lại gần hơn, kìm nén giọng nói của mình, tham gia vào nhóm thì thầm, hỏi Mộ Du Vãn: "Sao anh lại không ngoan? Em nói rõ chi tiết đi?"
Mộ Du Vãn: "..."
Điềm Điềm đột nhiên trả lời thay: "Ba rất không ngoan nhé, mẹ không cho ba ôm mà nhất quyết ôm, không cho hôn ba nhất định muốn hôn, ba một chút cũng không nghe lời, cô giáo nói bạn nhỏ không nghe lời là không ngoan."
Ban đầu Mộ Du Vãn bị Giản Quý Bạch hỏi thì có chút quýnh, nhưng bây giờ nghe lời giải thích của con gái lại bị chọc cười.
Thấy mẹ cười, Điềm Điềm rất vui: "Con nói đúng rồi, mẹ cười rồi này!"
Mí mắt Giản Quý Bạch giật giật hai lần, nheo mắt nhìn con gái: "Con vừa nói mấy cái kia... Con thấy ba nhất định phải ôm nhất định phải hôn mẹ con khi nào vậy?"
Anh cẩn thận nhớ lại, anh không chú ý hình tượng của mình trước mặt con gái như thế ư?
Điềm Điềm nói: "Sáng nay ở cửa phòng ngủ, ba đòi mẹ hôn chào buổi sáng, nhưng mẹ không đồng ý, thế nên ba ôm mẹ không buông."
Cô nhóc đưa bàn tay mũm mĩm lên che mắt, để lộ kẽ hở giữa các ngón tay, "Lúc tỉnh dậy, vừa mới qua con đã lén nhìn thấy rồi."
Điềm Điềm cẩn thận nhớ kỹ lại: "Còn có dì Thanh cũng nhìn thấy, dì ấy giúp con mặc quần áo tới đó."