Sáng sớm hôm sau, khi Thi Vũ chuẩn bị bữa sáng như thường lệ thì đột nhiên nghe tiếng người gõ cửa.
Thi Vũ tắt bếp ga, chạy ra phòng khách mở cửa.
Thấy Mạc Nghịch đang dắt tay Mạc Nam Kiêu đứng ở cửa, Thi Vũ cười nói: “Mau vào mau vào, không ngờ hai người lại đến sớm thế. Chị em còn chưa dậy, để em đi gọi chị ấy nhé.”
Mạc Nghịch nói: “Đừng.”
Thi Vũ đăm chiêu gật đầu, “Ừ nhỉ —— em hiểu rồi, thầy Mạc, anh xót chị em, muốn chị ngủ thêm một lúc.”
Mạc Nghịch: “…”
Thi Vũ: “Hai người ăn sáng chưa? Chưa thì ăn cùng luôn đi, em sắp làm xong rồi.”
Mạc Nghịch: “Chưa.”
Thi Vũ: “Grừ, vậy thì ăn cùng luôn đi. Anh cứ ngồi trước đi, em đi nấu bữa sáng.”
***
Đêm qua Thi Phong ngủ rất ngon, nhiều năm qua hiếm khi được một giấc ngon như vậy.
Tám giờ, Thi Phong mở mắt, ngáp một cái, ngồi dậy gấp chăn ngay ngắn, sau đó bèn đứng dậy đi ra phòng ăn.
Đầu không chải, mặt không rửa, lúc đi, còn theo thói quen đưa tay cào cào tóc.
Mạc Nghịch, Mạc Nam Kiêu và Thi Vũ vừa bắt đầu ăn, Thi Phong liền bước vào.
Tóc rối vô cùng, mặc quần áo ngủ rất nhếch nhác.
Tóc đen, cổ trắng, tương phản mạnh mẽ.
Áo ngủ rộng thùng thình, càng khiến cô trông quyến rũ, cộng thêm động tác cào tóc vừa rồi, chụp lại một giây nào cũng được coi là cảnh đẹp ý vui.
“Anh đến sớm thế.” Thi Phong mỉm cười, “Hôm nay em dậy hơi muộn. Xin lỗi.”
Mạc Nghịch không nói gì, anh chỉ nhìn chằm chằm cô, có một ngọn tà hỏa bùng cháy trong cơ thể.
Mạc Nam Kiêu ngẩng đầu nhìn Thi Phong một lát, Thi Phong dịu dàng cười đáp lại.
Thi Vũ không phục: “Hầy, vừa rồi em nói chuyện với Nam Kiêu mãi mà bé không thèm liếc em một cái.”
Thi Phong: “Đó là do Nam Kiêu không quen em. Gặp nhiều lần, Nam Kiêu sẽ dần chịu nhìn em thôi.”
Khuôn mặt vô cùng chờ mong của Thi Vũ hướng về phía Thi Phong: “Vậy sau này Nam Kiêu có biết gọi em là dì không?”
Thi Phong: “Biết.” Thi Vũ vui vẻ gào to: “Uầy, em muốn làm dì.”
“Em đã làm rồi.” Mạc Nghịch ngồi đối diện tiếp lời.
Lấy cung phản xạ thần kinh của Thi Vũ, căn bản không có khả năng hiểu lời của Mạc Nghịch.
Cô hỏi lại theo phản xạ: “Làm cái gì rồi cơ?”
Mạc Nghịch: “Dì của Nam Kiêu.”
Thi Vũ: “Uầy, đúng ha, anh cũng thành anh rể rồi, con trai anh cũng phải theo anh gọi em là em vợ rồi.”
“Là dì.” Thi Phong sửa lại.
Thi Vũ: “Ừ đúng đúng đúng, Dì. Kệ đi, chỉ cần không phải dì cả [1] là được.”
[1] Dì cả (đại di mụ): Cách gọi ẩn ý cho kinh nguyệt hàng tháng của phụ nữ.
Thi Phong lườm Thi Vũ, dùng ánh mắt cảnh cáo cô nói chuyện ý tứ một chút.
Mạc Nghịch: “Chị em là dì cả.”
Thi Vũ đang chuẩn bị ý tứ thì nghe thấy câu này của Mạc Nghịch, bèn cười rụng hàm.
“Ha ha ha ha ha… Thầy Mạc đúng là có khiếu hài hước.” Thi Vũ cười chảy nước mắt.
Thi Phong cũng hơi buồn cười, cô tưởng thời đại này không ai không hiểu “dì cả” nghĩa là dì.
Thi Phong tưởng Mạc Nghịch hẳn là có thể đuổi kịp 8x, dù sao anh cũng có WeChat.
Mạc Nghịch không biết tại sao Thi Vũ cười, anh hơi khó hiểu liếc Thi Phong.
Thi Phong nói: “Khiếu hài hước của người trẻ tuổi tương đối kì quái.”
Mạc Nghịch: “À.”
Nói xong, lại cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Thi Vũ cười năm phút mới bình tĩnh lại được.
Cô dùng tay trái trộm huých tay Thi Phong, nói thầm bên tai Thi Phong: “Thầy Mạc đứng đắn ghê, tốt hơn những tên đàn ông ngoài đường kia bao là nhiêu. Chị, chị có anh ấy chả khác gì trúng xổ số rồi đấy.”
Thi Phong: “…”
***
Hôm nay Thi Vũ không có chuyện gì, cả ngày không phải ra ngoài. Ăn cơm xong, trận địa liền chuyển từ phòng ăn sang phòng khách.
Thi Phong về phòng thay một bộ quần áo khác, vệ sinh cá nhân một chút.
Chú ý hình tượng của mình trước mặt đàn ông là điều vô cùng cần thiết, Th Phong học tâm lý nên cô càng hiểu điều này rõ hơn.
Thi Phong mặc quần skinny màu đen, kết hợp áo lông ngắn màu xám nhạt.
Màu cô thích là đen trắng và xám nên tủ quần áo của cô hầu hết đều là ba màu này.
Thi Phong khá cao, da trắng, cũng không quá gầy nên mặc đồ gì cũng khá hợp.
Trong phòng khách, Thi Vũ đang vắt óc nghĩ cách dụ dỗ Mạc Nam Kiêu.
Cô chỉ muốn ôm cậu một cái, nhưng Mạc Nam Kiêu lại rất bài xích người xa lạ.
Thi Vũ bị cự tuyệt năm lần, chỉ có cách thay đổi chiến lược. Cô bắt đầu làm thân với Mạc Nam Kiêu.
Ví như, cầm một vật trang trí nhỏ xinh làm bằng gốm dụ cậu.
“Nè, nè, Tiểu Nam Kiêu, cái này là dì tự tay làm đấy, tặng cho con nhé.”
Nói tới đây, Thi Vũ cau mày, cô nhìn Mạc Nam Kiêu, “Cháu muốn không?” Mạc Nam Kiêu tránh ánh mắt của Thi Vũ, nhìn vào vật nhỏ trên tay Thi Vũ.
Thi Phong vừa bước ra, liền thấy Thi Vũ đang cầm thứ gì đó chơi với Mạc Nam Kiêu.
Cô giật phắt thứ đó khỏi tay Thi Vũ, đặt vào tay Mạc Nam Kiêu.
Thi Vũ không phục: “Nam Kiêu còn chưa để em ôm đâu!”
Thi Phong: “Nam Kiêu năm tuổi rồi, đừng dùng cách chơi với trẻ ba tuổi với nó, ảnh hưởng đến việc phát triển EQ lắm.”
Thi Vũ tủi thân: “Chị, rõ ràng bây giờ chị thân với Nam Kiêu hơn em, em mới là em ruột của chị, Nam Kiêu chỉ là con anh rể, hừ…”
Nghe được xưng hô “con anh rể” này, Mạc Nghịch bèn sửa đúng: “Con ruột.”
Thi Vũ: “… Được được được, ba người các người là người một nhà, em chỉ là cục thịt thừa.”
Mạc Nghịch & Thi Phong: “…”
Thi Vũ càng nói càng tủi thân, “Lúc chuyển nhà cũng không dẫn em theo, để em sống cô độc hết quãng đời còn lại.”
Thi Phong bất đắc dĩ lườm Thi Vũ: “Nam Kiêu mới năm tuổi, em cũng năm tuổi à.”
Thi Vũ: “Được rồi, dù sao em cũng chỉ nói thế thôi… Em vẫn đi theo mấy người mà, đúng rồi, anh rể, lúc nào chúng ta chuyển nhà?”
Thi Phong vỗ vào cánh tay Thi Vũ một cái; “Đừng gọi lung tung.”
Còn chưa có gì, sao lại gọi người ta là anh rể.
Mạc Nghịch quay đầu hỏi Thi Phong: “Quyết định chưa.”
Thi Phong: “Vậy thì nhanh lên. Bằng không mỗi ngày lại phiền anh dẫn Nam Kiêu chạy quanh hai nơi. Em đã xin nghỉ mấy ngày, vừa kịp dọn dẹp đồ đạc. Xong sớm ngày nào tốt ngày đó.”
…
Thi Vũ vẫn không từ bỏ việc làm thân với Mạc Nam Kiêu, qua một buổi sáng, Mạc Nam Kiêu cũng không bài xích cô như hồi sáng nữa.
Đây quả là trường hợp hiếm thấy, bản thân trẻ tự kỉ vốn đã bài xích việc trao đổi với người khác, bệnh tương đối nghiêm trọng thậm chí còn cự tuyệt cha mẹ khỏi thế giới của mình.
So với họ, Mạc Nam Kiêu quả là kì tích.
Ăn cơm trưa xong, Mạc Nam Kiêu lại ngủ.
Sau khi cậu ngủ, Thi Vũ liền nằm cạnh cậu.
Cô xua xua tay với Thi Phong, dùng khẩu hình nói: “Chị với anh rể ngủ phòng em đi, em không làm bóng đèn nữa.”
Thi Phong gật đầu, đi ra phòng ngủ, nhẹ nhàng khép cửa lại.
Cô đi đến bên cạnh ghế sofa, nói với Mạc Nghịch: “Em chuẩn bị nghỉ trưa ở phòng Thi Vũ, anh có ngủ trưa không?”
Mạc Nghịch đứng lên, nắm lấy tay Thi Phong, rất quyết đoán nói một chữ: “Ngủ.”
***
Phòng Thi Vũ được trang trí khiến người khác có cảm giác rất nghệ thuật, trên tường treo toàn tranh của cô, màu sắc rất rực rỡ.
Từ góc độ tâm lí, màu sắc rực rỡ sẽ kích thích đại não khiến con người cảm thấy hưng phấn, khi mua sắm, người dùng ví màu đỏ chi ra số tiền gần gấp đôi so với người dùng ví màu đen.
Vì màu sắc rực rỡ diêm dúa càng kích thích ánh nhìn và lòng ham muốn của người mua hơn.
Tương tự, một người đàn ông nhìn thấy người phụ nữ nằm trên giường, màu sắc rực rỡ sẽ kích thích hormone của họ, tạo ra cảm giác hưng phấn kích động.
Mạc Nghịch nằm xong thì thấy là lạ, anh và Thi Phong không làm gì cả mà cảm giác hưng phấn kia đến rất đột nhiên.
Mạc Nghịch trở mình, vươn tay sờ eo Thi Phong.
Áo lông của Thi Phong là loại ngắn, khi nằm xuống để lộ một phần eo.
Ánh mắt Mạc Nghịch ngày càng khóa chặt trên phần da thịt lộ ra ngoài, tiếng hít thở ngày càng nặng nề.
Anh siết chặt tay, cắn răng chịu đựng.
Tầm mắt Mạc Nghịch thu về, chuyển sang bàn chân trần của Thi Phong.
Có lẽ là do Thi Phong tương đối cao, chỉ khi mặc quần dài mới vừa đủ che mắt cá chân của cô.
Quần skinny đen rất kén chân, hợp thì rất có khí chất, không phù hợp, chắc chắn sẽ là trò cười.
Mạc Nghịch không khống chế được cơ thể của mình, từ từ tới gần chân của Thi Phong.
Cuối cùng, anh dừng lại trước khoảng cách 5cm.
Mạc Nghịch nhích đầu lên một chút, hôn lên đầu ngón chân của Thi Phong.
Thi Phong vốn đã ngủ, bị Mạc Nghịch hôn một cái liền tỉnh lại.
Chân rất ngứa, Thi Phong theo bản năng duỗi chân, thế là chân đạp thẳng lên mặt Mạc Nghịch, ngón cái dán trên sống mũi cao thẳng.
Thi Phong nhổm người nhìn thoáng qua, “Là anh à… Anh làm gì chân em thế, nhột chết đi được.”
Nói xong, Thi Phong bèn rụt chân lại, định bỏ chân ra khỏi mặt Mạc Nghịch.
Lúc này, Mạc Nghịch lại níu mắt cá chân cô lại.
Mạc Nghịch rất thích cảm giác bị cô đá mặt, anh hận không thể làm điều đó liên tục 24h.
Chân Thi Phong rất mềm, Mạc Nghịch nhắm mắt lại, vẻ mặt hưởng thụ.
Thi Phong động đậy chân, “Anh… ngủ thiếp đi đấy à?”
Mạc Nghịch: “Không.”
Thi Phong: “Chân em tê rồi, hơn nữa, sao em đạp lên mặt anh mà anh không tránh ra.”
Mạc Nghịch mở to mắt, vô cùng nghiêm túc nhìn Thi Phong: “Thơm. Chân em là đôi chân đẹp nhất anh từng thấy.”
Hiện tại Thi Phong vẫn nhớ Mạc Nghịch đã từng khen đôi chân cô là đôi chân đẹp nhất anh từng thấy.
Lần trước là chân, lần này cũng là chân.
Có lẽ anh chỉ đang lịch sự, cũng không khen cô thật đâu…
Nghĩ đến đây, Thi Phong cười nói: “Xem ra trước đó em cũng không hiểu anh.”
Mạc Nghịch: “Hử?”
Thi Phong: “Không có gì, chỉ là đột nhiên cảm thấy anh rất biết cách nịnh con gái thôi.”
Mạc Nghịch: “Đó có phải lời khen không?”
Nếu phải thì đây là lần thứ ba khen anh.
Hai lần trước là khen tranh của anh, lúc này đây là bởi lí do khác.
Thế thì sau này có thể sẽ có nhiều lí do để khen anh hơn nữa.