Nụ Hôn Của Nghịch Phong

Chương 67: Phiên ngoại: Anh ở bờ bên này thổi sáo (2)



Cả đêm không ngủ khiến sắc mặt Mạc Nam Kiêu rất tệ.

5 giờ, anh bước xuống giường, thay quần áo thể thao xuống lầu chạy bộ.

Tháng mười một, phương bắc đã hoàn toàn vào thu, Mạc Nam Kiêu mặc một chiếc áo sweater, làn gió thu hiu quạnh thổi qua khiến anh rùng mình.

Thói quen rèn luyện của cậu bắt đầu từ năm 6 tuổi, cả nhà ba người mỗi ngày đều chạy 5 cây số vào sáng sớm.

Nhiều năm trôi qua, mỗi ngày Mạc Nam Kiêu đều kiên trì chạy bộ, ít nhất 5 km.

**

Hôm nay Ngô Sương cũng dậy rất sớm, bởi đêm qua cô có mộng xuân.

Đúng vậy, là mộng xuân, từng chi tiết nhỏ đều rất rõ ràng.

Nhân vật chính là cô, và… Mạc Nam Kiêu.

Có thể do một thời gian dài không làm nên hơi nhớ tới.

Ngô Sương phờ phạc đứng dậy khỏi giường, rửa mặt bằng nước lạnh.

Ngô Sương ngẩng đầu nhìn gương chằm chằm, nhớ lại cảnh Mạc Nam Kiêu vội vã tìm cô đêm qua, khóe miệng không tự giác nhếch lên.

Quả nhiên vẫn là một anh chàng ngây thơ không có kinh nghiệm, nhất định là cuộc sống của anh rất hạnh phúc mới dễ dàng thích cô như vậy.

Rửa mặt xong, Ngô Sương liền thay quần áo xuống tầng tìm Mạc Nam Kiêu.



Vừa chuẩn bị gõ cửa, đột nhiên có tiếng người phía sau cô.

“Tìm tôi sao.”

Ngô Sương hết hồn, cô xoay người nhìn Mạc Nam Kiêu: “Cậu muốn dọa chết tôi à!”

Mạc Nam Kiêu vừa chạy xong, mặt hơi hồng, trán và chóp mũi che kín mồ hôi.

Gợi cảm—- đây là từ miêu tả đầu tiên hiện lên trong đầu Ngô Sương.

Lần đầu tiên cô thấy một người con trai nhỏ tuổi hơn mình gợi cảm.

Mũi cậu rất cao, môi… Nhìn là muốn hôn.

Mạc Nam Kiêu rất đẹp trai, ánh mắt còn tinh tế hơn con gái, nhưng vẫn không tạo cảm giác “ẻo lả” cho người khác.

Ngô Sương thấp hơn Mạc Nam Kiêu 20cm, tư thế ngửa đầu duy trì rất lâu.

Cuối cùng, cô nâng tay, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào môi anh.

Mạc Nam Kiêu lui về sau một bước theo bản năng, tim đột nhiên đập mạnh.

Cậu quay đầu di, mất tự nhiên nói: “Bên ngoài lạnh lắm, để tôi mở cửa.”

Ngô Sương cười cười: “Được.”

Mạc Nam Kiêu lấy chìa khóa từ túi áo sweater ra, mở cửa.

Ngô Sương đi theo Mạc Nam Kiêu vào nhà, cửa vừa đóng, Ngô Sương liền đẩy Mạc Nam Kiêu vào cửa.

“Vì sao đêm qua lại về?” Ngô Sương hỏi anh.

Mạc Nam Kiêu: “Mẹ bảo tôi về.”

Ngô Sương híp mắt: “Thật sao?”

Mạc Nam Kiêu: “…Thật.”

Ngô Sương lại hỏi: “Không phải vì lo lắng cho tôi sao?”

Mạc Nam Kiêu: “Vì lo lắng cho cô.”

Ngô Sương: “Vì sao?”

Mạc Nam Kiêu: “Chúng ta là bạn bè.”

Ngô Sương: “Người bạn nào cậu cũng quan tâm thế aa2?”

Mạc Nam Kiêu lắc đầu, im lặng vài giây, cậu mới mở miệng.

“Cô là người bạn đầu tiên.”

Nghe xong câu này, Ngô Sương vậy mà có chút cảm động, hốc mắt nóng lên, thiếu chút nữa khóc.

Có lẽ là cô quạnh quá lâu rồi, nhiều năm như thế… Mạc Nam Kiêu là người đầu tiên vì tâm tình cô không tốt mà gấp gáp trở về.

Mấy năm nay, câu nói mà Ngô Sương tự nhủ với mình nhiều nhất là—-đừng ỷ lại bất kì kẻ nào, không phải trên vật chất, lại càng không phải tinh thần.

Cô sợ nhất là ỷ lại một người thành nghiện, cuối cùng vẫn mất đi.

Không thể là của cô mãi mãi, cô sẽ không đụng tay.

Nhưng hiện tại… Nhịn không được rồi.

Làm sao bây giờ.

—-

Ngô Sương nắm lấy cổ áo sweater của Mạc Nam Kiêu, kiểng chân, dán môi lên.

Mạc Nam Kiêu ngây người tại chỗ, đầu óc trống rỗng.

Đây là nụ hôn đầu tiên của anh, trừ Thi Phong, chưa có người khác giới nào từng hôn anh.

Anh hoàn toàn không có kinh nghiệm hôn môi, thậm chí không biết nên đặt tay ở đâu.

Mạc Nam Kiêu cứng đơ người ở đó, hoàn toàn bị động.

Ngô Sương rất ít hôn lên môi người khác.

Trong mỗi người phụ nữ ít nhiều gì cũng có chút lập dị, cô luôn cảm thấy hôn môi là chuyện chỉ làm với người đàn ông mình yêu tha thiết.

Cho nên, cô không bao giờ chủ động hôn người khác. Đây là lần đầu tiên.

Lúc Ngô Sương đưa đầu lưỡi vào, lưng Mạc Nam Kiêu tê đi, cảm giác đó lan từ xương đuôi lên trên, như chạm vào điện.

Môi tách ra, Ngô Sương ôm cổ Mạc Nam Kiêu, cười hỏi anh: “Đây là nụ hôn đầu tiên của anh sao?”

Mạc Nam Kiêu không nói gì, ánh mắt có chút phức tạp.

Ngô Sương nhếch môi, cười tự giễu: “Thật có lỗi, đây không phải nụ hôn đầu tiên của em. Anh biết rồi đó, em rất bẩn.”

Mạc Nam Kiêu đột nhiên nhớ tới những lời chửi bới cô trên diễn đàn, còn có lời đáp lại không sao cả, thậm chí như trêu chọc của cô trên Weibo.

“Đừng nghe bọn họ nói lung tung. Cô… Tốt lắm.” Mạc Nam Kiêu giải thích.

“Bọn họ? Ai?” Ngô Sương hỏi anh: “Anh nói là mấy người mắng em sao?”

Mạc Nam Kiêu: “Bọn họ nói lung tung.”

“Không, bọn họ không nói lung tung.” Ngô Sương dùng tay phải vuốt ve gò má của Mạc Nam Kiêu, “Bọn họ nói thật đó. Em thật sự bẩn như thế, không biết liêm sỉ, lên giường với rất nhiều người. Ừ, giống như họ nói, không hơn không kém chính là—–“

“Tôi biết là không phải.” Mạc Nam Kiêu ngắt lời cô.

Ngô Sương nhìn biểu cảm chân thật lại nghiêm túc của Mạc Nam Kiêu, há miệng, lại không nói được tiếng nào.

Nếu lúc này cô nói chuyện, nhất định sẽ nghẹn ngào.

Loại cảm giác được tin tưởng vô điều kiện này, cô chưa từng trải qua.

“Anh như thế sẽ khiến em nghĩ anh có ý với em đó.”

Qua thật lâu, Ngô Sương mới tìm lại được giọng nói của mình.

“Anh muốn tán tỉnh em phải không.”

Mạc Nam Kiêu không mở miệng được, chỉ có thể im lặng.

Ngô Sương vỗ vỗ gò má của anh, giọng nói nhẹ nhàng: “Em chưa bao giờ từ chối đàn ông, vừa khéo, em chưa từng trải nghiệm tình yêu chị em. Nghe qua đã rất kích thích.”

Mạc Nam Kiêu vẫn không nói lời nào.

“Tối nay em tới tìm đó. Chờ em nha.”

Những lời này, cô ghé sát tai anh nói ra.

Mạc Nam Kiêu còn chưa kịp nói gì, Ngô Sương đã rời khỏi.

Trong phòng khách chỉ còn lại mình anh.

Đầu óc anh rối như tơ vò, anh đổi dép, vào nhà vệ sinh tắm rửa.

Đối với chuyện nam nữ….anh không biết gì cả, bên người cũng không có người bạn bằng tuổi nào để thảo luận.

**

Buổi chiều, Lộ Bắc đến tìm Ngô Sương.

Anh muốn đưa cô đi gặp bên sản xuất, thuận tiện thảo luận chỗ cần cải biên trong kịch bản.

Ngô Sương thay quần áo, đi cùng Lộ Bắc.

Ngô Sương không giỏi xã giao với người khác, hầu hết thời gian đều là Lộ Bắc nói chuyện thay cô.

Lộ Bắc rất nghiêm túc, nhìn từ phương diện này Ngô Sương vẫn rất thưởng thức anh.

Kết thúc buổi gặp mặt với bên sản xuất đã là 8 giờ rưỡi, Lộ Bắc theo thới quen đưa Ngô Sương về nhà, cùng đi theo cô lên lầu.

Ngô Sương không phản đối.



Mạc Nam Kiêu luôn chờ Ngô Sương, từ 6 giờ đến tận bây giờ.

Hơn hai tiếng trôi qua, vẫn chưa thấy cô đến.

Qua vài lân tâm lý giãy giụa, Mạc Nam Kiêu mới quyết định lên tầng tìm cô.

“Anh muốn ngủ với em, em có thể cho anh một cơ hội… không?”

Vừa mở cửa, Mạc Nam Kiêu liền thấy được Ngô Sương, và cả Lộ Bắc đang ôm cô nữa.

Hành lang rất yên tĩnh, lời Lộ Bắc nói, Mạc Nam Kiêu nghe vô cùng rõ ràng.

Sau khi Ngô Sương nhìn thấy Mạc Nam Kiêu mới bắt đầu đẩy Lộ Bắc ra.

Cô không muốn Mạc Nam Kiêu nhìn thấy cô có bất kì động tác thân mật nào với người đàn ông khác.

Còn nguyên nhân, cô không biết.

Có thể là do câu “Tôi biết cô không như vậy” của cậu.

Mạc Nam Kiêu đối mặt với Ngô Sương một lát, liền lui vào trong nhà, đóng cửa lại.

Ngô Sương cuống lên, giơ tay tát thẳng vào mặt Lộ Bắc.

“Bộp—-“

Tiếng rất vang, Lộ Bắc rốt cục dừng lại.

“Lộ Bắc, tôi lặp lại lần nữa, tôi không muốn ngủ với anh. Nếu anh bằng lòng làm bạn với tôi, chúng ta sẽ là bạn bè bình thường. Nếu anh cảm thấy tôi không xứng, được, chúng ta cắt đứt.”

Ngô Sương nói rất kiên quyết, “Anh chớ có nghĩ tôi rẻ mạt đến vậy.”

“Thật xin lỗi.” Lộ Bắc xin lỗi cô, “Chúng ta làm bạn đi, anh đồng ý em, về sau sẽ không như vậy nữa.”

Sau khi Lộ Bắc rời khỏi, Ngô Sương liền về nhà.

Cô tắm rửa sạch sẽ, mặc một chiếc váy tơ tằm, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác dáng dài màu đỏ.

sửa soạn xong, cô tùy tiện lấy một lọ nước hoa từ tủ quần áo xịt vài cái lên cổ.

—-Cô không quên lời đã nói với Mạc Nam Kiêu sáng nay.

Xịt nước hoa xong, Ngô Sương đến trước tủ đầu giường, mở ngăn kéo.

Trong ngăn kéo là vài hộp bao cao su chưa mở, cô tùy tay cầm một hộp, đóng tủ lại.

—-

Tiếng đập cửa đã kéo dài 3 phút, Mạc Nam Kiêu đứng trước cửa, thờ ơ.

Ngô Sương gõ cửa đến mức tay đều đỏ lên.

“Mạc Nam Kiêu, mở cửa cho tôi.” Ngô Sương gọi tên anh, “Nhanh lên!”

Mạc Nam Kiêu cắn chặt răng, đưa tay lên cửa, mở ra.

Tóc Ngô Sương vẫn con ướt, trên chân là một đôi dép bông, cẳng chân bóng loáng.

Cô vừa đứng một lúc ngoài hành lang đã bị gió thổi đông lạnh.

Không đợi Mạc Nam Kiêu nhường đường, Ngô Sương đã chen qua người anh.

Mạc Nam Kiêu mặt không chút thay đổi đóng cửa lại.

Sau khi vào nhà, Ngô Sương liền cởi áo khoác. Trên người cô chỉ có một chiếc váy ngủ bằng tơ tằm.

Biết được cô không mặc nội y, Mạc Nam Kiêu nhanh chóng dời tầm mắt qua chỗ khác.

“Anh ngượng sao?”

Ngô Sương đi đến trước mặt Mạc Nam Kiêu, nâng tay xoay mặt của anh lại.

“Thật sự chưa từng thấy ai như anh, 22 thật sao?”

Hiện tại trong đầu của Mạc Nam Kiêu tất cả đều là hình anh cô và Lộ Bắc ôm nhau trong hành lang, cậu có chút tức giận hất tay cô ra khỏi mặt.

“Cô… Tự trọng.”

Hai chữ tự trọng như một chiếc dao găm thẳng tắp cắm vào ngực cô.

Cô muốn nói chuyện, muốn thờ ơ cười, nhưng…làm không được.

Nếu đây là người khác, cô chả sao cả.

Nhưng, Mạc Nam Kiêu, không được. Cô không giả vờ được.

Mạc Nam Kiêu cũng ý thức được lời mình nói rất quá đáng.

Anh xin lỗi Ngô Sương: “Thực xin lỗi. Tôi không có ý khác.”

Ngô Sương vẫy vẫy tay: “Không sao cả, quen rồi. Anh nói dễ nghe hơn người khác nhiều.”

“Tôi không giống họ, tôi không có ý đó.” Mạc Nam Kiêu gấp gáp: “Thật sự.”

Ngô Sương nâng tay, đặt ngón trỏ lên bờ môi cậu.

Mạc Nam Kiêu không nói tiếp nữa, ngơ ngác nhìn cô.

“Anh có biết tối nay em tìm anh làm gì không?” Ngô Sương hỏi.

Mạc Nam Kiêu nhẹ nhàng lắc đầu.

Ngô Sương xoay người đến trước sofa, khom lưng lấy hộp bao cao su qua, quay lại quơ quơ với Mạc Nam Kiêu.

… Thứ này, Mạc Nam Kiêu biết

Hoàn 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.