Dư Vãn cầm túi sách đi ra khỏi cabin, cô cảm nhận được nhiệt độ đã hạ xuống mấy độ. Cô kéo kéo áo khoác ngoài, lấy điện thoại trong túi ra, khởi động máy, gọi một cuộc cho cô bạn thân Chu Hiểu Ninh.
“Ninh Ninh, tớ về nước rồi!”
Chu Hiểu Ninh ở đầu điện thoại bên kia sửng sốt mấy giây, sau đó hét lên còn kích động hơn cả cô: “Trời ạ, cậu về thành phố A rồi?”
“Đúng thế, vừa xuống máy bay.”
“Sao cậu không nói với tớ một tiếng, tớ tới sân bay đón cậu!”
“Không có việc gì, trước khi xuất ngoại tớ đã gửi hết đồ về quê rồi, bây giờ tớ chỉ có một cái vali.”
“À, vậy được rồi.” Chu Hiểu Ninh nói, ngạc nhiên hỏi cô, “Khóa học của cậu là cái gì WC….”
Dư Vãn hạ khóe miệng xuống, sửa lại cho đúng: “Là CWP*, chuyên gia thiết kế hôn lễ.”
(*): CWP là viết tắt của từ Certified Wedding Planner
“À à, cũng không khác nhau mà, đã đạt tiêu chuẩn chưa?”
“Đương nhiên, tớ đã lấy được chứng chỉ.”
“Chúc mừng chúc mừng, hôm nay tớ phải tăng ca, hôm nào mời cậu ăn cơm chúc mừng nhé!”
Dư Vãn nở nụ cười: “Hay để tớ mời đi, giúp tớ lắp đặt phòng rất cực khổ.”
“Không cực không cực, người quản lí dự án chịu trách nhiệm cho nhà của cậu rất đẹp trai.”
Dư Vãn bật cười thành tiếng, chợt thấy Chu Hiểu Ninh ở đầu bên kia hỏi cô: “Đúng rồi, cậu có tìm được nhà không? Cũng đã hơn ba năm cậu chưa quay lại thành phố A rồi.”
“….Yên tâm, việc này tớ vẫn có thể tìm được.”
“Ba năm nay thành phố A thay đổi rất nhiều đấy.”
Dư Vãn hơi nhếch khóe môi, bước nhanh hơn: “Ừ, tớ sẽ xem thật kỹ tòa thành này.”
Trên đường đến khu nhận hành lý, Dư Vãn thực hiện lời nói “xem thật kỹ”, vừa sơ ý một chút, đã thấy hình ảnh một người đàn ông khôi ngô in trên tấm biển quảng cáo ở sân bay. Dư Vãn sửng sốt, ánh mắt chợt thay đổi, sau đó giống như là muốn rời khỏi cái gì đó, rất nhanh ánh mắt lại thay đổi, bước chân còn nhanh hơn vừa nãy.
Sau khi lấy hành lý, cô bắt đầu xếp hàng làm thủ tục hải quan, ở phía trước hàng không biết xảy ra chuyện gì, phát sinh một trận gây rối nhỏ. Dư Vãn tò mò hai mắt nhìn xung quanh, nhưng cũng không biết xảy ra chuyện gì.
“Phía trước làm sao thế? Lẽ nào là gặp minh tinh?”
Trong hàng truyền đến tiếng thảo luận nho nhỏ, ở những nơi như sân bay này, gặp được minh tinh cũng không phải chuyện gì kỳ quái.
Lại có một giọng nói: “Không phải không phải, hình như phía trước có một tiểu ca ca quan thuế lớn lên rất giống Lệ Thâm, có hai nữ sinh muốn chụp ảnh cùng hắn!”
Lời này vừa nói ra, trong hàng ngũ lại ồn ào hơn, Dư Vãn theo bản năng mím chặt môi, không tham gia thảo luận cùng bọn họ. Không biết hai em gái kia xin chụp ảnh chung thế nào, nói chung là hàng ngũ rất nhanh lại tiếp tục di chuyển, chỉ là mỗi khách hàng đi qua tiểu ca ca quan thuế kia đều sẽ cố ý nhìn hắn thêm vài lần.
Dư Vãn kéo thấp vành mũ xuống, cúi đầu rất thấp, giống như là người duy nhất trong hàng ngũ này không có hứng thú với tiểu ca ca quan thuế kia. Lúc đến lượt cô, cô yên lặng lấy hộ chiếu ra, tiểu ca ca quan thuế lễ phép nói “Chào cô” xong, lại nhìn về phía cô nói: “Phiền cô bỏ mũ ra.”
“….” Dư Vãn không hiểu tại sao lại hơi căng thẳng, do dự một lúc rồi bỏ mũ xuống. Gần như là lúc cô vừa cởi mũ ra, tầm mắt của cô và tiểu ca ca quan thuế kia chạm vào nhau. Thật ra mặt của đối phương không có nhiều nét giống Lệ Thâm, chỉ là đôi mắt kia lại đặc biệt giống Lệ Thâm. Trong đầu Dư Vãn bỗng nhiên xuất hiện một đôi mắt xinh đẹp, trong mắt chứa đầy sự dịu dàng vô tận.
Trái tim cô đập thình thịch, thiếu chút nữa thì muốn xông ra khỏi hải quan, rất may là tiểu ca ca quan thuế kia đúng lúc đem hộ chiếu trả lại cho cô: “Được rồi, cảm ơn cô.”
Dư Vãn cầm lại hộ chiếu, tiếp tục đội mũ lên rồi rời đi như kiểu chạy trốn. Sau khi ngồi trên tàu điện ngầm, cô mới có thể thở dài một hơi.
TV trên tàu điện ngầm đang chiếu một chương trình âm nhạc, người dẫn chương trình trẻ tuổi giới thiệu rõ ràng: “Năm nay Lệ Thâm là quán quân <Âm thanh của tự nhiên>, bài hát đã làm cho hơn một nửa nữ sinh toàn quốc đổi tên tiếng Anh của mình thành Lily….”
Dư Vãn nheo mắt, cô cúi đầu lấy điện thoại ra vào weibo.
Vừa vào là weibo là thấy ngay quảng cáo tuyên truyền bài hát mới của Lệ Thâm, trên tấm ảnh đẹp trai là hai hàng chữ to nổi bật — Lệ Thâm <Gai trong tim>, ngày 1 tháng 1 tất cả các trang chủ âm nhạc lớn đều login!!
Dư Vãn: “….”
Cô “tạch” một tiếng khóa màn hình lại, sau đó bỏ vào túi áo.
Cô vừa ra nước ngoài học tập ba năm, sao vừa trở về khắp thế giới toàn là Lệ Thâm như thế này rồi????
Cô trực tiếp đeo tai nghe vào, dựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi. Sau khi tàu đến đường sắt riêng của sân bay, Dư Vãn đổi sang tuyến số bảy, tàu điện ngầm lắc lư chạy gần hai mươi phút, một giọng nữ điện tử vang lên trong khoang: “Đã đến phía Tây của công viên Lệ Trạch, xin mời hành khách xuống tàu từ cửa bên trái.”
Nghe được mấy chữ phía Tây công viên Lệ Trạch này, Dư Vãn theo bản năng ngước mắt lên nhìn, cô đứng dậy kéo hành lý, ra khỏi tàu điện ngầm.
Bây giờ là cuối tháng mười hai, nhiệt độ của thành phố A là 0 độ, Dư Vãn bất chấp gió lạnh mà băng qua đường, đứng ở cửa Đông của công viên Lệ Trạch. Dường như là nghĩ tới điều gì đó, tay cô cầm hành lý hơi siết chặt lại, cuối cùng vẫn mỉm cười bước vào cổng công viên Lệ Trạch.
Mùa đông trong công viên du khách không nhiều lắm, Dư Vãn bước nhẹ nhàng qua cầu trên mặt hồ, nghe những nghệ nhân trình diễn miễn phí đứng dưới tàng cây ôm đàn ghi-ta hát: “Người không trải qua lễ rửa tội của nước mắt, sẽ không lớn lên….”
Cô tìm tìm kiếm kiếm trong túi, lấy toàn bộ tiền lẻ cho người đang hát.
Từ phía Tây đi ra, đi tiếp qua một con đường, chính là nhà của Dư Vãn. Từ lúc mua phòng hạng thấp đến bây giờ, đây là lần đầu tiên Dư Vãn tới, nơi này nằm ngay bên cạnh phía Tây công viên Lệ Trạch, thậm chí đứng trên ban công có thể nhìn được toàn bộ phong cảnh công viên — trước khi hoàn thành công viên Ánh Sáng, đây là công viên nổi tiếng nhất thành phố A.
Tìm được tiểu khu và nhà của mình, Dư Vãn đứng trước cửa đổi một mật mã mới, nhập vào sinh nhật của mình. Đúng như Chu Hiểu Ninh nói, cửa thuận lợi mở ra. Phòng ở vừa sửa xong không bao lâu, nhưng cũng không có mùi gì gay mũi, hành lý đã được gửi từ quê nhà của Dư Vãn lên, xếp chồng chất trong phòng khách.
Cô đi thăm quan ngôi nhà mới hơn 100 mét vuông của mình một lần, bắt đầu sắp xếp lại hành lý. Dọn dẹp được hơn một nửa, ông chủ Ngụy Thiệu gọi điện thoại tới: “Đến nhà rồi?”
“Đúng vậy ông chủ.” Dư Vãn nghiêm túc trả lời.
Đầu bên kia điện thoại Nguỵ Thiệu cười nhẹ một tiếng, mở miệng nói: “Hôm nay cô vừa về, trước tiên cứ nghỉ ngơi cho khoẻ, ngày mai đến công ty làm việc.”
“Được ông chủ.”
“Cô tìm được công ty không?”
“….” Vì sao tất cả mọi người đều cảm thấy cô rời khỏi thành phố A mấy năm, thì sẽ biến thành người trí tuệ chậm phát triển thế? “Ông chủ, chỉ cần biết địa chỉ của công ty, tôi sẽ có 100 cách có thể đến công ty.”
Nguỵ Thiệu cười một tiếng: “Được rồi, ngày mai tôi ở công ty chờ cô. Nghỉ ngơi sớm đi.”
Dư Vãn làm theo lời ông chủ căn dặn, chưa đến 10 giờ đã đi ngủ rồi. Sáng hôm sau, cô thay cái áo giữ ấm mà mình mới mua, sau đó mặc một chiếc quần dài kết hợp với áo khoác vest. Cuối cùng là cô khoác thêm một chiếc áo choàng dài, xong xuôi mọi thứ cô cầm túi xách đi ra khỏi cửa.
Công ty ở ngay khu vực công viên Lệ Trạch, Dư Vãn đi tàu điện ngầm không đến nửa giờ đã tới công ty. Ở bảng ghi chép tạm thời trong đại sảnh tìm được “Công ty thiết kế hôn lễ Thiều Hoa”, Dư Vãn đi thẳng lên tầng 21. Mùa này không phải mùa có nhiều hôn lễ, nhưng công ty vừa từ thành phố C chuyển đến không lâu, tất cả mọi người đều rất bận rộn. Dư Vãn cũng không ngoại lệ, cô thấy Nguỵ Thiệu mở cuộc họp buổi sáng, ngay cả công ty mới cũng không có thời gian thăm quan, đã phải vội vàng ra ngoài.
Vừa mặc áo khoác rời khỏi chỗ ngồi, liền có một cô gái tiến lên chào đón, bước nhanh chân theo cô ra ngoài: “Chào cô Dư, Nguỵ tổng bảo em lấy kế hoạch này cho cô xem một chút.”
Dư Vãn nghiêng đầu nhìn cô nàng một cái, là một cô gái rất trẻ, nhìn qua chỉ khoảng chừng hai mươi. Cô tiếp nhận văn kiện trên tay cô gái, bước chân vẫn không ngừng lại: “Tôi nghe Nguỵ tổng nói rồi, cô là thực tập sinh mới à?”
“Đúng vậy, em là Tô Giai Giai, Nguỵ tổng bảo em theo ngài học tập!” Tô Giai Giai lộ ra nụ cười rất có sức sống, “Ngài cũng có thể gọi tên tiếng Anh của em, Lily!”
Cuối cùng bước chân Dư Vãn cũng dừng lại một chút, sau đó liếc mắt nhìn Tô Giai Giai. Hiện tại cô hoàn toàn tin tưởng, người chủ trì trên TV trong tàu điện ngầm kia nói hoàn toàn là sự thật, bây giờ ở trong nước hơn một nửa nữ sinh tên tiếng Anh đều gọi là Lily.
Cô không còn xoắn xuýt với cái tên này nữa, vừa bước nhanh ra ngoài công ty, vừa xem văn kiện mà Tô Giai Giai đưa cho cô. Hôn lễ này là do đồng nghiệp khác phụ trách, Nguỵ Thiệu để thực tập sinh lên kế hoạch này, chỉ là để cho cô ấy thực hành một chút. Giống như là phối hợp bước chân của mình, Dư Vãn cũng nói với tốc độ cực nhanh: “Đúng là “You & Me” của Tư Mã Tiêu Tiêu là một trong những bài hát đám cưới được yêu thích nhất, nhưng em… không biết là cô dâu không thích Tư Mã Tiêu Tiêu à?
Tô Giai Giai ngạc nhiên: “Em không nghe cô dâu nói.”
“Những gì em phải làm không phải là đợi cô dâu nói với em, mà là chủ động tìm hiểu xem cô ấy thích cái gì và không thích những gì.”
“Hôn lễ lấy đường bộ làm chủ đề?”
“Đúng vậy, họ nói bởi vì xe của bọn họ bị hỏng trên quốc lộ, cho nên muốn lấy đường bộ làm chủ đề.”
“Ừ, ảnh chụp phần chân tường có biển số xe là điểm tương đối sáng, nhưng trên con đường này lại rải hoa lên, chị không nhìn thấy bất cứ ý tưởng độc đáo nào bên trong cả.”
” … ”
“Theo chị thì hai bên đường nên làm những cột mốc đường, viết lên đó vài con số tượng trưng là được rồi, sau đó thì dùng hoa tươi trang trí lại một chút.”
Nghe đến đây, hai mắt Tô Giai Giai sáng lên: “Đây đúng là kiến nghị tốt! Em sẽ ghi chú lại!”
Dư Vãn nào để cho cô nàng có thời gian ghi chép, cô tiếp tục nói: “Chỗ này cũng không cần ánh sáng phải chiếu tới, ánh sáng chỉ cần chiếu trên mặt đất là đem lại hiệu quả rất tốt rồi!”
“Vâng, được!!”
Dư Vãn trả lại tập tài liệu về tay Tô Giai Giai, cô ấn thang máy: “Phương án này mang về sửa lại lần nữa, thiết kế hôn lễ không chỉ hiểu cách sắp đặt là được đâu. Mấy thứ như tiêu thụ, thiết kế, đèn, hoa trang trí, đồ ngọt, em đều hiểu hơn chị đấy.”
“À… ” Tô Giai Giai cảm thấy đầu mình như muốn to ra: “Nếu như cô Dư không còn gì cần giới thiệu nữa thì em đi xem trước một chút.”
Đúng lúc này cửa thang máy mở ra, Dư Vãn đi vào, cô xoay người nói với Tô Giai Giai: “Chút nữa trở về chị sẽ gửi cho em một bản.”
“Vâng, cảm ơn cô Dư.”
Khi Tô Giai Giai nói tới từ cuối cùng thì cửa thang máy cũng khép lại.
Dư Vãn bận rộn ở bên ngoài cả một ngày, tới lúc cô quay trở lại công ty thì người ở lại cũng không còn nhiều. Cô tổng kết lại công việc ngày hôm nay, sau đó cũng không quên gửi thư điện tử sang cho Tô Giai Giai. Lúc ra về, cô gặp được Ngụy Thiệu. Nhìn bộ dáng Ngụy Thiệu thì hình như đang chờ cô, Dư Vãn ho khan một tiếng, tiến lên hỏi: “Ông chủ, sao anh còn chưa đi?”
Ngụy Thiệu cười cười với cô, nói: “Cùng nhau đi?”
Dư Vãn cũng từng ở thành phố A hơn một năm, đối với mọi nẻo đường ở thành phố A cũng xem như là quen thuộc, cô suy nghĩ một chút về hướng về nhà họ Thiệu, cô nói: “Hình như chúng ta không cùng đường.”
Ngụy Thiệu đứng thẳng người, hắn đi tới giữa thang máy, cười cười: “Đi thôi, tôi đưa cô về.”
Xe của ông chủ mà không được ngồi thì đúng là phí, Dư Vãn cứ thế mà đi lên xe của ông chủ. Trên đường đi, Ngụy Thiệu bật một bản nhạc nhẹ nhàng, rồi hắn tùy ý hỏi cô: “Thế nào, ngày đầu tiên tới công ty đã quen chưa?”
Dư Vãn trả lời một cách thành thật: “Ngày đầu tiên tới công ty, cho dù không quen cũng phải tập cho thành thói quen.”
Ngụy Thiệu nở nụ cười trầm thấp: “Làm việc này sẽ tương đối khổ cực, bận bịu của vụ này qua đi thì sẽ có một vụ mới đang chờ cô.”
” … ” Cho nên chuyện ông chủ vừa nói là chuyện vớ vẩn à? Cô có nên cười không?
“Được rồi, hôn lễ diễn ra vào ngày mai, cô cũng tham gia đi.”
Hôn lễ mà Ngụy Thiệu nói là mối làm ăn đầu tiên của công ty Thiều Hoa sau khi rời trụ sở chính tới thành phố A. Người tổ chức hôn lễ lần này là bạn của Ngụy Thiệu, thuộc tầng cấp cao của một công ty giải trí.
“Là quản lý Quách của công ty giải trí Tinh Diệu sao?” Mấy tháng nay Dư Vãn đều chăm chỉ học tập ở nước ngoài, đối với hôn lễ này cô cũng không rõ lắm.
Ngụy Thiệu gật đầu, nói: “Đúng, công ty âm nhạc Tinh Diệu là một công ty lớn, gần đây trong công ty đó đang có một ca sĩ rất hot, Lệ Thâm.”