Sau khi Dư Vãn về đến nhà, cô gọi điện thoại cho Chu Hiểu Ninh lần nữa. Lần này cô cố ý xác nhận mấy lần mới ấn gọi cho Chu Hiểu Ninh.
Điện thoại vừa reo hai tiếng đã có người bắt máy, Dư Vãn vui vẻ nói: "Ninh Ninh, tớ thăng chức!"
Chu Hiểu Ninh hơi bất ngờ, sau đó cũng hô hoán: "Wow, quá tuyệt vời, chúc mừng cậu!"
"Cảm ơn! Hôm nào cậu rảnh, tớ mời cậu ăn một bữa no nê!"
"Ngày Quốc tế Lao động chắc là không được, chờ qua ngày mồng một tháng năm là được!"
"Ok!" Dư Vãn thay giày đi vào phòng ngủ của mình: "Hiện tại trên tay tớ không có đơn, Ngụy tổng còn cho tớ ba ngày nghỉ, khi nào chắc chắn thì gọi cho tớ."
"Không thành vấn đề, tớ phải nghĩ nên ăn gì trước đã!" Chu Hiểu Ninh vừa nói tới đây thì cố tình hạ thấp giọng, thần thần bí bí hỏi Dư Vãn: "Tiền hoa hồng của hôn lễ Hồ Kiều lần này là bao nhiêu? Tớ nghe nói bọn họ bỏ ra mấy chục triệu, dù cậu chỉ lấy một phần trăm cũng có khoảng mấy trăm nghìn nhỉ!"
"Ha ha." Dư Vãn hơi xấu hổ cũng hơi rạo rực cười hai tiếng: "Lần này kiếm lời hơn chút, nhưng mà tớ cũng mệt mất nửa năm, tóc bị rụng nhiều lắm!"
"Ha ha ha, không sao đâu, kiếm thật nhiều tiền để nối tóc thật đắt."
"..." Dư Vãn bĩu môi, nói với cô ấy: "Hồ tiểu thư còn tặng cho tớ một cái túi xách hàng hiệu."
"M.ẹ k.i.ế.p." Chu Hiểu Ninh nhất thời không nhịn được mà chửi tục: "Sao khách hàng của tớ không có ai tặng túi xách cho tớ chứ! Không cần hàng hiệu cũng được mà!"
Dư Vãn nói: "Hồ tiểu thư rất hào phóng."
"Tớ quyết định bữa đó ăn gì không quan trọng, nhưng cần phải là đắt nhất thành phố A!"
"Được thôi, dù sao cũng do cậu quyết định, cậu muốn ăn cái gì thì ăn cái đó."
Chu Hiểu Ninh nói cô ấy muốn đi điều tra nơi nào đắt nhất thành phố A, khi nào tra ra sẽ nói cho Dư Vãn. Dư Vãn hào phóng tỏ vẻ không có vấn đề, sau đó bắt đầu ba ngày nghỉ vui sướng tại nhà.
Kỳ nghỉ của Dư Vãn trôi qua một cách hết sức bảo vệ môi trường, đó là ngủ, ăn cơm, ngủ, ăn cơm, ngay cả lượng CO2 thải ra cũng rất ít. Tới ngày thứ ba, cô cuối cùng cũng từ bỏ lệnh cấm trong hình thức giấc ngủ và bắt đầu cuộc sống lướt internet. Trên Weibo hai ngày này rất yên tĩnh, không có minh minh và fans cãi nhau, cũng không có tin nóng hình tượng bị sụp đổ, Dư Vãn lướt một vòng rồi chia sẻ một bài viết rút thăm may mắn.
Cô theo dõi Weibo của Lệ Thâm, nhưng cô không biết, Lệ Thâm cũng theo dõi Weibo của cô. Lệ Thâm tìm Weibo của Dư Vãn từ trong trang chính thức của Thiều Hoa, sau khi tìm được thì lén theo dõi cô – chọn theo dõi lén lút cũng không phải sợ Dư Vãn biết, mà là sợ fans đào ra được Dư Vãn từ danh sách theo dõi của anh.
Dư Vãn chia sẻ bài viết rút thăm may mắn nhận son từ một tài khoản kinh doanh là Cân Phong tổ chức, người trúng trưởng sẽ nhận được tất cả các loại son mà cô ấy liệt kê.
Tổng cộng có một trăm cây, đa số là màu phổ biến của từng thương hiệu.
Lệ Thâm nghĩ ngợi một hồi rồi chụp ành màn hình gửi cho Tiểu Đổng và hỏi cô ấy: "Có thể mua đủ các loại son này giúp tôi không?"
Tiểu Đổng: Σ(⊙▽⊙"a
Tiểu Đổng: Anh Thâm, anh cần nhiều son như thế làm gì?
Anh Thâm: Tặng cho bạn.
Tiểu Đổng lập tức đề phòng, nhưng cô là trợ lý, không thể can thiệp vào cuộc sống riêng tư của Lệ Thâm nên đành phải lôi Trì Lộ ra: "Chị Lộ Lộ có biết không?"
Anh Thâm: Tôi tặng chút quà cho bạn cũng phải báo cáo cho chị Lộ Lộ?
Tiểu Đổng: "..."
Trước hết không nhắc tới thứ này của anh có phải là "chút quà" hay không, bản thân son môi cũng thường được tặng cho phụ nữ mà nhỉ?
Cô không tin Lệ Thâm có bạn bè giới tính nam nào có loại sở thích này.
Anh Thâm: Sắp tới sinh nhật của một người bạn, tôi tặng quà sinh nhật cho cô ấy, em không chuẩn bị giúp thì tôi nhờ Tiểu Tô.
Thấy Lệ Thâm muốn nhờ Tiểu Tô, Tiểu Đổng chợt có cảm giác nguy hiểm sắp thất sủng nên vội vàng gửi tin nhắn: "Em chưa nói không giúp anh mà! Nhưng mà nhiều son như vậy sẽ mất một ít thời gian."
Anh Thâm: Càng sớm càng tốt.
Tiểu Đổng: Vâng, không vấn đề gì.
Cô vốn định gửi icon mặt cười tiêu chuẩn của nhân viên sau tin nhắn này, nghĩ lại vẫn xóa đi.
Ngày lễ Quốc tế Lao động là ngày cao điểm của các bữa tiệc và hôn lễ, hầu như ngày nào Chu Hiểu Ninh cũng phải tiếp khách hàng, mà lần này Dư Vãn xem như được tránh một kiếp.
Vào ngày 4 cô lại đến công ty để tiếp tục tập trung vào công việc, thông báo chuyển giao nhân sự đã được Ngụy Thiệu phát ra. Hôm nay Dư Vãn vừa tới công ty, mọi người đều reo hò muốn giám đốc Dư đãi khách ăn cơm.
Dư Vãn không có cách nào từ chối điều này nên hẹn mọi người tối nay ra ngoài ăn liên hoan. Cô dọn đồ đạc từ chỗ cũ của cô tới văn phòng mới, sau khi dọn xong thì ngồi trên ghế làm việc thưởng thức văn phòng mới của mình.
Chưa kể đến có văn phòng riêng, cảm giác này thực sự là... Quá sảng khoái!
Cô đang mừng thầm, Ngụy Thiệu đã gõ cửa phòng cô, hắn không vào ngay mà đứng trước cửa nhìn cô: "Văn phòng mới cảm giác thế nào?"
Dư Vãn vừa thấy hắn, đầu tiên là đứng dậy rồi nhanh nhẹn nói: "Báo cáo sếp, cảm giác rất tốt."
Ngụy Thiệu mỉm cười nhìn cô và mở miệng nói: "Xuống dưới lầu công ty xem xe của cô."
Trong mắt Dư Vãn lóe lên mừng rỡ: "Xe đã lắp xong rồi sao?"
"Ừ, hôm nay cô tan ca là có thể lái về nhà, không cần tiếp tục chen lấn trong tàu điện ngầm."
Giờ phút này Dư Vãn thật lòng cảm thấy, cố gắng làm việc tốt quá đi!
Xe do công ty lắp cho cô không phải siêu xe gì, nhưng kiểu dáng cũng rất thực dụng xinh đẹp, quan trọng là cho cô miễn phí, mỗi tháng còn được chi trả một phần tiền xăng, Dư Vãn đã vô cùng vui vẻ.
Trước kia ở thành phố C cô đã thi lấy bằng lái, nhưng vẫn chưa được lái xe. Lúc Ngụy Thiệu đưa chìa khóa xe cho cô, còn đặc biệt dặn dò cô lái chậm một chút.
"Ngụy tổng yên tâm, tôi lái xe rất cẩn thận, sẽ không chạy quá tốc độ." Dư Vãn cầm lấy chìa khóa và nở nụ cười nhìn Ngụy Thiệu: "Tôi có thể chạy một vòng quanh công ty để thử cảm giác không?"
"Được, chú ý an toàn." Ngụy Thiệu nói xong nhưng vẫn không yên tâm, hắn bèn mở cửa xe ngồi vào ghế phụ: "Hay là tôi đi cùng cô vậy."
Dư Vãn: "..."
Không được, sếp ngồi bên cạnh sẽ càng căng thẳng hơn đó.
Cuối cùng Dư Vãn đành chở Ngụy Thiệu chạy một vòng quanh công ty, Ngụy Thiệu thấy cô lái rất ổn định, không vượt đèn đỏ, nhường đường cho người đi bộ, nên không nói thêm gì nữa.
Sau khi mời đồng nghiệp ăn tối xong, Dư Vãn tự mình lái xe về nhà. Vừa bình an về tới nhà, cô gửi tin nhắn cho Chu Hiểu Ninh: "Tớ nhận được xe lắp riêng của công ty, ngày đi ăn đó tớ sẽ đón cậu [ngầu]."
Ninh Ninh: [mỉm cười]
Ninh Ninh: Có phải tớ đã sắp không còn xứng làm bạn bè với người giàu là cậu không [mỉm cười].
Dư Vãn: Đừng nói nhảm, cậu biết con người tớ không chê nghèo thích giàu.
Ninh Ninh: [tạm biệt] [tạm biệt]
Ninh Ninh: Tối mai tớ không cần tăng ca, chúng ta đi ăn cơm đi, tớ muốn ăn hết cho cậu thành cùng giai cấp với tớ.
Dư Vãn: Ha ha ha ha ha ha ha.
Hôm sau Dư Vãn vừa tan làm đã lập tức vào xe mới của mình và tới khách sạn Định Âu đón Chu Hiểu Ninh. Hai người chọn hết tất cả những món đắt nhất ở Thiên Hạ Cư, sau đó tới siêu thị Tân Quang để mua sắm. Chu Hiểu Ninh mặc một chiếc váy kiểu mới đi ra từ phòng thử đồ rồi hỏi Dư Vãn ngồi trên ghế sô pha: "Bộ này thế nào? Tớ cảm thấy có vẻ trắng hơn bộ vừa rồi một chút."
"Không tệ nha, tớ thấy được đó." Dư Vãn gật đầu, vừa nghe tiếng điện thoại reo thì lập tức lấy điện thoại từ trong túi ra: "Chờ tí, tớ tiếp điện thoại."
Cuộc gọi đến từ Lệ Thâm, Dư Vãn ngây người nhìn tên này một giây sau đó nhấn nghe: "Lệ Thâm?"