Cô cố tình đè thấp giọng nhưng Chu Hiểu Ninh vẫn nghe loáng thoáng được hai từ "Lệ Thâm" nên lập tức dựng thẳng lỗ tai.
"À, tôi đang đi dạo phố với Ninh Ninh, khoảng chừng mười giờ sẽ về. Ừm, đã biết."
Thấy Dư Vãn cúp máy, Chu Hiểu Ninh nhiều chuyện tới trước mặt cô: "Là Lệ Thâm gọi tới?"
"Ừm." Dư Vãn cất điện thoại vào túi xách, đơn giản trả lời vấn đề của Chu Hiểu Ninh. Chu Hiểu Ninh không dễ để cô qua loa cho qua, cô ấy cười nhìn cô và hỏi: "Hai người các cậu còn thường xuyên liên hệ bằng điện thoại à?"
"... Cũng không thường xuyên."
"Ồ, vậy anh ta tìm cậu có chuyện gì?"
Dư Vãn nhấp môi, biết nếu không nói cho Chu Hiểu Ninh, cô ấy sẽ không để yên việc này: "Cũng không có gì, nói là có thứ cho tớ, hỏi tớ khi nào về."
Chu Hiểu Ninh lập tức ngửi thấy mùi mập mờ: "Thứ gì?"
"Tớ cũng không biết, anh ấy không nói."
Chu Hiểu Ninh quan sát cô một hồi rồi hỏi cô: "Không phải anh ta muốn theo đuổi cậu lần nữa chứ?"
Dư Vãn hơi sửng sốt, sau đó nhanh chóng phủ định cách nói của Chu Hiểu Ninh: "Nào có, cậu đừng đoán mò!"
"Vậy cậu căng thẳng làm gì?"
"Tớ nào có, không phải vì thân phận hiện giờ của anh ấy đặc thù à, tớ sợ anh ấy bị truyền ra tin tức không tốt!"
"Rồi rồi rồi, tớ tin cậu, cậu đừng kích động."
Dư Vãn nhìn cô ấy một cái rồi xoay đầu sang chỗ khác.
Sau khi mua đồ xong, cô vốn định đưa Chu Hiểu Ninh về nhà, ai ngờ Chu Hiểu Ninh lại mờ ám nói với cô: "Tớ tự về được, đừng để cho Lệ Thâm chờ lâu."
Dư Vãn: "..."
Cô rất muốn làm cậu ta nôn ra hết đồ ăn tối vừa rồi.
Nếu Chu Hiểu Ninh không cần cô chở, cô cũng sẽ không chở. Tòa chung cư cô ở khác với biệt thự của Lệ Thâm là không có gara riêng, chỉ có thể đậu xe ở bãi đỗ xe ngầm. Sau khi cô đỗ xe xong rồi đi lên khỏi tầng ngầm và tới biệt thự của Lệ Thâm.
Khi biệt thự hoa viên đang bán, nơi đây chỉ là một mảnh đất trống, chủ sở hữu muốn trồng rau hay trồng hoa đều được, tất cả đều tự mình kiến tạo. Vườn hoa của Lệ Thâm không dùng để trồng rau, thay vào đó là xây một cái đình nhỏ, còn dẫn nước chảy, hoa và cây cũng trồng không ít, ngày thường đều do người làm vườn chăm sóc chúng. Vào buổi tối, đèn trong vườn hoa cũng sáng lên, Dư Vãn nhìn ánh đèn chuyển từ màu hồng sang tím, lại từ tím sang xanh da trời, thầm nghĩ tiền chi cho vườn hoa nhà Lệ Thâm có lẽ còn đắt hơn tiền trang trí nhà cô.
Sau khi ấn chuông cửa, Lệ Thâm nhanh chóng mở cửa cho cô, Dư Vãn thấy Lệ Thâm mặc đồ ở nhà thì hơi mất tự nhiên. Cô đứng tại cửa mà không đi vào trong: "Anh có gì cần đưa cho tôi vậy?"
Lệ Thâm đáp: "Đồ để ở trong phòng, em vào lấy đi."
"À..." Lệ Thâm đã nói như vậy, Dư Vãn đành phải vào nhà cùng anh. Hôm nay Lili cực kỳ yên tĩnh nằm trong chuồng chó, nó vừa thấy Dư Vãn tới thì cũng không ngoắc đuôi chạy tới đùa giỡn với cô. Dư Vãn thấy kỳ lạ nên lập tức hỏi Lệ Thâm: "Lili bị sao vậy?"
Lệ Thâm lấy đồ mà Tiểu Đổng đã chuẩn bị sẵn cho anh rồi liếc nhìn về phía Lili: "Hai ngày trước ăn nhiều nên dạ dày không tốt lắm, nó chỉ cần không thoải mái một chút là sẽ trở nên hết sức lạnh lùng."
Dư Vãn nhìn Lili nằm nhoài một chỗ, biểu tình của nó rất lạnh lùng: "Có đưa nó đi khám không?"
"Rồi, đã uống thuốc, chắc là ngày mai sẽ đỡ hơn."
"Vậy thì tốt rồi." Lúc này Dư Vãn mới thu hồi tầm mắt và thấy đồ vật mà Lệ Thâm vừa lấy ra: "Đây là gì?"
Trên bàn trà trong phòng khách được đặt một cái hộp, giống như... Thùng chứa đạn quân sự trong phim.
Lệ Thâm hơi mất tự nhiên khụ một tiếng và nói với Dư Vãn: "Tặng cho em."
"Tặng cho tôi?" Dư Vãn hơi bất ngờ, nhưng đồng thời nghĩ tới lời Chu Hiểu Ninh đã nói là Lệ Thâm đang theo đuổi cô.
"Ha ha, hình như gần đây luôn có người tặng quà cho tôi nhỉ." Dư Vãn tự mình làm dịu tâm trạng và mở cái hộp ra.
Nguyên một hộp son môi.
"..." Cô nhìn chằm chằm son môi bên trong một hồi, tựa như nhìn ra gì đó: "Đây không phải là Cẩm Lý tôi mới chia sẻ cách đây không lâu à? Chẳng lẽ tôi trúng thưởng?"
Vừa nói xong, cô lập tức ý thức mình nói điều ngu ngốc gì, dù là trúng thật thì cũng không nên là Lệ Thâm đưa phần thưởng cho cô chứ.
Hơn nữa cô nhớ cuối tháng giải thưởng này mới được trao.
Lệ Thâm càng thêm mất tự nhiên, nếu Lili không bị bệnh, có lẽ bây giờ còn có thể chạy ra điều tiết lại bầu không khí: "Sắp tới sinh nhật em rồi mà, tôi thấy em chia sẻ cái này nên dựa theo mua một phần."
Cũng vì muốn nên mới chia sẻ mà nhỉ.
Những lời này của Lệ Thâm lộ ra quá nhiều thông tin, Dư Vãn im lặng một lát mới hỏi: "Anh theo dõi Weibo của tôi?"
Lệ Thâm đáp: "Không được à? Không phải em cũng theo dõi tôi sao?"
Dư Vãn: "..."
Điều này hoàn toàn không giống nhau được không nào.
Ủa, không đúng, Lệ Thâm và cô theo dõi lẫn nhau, sao cô lại không biết gì cả?
"Anh theo dõi lén tôi?"
"Ừ, tránh cho fans tìm được em từ danh sách theo dõi của tôi."
"..." Cảm giác này càng ngày càng giống yêu ngầm ah: "Nhưng mà đoàn đội của anh sẽ không dùng
Weibo của anh à? Bọn họ sẽ không xem danh sách theo dõi của anh sao?"
Lệ Thâm sửng sốt, đúng là anh không để ý vấn đề này: "Hiện tại bọn họ chưa phát hiện, nhưng giờ em nhắc tôi rồi, tôi đành dùng acc phụ theo dõi em vậy."
Dư Vãn: "..."
Không phải, cô nói vậy không phải muốn chuyển sang acc phụ của Lệ Thâm, thật sự không phải!
Lệ Thâm lên Weibo dùng acc phụ theo dõi Dư Vãn xong rồi hỏi cô: "Em muốn theo dõi acc phụ của tôi không?"
"..." Dư Vãn nói: "Được thôi."
Hai đứng trong phòng khách hoàn thành việc theo dõi tài khoản lẫn nhau, Lệ Thâm hủy bỏ theo dõi lại như cũ, cuối cùng chủ đề vòng lại điểm xuất phát: "Em ôm hộp son được không? Có hơi nặng tí."
Dư Vãn nhìn đống son này, trong lòng luôn suy nghĩ rốt cuộc Lệ Thâm có đang theo đuổi cô hay không? Có? Không có?
Lệ Thâm thấy cô nãy giờ không nói gì, nghĩ rằng cô đang tự hỏi nên làm thế nào để ôm đống son này về: "Hay là tôi đưa qua giúp em vậy."
"Không cần, đường không xa, tôi mang đi được." Dư Vãn nở nụ cười nhìn anh: "Tôi thường xuyên hỗ trợ bố trí hôn lễ hiện trường, sức lực cũng có một chút."
"Ừ, vậy em cẩn thận chút."
"Đã biết, cảm ơn quà sinh nhật của anh."
"Không cần cảm ơn." Lệ Thâm tặng đống son này cũng là có tư tâm, làm vậy là có thể khiến son môi mà Dư Vãn dùng trước khi ra cửa mỗi ngày đều là do mình tặng.
Dư Vãn ôm hộp son to đùng về đến nhà, vội vã rút ra một màu vẫn luôn muốn thử mà vẫn không mua được. Nhìn gương son xong, cô nhìn kỹ vài lần, màu sắc khá ổn.
Cô nhìn gương chụp một tấm, vốn định gửi cho Chu Hiểu Ninh xem, nhưng nghĩ lại thì nhấp vào WeChat của Lệ Thâm và gửi tin nhắn cho anh.
Dư Vãn: Tôi vừa thử một cây son, rất đẹp [đáng yêu].
Lệ Thâm: Thế không phải nên chụp tự sướng một bức à.
Dư Vãn: Ha ha ha ha ha ha.
Dư Vãn: Tôi chụp không đẹp, không gửi cho anh, nhưng mà anh làm vậy khiến tôi sau này không dám tùy tiện chia sẻ mấy bài rút thăm may mắn.
Lệ Thâm: Lẽ ra chia sẻ mấy thứ đó cũng không làm được gì, sau này có muốn thì trực tiếp chia sẻ cho tôi, tôi có thể làm thần may mắn của em.