*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Lục Tinh
Bài Lệ Thâm hát không phải Lily, mà là bài hát mới sắp phát hành vào ngày mai, <Gai trong tim>. Điều này khiến Dư Vãn thoáng dễ chịu hơn một chút, ít nhất cô sẽ không khóc trước mặt Chu Hiểu Ninh.
Hai người yên lặng nghe Lệ Thâm hát trên tivi, không thể không nói, giọng hát của anh thật sự rất lôi cuốn, âm thanh trầm thấp tràn đầy từ tính, có thể dễ dàng chạm đến trái tim bạn.
Chu Hiểu Ninh lúc này cảm thấy xấu hổ cực kì, vừa lo lắng Dư Vãn sẽ khóc, vừa đắm chìm trong giọng hát của Lệ Thâm. Thực ra cô vẫn chưa từng nói cho Dư Vãn biết, cô cũng rất thích nhạc của Lệ Thâm……
“Khụ khụ, chuyện là…” Chu Hiểu Ninh gắp cho Dư Vãn một miếng thịt, thử phá vỡ bầu không khí cứng nhắc, “Gần đây có một bộ phim truyền hình rất nổi gọi là <Hành trình cuối cùng>, cậu xem chưa?”
Dư Vãn cúi đầu, chọc chọc miếng thịt bò trong bát: “Mình nào có thời gian để xem phim truyền hình chứ.”
“Cũng phải, bộ phim này do Ôn Khả và Du Khải Trạch diễn chính, nói về ngành tấn táng*, <Gai trong tim> chính là bài hát chủ đề của bộ phim này.”
* 殡葬[bìnzàng]: quàn linh cửu và mai táng
Dư Vãn hơi thất thần, đáp một tiếng “Ồ”.
Chu Hiểu Ninh nhìn biểu cảm của cô, cuối cùng “bộp” một tiếng bỏ đũa xuống, hỏi Dư Vãn: “Cậu nói thật đi, cậu và Lệ Thâm còn có thể quay lại hay không?”
“Quay lại?” Dư Vãn nhíu mày, nhìn chằm chằm Chu Hiểu Ninh trước mặt.
Chu Hiểu Ninh không chút ngần ngại, con người cô luôn không thích dài dòng lôi thôi, cô có thể cảm nhận được hiện tại Dư Vãn vẫn còn thích Lệ Thâm, nếu đã còn yêu, tại sao không thể quay lại? “Đúng, quay lại.”
Dư Vãn im lặng vài giây, cũng buông đũa xuống, khóe môi gượng lên một nụ cười: “Ninh Ninh, đâu phải cậu không biết, lúc đầu là chính mình muốn cùng anh ấy chia tay. Bây giờ anh ấy nổi tiếng rồi, mình lại đi tìm anh ấy muốn quay lại? Mình cũng không mặt dày đến thế.”
Chu Hiểu Ninh đương nhiên biết, lúc đầu là Dư Vãn muốn chia tay, còn cực kì tàn nhẫn cực kì dứt khoát. Dư Vãn khi đó yêu Lệ Thâm bao nhiêu, Chu Hiểu Ninh rõ mồn một, vì vậy khi Dư Vãn đột nhiên yêu cầu chia tay, đã khiến cô ngạc nhiên không thôi.
“Rốt cuộc khi đó tại sao hai người lại chia tay?”
Dư Vãn cười cười, xem sữa tươi là bia uống một hớp to: “Chia tay cũng chia tay rồi, nói những việc này còn ý nghĩa gì chứ, hơn nữa Lệ Thâm bây giờ, nói không chừng đã có bạn gái rồi.”
Chu Hiểu Ninh không đồng ý lắm: “Chắc là không đâu, bên phóng viên giải trí chẳng có một chút tin tức gì cả.”
Dư Vãn: “……”
Cô mím môi cười nhẹ, cũng đúng, bây giờ muốn tìm hiểu Lệ Thâm, đều phải thông qua phóng viên giải trí.
Bài <Gai trong tim> đã hát đến những câu cuối cùng rồi, Dư Vãn nhìn Lệ Thâm trên màn hình, khẽ thở dài: “Lệ Thâm những năm nay, thay đổi nhiều quá.”
Anh thành thục hơn rất nhiều, cũng lạnh lùng hơn rất nhiều.
Chu Hiểu Ninh đáp: “Con người mà, đều sẽ thay đổi cả thôi, cậu không phải cũng thay đổi rất nhiều đó sao? Quan trọng là thay đổi theo chiều hướng tốt hay xấu mà thôi.”
Ánh mắt Dư Vãn trầm xuống, có chút thất thần. Bọn họ, được xem là thay đổi theo chiều hướng tốt hay là theo chiều hướng xấu đây?
Chắc là, tốt nhỉ.
Chu Hiểu Ninh và Dư Vãn nói đến tận hai giờ mới đi ngủ, chắc vì có bạn ở bên cạnh, Dư Vãn cuối cùng cũng không mất ngủ nữa. Buổi tối cô mơ một giấc mơ, trong mơ có một chàng thiếu niên sạch sẽ mang theo ánh mặt trời, ánh mắt tràn đầy nhu tình nhìn cô chăm chú, ôm cây đàn ghi ta ngồi đối diện cô hát: “Lily, một năm, mười năm, một trăm năm, anh vẫn sẽ như cũ vì em mà hát lên bài hát này.”
Buổi sáng lúc tỉnh lại, khóe mắt Dư Vãn ươn ướt, cũng may Chu Hiểu Ninh đã đi làm rồi, sẽ không bị cô thấy một mặt không ra gì này của chính mình.
Dư Vãn đứng dậy đi rửa mặt, ở bên ngoài chiếc áo thun và váy dài khoác thêm một bộ đồ ngủ in hoa kiểu dài, đi đến ban công co dãn gân cốt. Cô đã rất lâu chưa có một giấc ngủ đến mười giờ, giấc ngủ này cô ngủ rất sâu, tinh thần cũng tốt lên rất nhiều.
Hôm nay còn có nắng, mặc dù nắng cũng không gắt, nhưng ít nhất nhìn vào cũng cảm thấy ấm áp dễ chịu. Ban công vừa hay đối diện với căn biệt thự kia, có một chú Shiba đang ở trong vườn hoa chơi một mình rất vui vẻ.
Căn hộ* Dư Vãn mua, ở trong một khu biệt thự, đường trong tiểu khu đều thông với nhau. Tòa chung cư cô mua, bởi vì nằm kế bên khu biệt thự, vì vậy nên cũng là tòa đắt nhất trong tất cả các tòa. Lúc chọn nhà cô hầu như không chút do dự, mua chỗ này, đắt thì cũng đắt chút. Nhưng hoàn cảnh sống tốt.
*小洋楼: dạng nhà ở thuộc hàng không quá giàu, cũng không quá nghèo, chỉ những căn hộ khá giả.
Chú Shiba trong vườn hình như phát hiện trên lầu có người đang nhìn mình, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn về phía chung cư trước mặt. Dư Vãn ở tầng sáu, thấy nó nhìn lên, nhìn nó cười vẫy vẫy tay.
“Gâu.” Con chó vẫy đuôi nhìn cô nhiệt tình mà kêu lên một tiếng.
Dư Vãn nghĩ chắc là nó đang buồn chán, cô ở đây mấy ngày, chưa từng thấy qua chủ của nó, ông lão ở cạnh căn biệt thự đó, đã ra ngoài đánh mấy quyền Thái cực rồi.
Dư Vãn cách một khoảng không chơi với chú chó một hồi, rồi vào nhà suy nghĩ nên ăn cái gì. Khó có được một ngày nghỉ, cô cũng không muốn ra khỏi nhà, cô hâm nóng những món ăn còn thừa lại của tối hôm qua, ăn tạm bữa trưa. Ăn xong cô ôm máy tính, định ngồi ở trên xích đu ngoài ban công xem phim.
Xem bộ phim ngày hôm qua Chu Hiểu Ninh nói <Hành trình cuối cùng>.
Bộ phim truyền hình này là chuyển thể dựa trên tiểu thuyết cùng tên, nữ chính là một táng nghi sư* chuyên giúp người đã mất sửa chữa phục hồi dung mạo và trang điểm, Dư Vãn cảm thấy đây là một công việc rất vĩ đại, nhưng trong cuộc sống mọi người lại rất kiêng dè nghề nghiệp này. Mỗi một câu chuyện trong bộ phim đều rất cảm động, cộng thêm ca khúc cuối phim do Lệ Thâm trình bày hết sức xúc động, mỗi lần nhạc dạo <Gai trong tim> vang lên, trong màn đạn** là một biển nước mắt.
*葬仪师[zàngyíshī]: táng nghi sư: táng là mai táng, nghi là nghi lễ.
** 弹幕 [dàn mù]: chỉ màn hình tràn ngập bình luận chạy qua, cụ thể là như này.
Dư Vãn cũng xem đến khóc, cô vừa lau nước mắt vừa nhớ lại, hôm này là ngày <Gai trong tim> của Lệ Thâm phát hành. Cô tiện tay mở một phần mềm âm nhạc, lượt nghe của bài hát <Gai trong tim> này vững vàng ngồi trên vị trí thứ nhất. Người viết lời, viết nhạc đều là Lệ Thâm, từ sớm cô đã thấy được tài năng của anh.
Thời gian còn lại của hôm nay, Dư Vãn đều dành để nghe đi nghe lại bài hát mới của Lệ Thâm, góp một phần nho nhỏ vào lượt nghe của anh.
Sau khi kì nghỉ ngắn ngủi kết thúc, lại đón tiếp một ngày làm việc, sau khi Dư Vãn kết thúc cuộc họp sớm, liền bị phái đi hầu hạ Hồ tiểu thư. Con gái của Hồ đổng tên Hồ Kiều, Dư Vãn từng nói, cô bây giờ có thể tiếp nhận hết bất cứ tên gì, mặc kệ là Hồ Tiêu hay Lạt Tiêu*.
*辣椒: ớt ->> Tác giả đang chơi chữ, Kiều trong Hồ Kiều và Tiêu trong Lạt Tiêu, Hồ Tiều đồng thanh [jiāo]
“Xin chào Hồ tiểu thư.” Dư Vãn đến biệt sự bán sơn* Hồ Kiều ở, mới biết hôm nay cô ấy hẹn chuyên gia thiết kế hôn lễ, không chỉ có một mình cô. Dư Vãn cũng không quá bất ngờ, trước đó Ngụy Thiệu đã nói với cô, hôn lễ này của Hồ Kiều, dự tính ít nhất là 30 triệu tệ**. Con số lớn thế này, chắc chắn có rất nhiều người muốn chen một chân vào.
*biệt thự bán sơn: biệt thự tựa núi
**30 triệu tệ: tính nôm na là hơn 100 tỉ VND
Hôm nay có hai công ty khác đến, trước đây Dư Vãn cũng đã tìm hiểu qua, ở thành phố A cũng xem như không nhất cũng nhì, so sánh một tí, thì danh tiếng của công ty bọn họ cũng không kém nhau bao nhiêu.
Nhưng điều này không làm cho Dư Vãn lùi bước, sau khi cô chào hỏi với Hồ Kiều xong, ngồi xuống sô pha đối diện hai người còn lại, Hồ Kiều ngồi ở vị trí trung tâm, nhẹ nhàng dựa trên lưng ghê sô pha, chân phải của cô bắt chéo lên chân trái, đôi giày cao gót 10 phân trên chân cứ chốc lát lại chạm vào góc bàn. Trong mái tóc xoăn gợn sóng màu vàng kim dài đến eo, ẩn ẩn lộ ra móng tay tinh tế được sơn màu đỏ thẫm, Hồ Kiều một tay chống cằm, đánh giá ba người ở trước mặt.
Dư Vãn thầm than một hơi trong lòng, vị Hồ tiểu thư này, xem ra thực sự không dễ phục vụ.
Đem cả ba người nhìn một lượt từng người một, Hồ Kiều mới nhếch môi đỏ lên, nói: “Mấy lời nói mang tính hình thức tôi cũng không nói nữa, hôm nay mọi người có thể ngồi ở đây, nói lên được các bạn đều là các chuyên gia thiết kế hôn lễ có thực lực nhất định, còn tôi thì, nói một chút ý tưởng về hôn lễ của tôi nhé.”
Dư Vãn lấy máy tính từ trong balo của mình ra, chuẩn bị rửa tai lắng nghe.
Hồ Kiều nói: “Tôi và Thế Mẫn quen nhau qua game online, cho nên tôi muốn có một hôn lễ chủ đề game online.”
Dư Vãn gõ trên bàn phím hai chữ “Game online”, chủ đề game online trước đây cô đã làm qua, chắc là không có vấn đề gì to tác.
Nói tới game, thái độ của Hồ Kiều cũng nhiệt tình hơn ban nãy một chút, cô nhìn nhìn ba nhà thiết kế hôn lễ, hỏi họ: “Các bạn có biết game online tên <Giang hồ không dễ dọa> không?”
Hai người kia đều gật đầu nói biết, Dư Vãn thường ngày không hay chơi game, nhưng là một nhà thiết kế hôn lễ chuyên nghiệp, trước khi đến đây, cô đã tìm hiểu cô dâu chú rể vì kết duyên qua game, nên trước đó đã tìm hiểu một chút tư liệu liên quan về game này. Thật ra, Hồ Kiều và Du Thế Mẫn vốn dĩ là bị hai nhà sắp xếp hôn nhân thương nghiệp, nhưng với tính cách của Hồ Kiều, đương nhiên không đồng ý, cô ầm ĩ một trận, thậm chí còn không tiếc cùng ba cô đoạn tuyệt quan hệ cha con. Cuối cùng cũng là nhờ Du Thế Mẫn giải quyết sự việc này một cách hoàn hảo.
Anh ta biết Hồ Kiều chơi game, liền đặc biệt đi đăng kí một tài khoản, cùng chơi với cô. Lúc bắt đầu Hồ Kiều còn kháng cự, sau này chơi mãi chơi mãi, thật đúng là chơi đến sinh ra cảm tình.
Du tiên sinh cũng xem như trời không phụ lòng người, tấm gương điển hình trong giới truy thê.
Dư Vãn cũng nói biết, liền nghe Hồ Kiều nói: “ Game này là một evergreen game*, lượng người chơi vẫn luôn ổn định, trong phiên bản mới cập nhật gần đây, thêm rất nhiều tuyến câu chuyện hoàn toàn mới, Lệ Thâm còn lồng tiếng cho một NPC** ở trong đó nữa.”
* Evergreen game là những tựa game bán được trong thời gian dài, thậm chí là cả đời máy, không bị suy giảm giá trị. Không như những tựa game phổ thông khác chỉ bán được trong khoản 1-4 tuần đầu ra mắt sau đó doanh số sụt giảm dần và lặng mất khỏi kệ hàng do người dùng nhanh chóng bị lãng quên bởi các tựa game mới hơn, hấp dẫn hơn ra mắt.
** NPC (từ viết tắt của: non-player character) là một nhân vật trong các trò chơi mà những người chơi không thể điều khiển được.
Dư Vãn hơi sửng sốt, chẳng trách cô cảm thấy game này hơi quen tai, thì ra là lúc cô search Lệ Thâm, cũng search ra trò này.
“Các bạn có biết anh ấy lồng tiếng cho nhân vật nào không?”
Một nữ chuyên gia thiết kế hôn lễ ngồi đối diện trả lời: “Tạ Lương!”
Hồ Kiều nhìn về phía cô ấy, tỏ vẻ hài lòng mà gật gật đầu: “Rất tốt.”
Dư Vãn: “……”
Bây giờ là vụ gì đây, hỏi đáp kiến thức game? Cho nên cô đã thua một ải rồi hả?
Ánh mắt Hồ Kiều lại chia đều lên ba người họ: “Tôi biết các vị đã từng thiết kế qua hôn lễ chủ đề game, nhưng tôi không muốn một hôn lễ game chỉ có hình thức bên ngoài. Chỉ có người thực sự hiểu được game này, mới có thể khiến cho hôn lễ này có linh hồn. Tôi muốn hỏi các vị, ai đã từng chơi game này?”
Hai chuyên gia thiết kế hôn lễ đối diện đã bắt đầu giành nhau trả lời: “Tôi từng chơi!”
“Tôi từng chơi!”
“…… Tôi cũng từng chơi.” Dư Vãn có hơi chột dạ, nhưng không sao, lát nữa cô có thể về nhà chơi ngay!
Hồ Kiều hình như chỉ là thuận tiện hỏi một chút, đối với đáp án của họ vốn không quan tâm, cô cười một tiếng, nói: “ Từng chơi hay không cũng là tự các bạn nói nên không tính, vì vậy, tôi đã giúp các bạn nghĩ ra một biện pháp.”
Nội tâm Dư Vãn nhất thời dâng lên dự cảm không lành, quả không sai, tiếp sau đó Hồ Kiều nói: “Sau một tuần, chúng ta đấu một trận với nhau đi, mọi người vẫn đến đây, cùng tôi 1 vs 1, thắng tôi, tôi sẽ ưu tiên xem xét phương án của bạn.”
Dư Vãn: “……”
Theo nghề bốn năm nay, cô vẫn còn quá non.
Cô nghĩ Hồ Kiều chắc chỉ muốn chơi game mà thôi.
Sau khi rời khỏi biệt thự của Hồ Kiều, Dư Vãn đăng một bài viết mới trên vòng bạn bè: “Update một chút kĩ năng mà một chuyên gia thiết kế hôn lễ cần có, ngoài lên kế hoạch, tiêu thụ, thiết kế ánh sáng, làm hoa, ảnh, đồ ngọt, tranh thủ công, bạn còn phải biết, chơi game.”