Anh vừa nhắc tới chạy bộ, ba Dư thuận miệng hỏi: "Cháu thường tập môn thể thao nào?"
"Chạy bộ."
"Ồ, chú nhớ cháu đi lính hai năm vậy chắc sức khỏe của cháu rất tốt nhỉ?"
"Cũng được ạ."
Mọi người vừa ăn cơm vừa trò chuyện, Lệ Thâm cũng không muốn mới tới đã câu nệ như vậy. Dư Vãn chỉ im lặng vùi đầu ăn hai chén cơm lớn.
Đồ ăn do bà ngoại làm ngon hơn mẹ cô làm nhiều!
Sau khi ăn xong, mọi người ăn trái cây nghỉ ngơi một lát rồi chuẩn bị về phòng ngủ trưa.
"À, phòng của Lệ Thâm ở tầng ba, lát nữa bảo Dư Vãn dẫn cháu lên đi." Mẹ Dư nói.
Dư Vãn nghe họ nói sắp xếp Lệ Thâm ở tầng ba thì có chút không vui. Trong căn biệt thự này có rất nhiều phòng, bởi vì ba mẹ Dư Vãn không muốn leo cầu thang nên bọn họ luôn ngủ ở phòng tầng một, khi bà ngoại tới đây cũng ở tầng một. Phòng của Dư Vãn ở tầng hai, bên cạnh còn có một phòng trống không ai ở. Căn phòng ở tầng ba là dành cho khách nên càng không có ai ở, thậm chí vì tiết kiệm tiền máy sưởi nên máy sưởi ở tầng ba thông thường đều tắt.
"Không phải tầng hai cũng có phòng à? Tầng ba lạnh như vậy, hôm nay còn có thể có tuyết rơi nữa!"
Dư Vãn nói rất có đạo lý nhưng trong lòng cô nghĩ gì thì vẫn không thoát khỏi đôi mắt của mẹ cô: "Máy sưởi ở tầng ba đã được mở, giường cũng đã chuẩn bị xong, chắc chắn sẽ không để cậu ta bị lạnh, yên tâm đi."
Dư Vãn há to miệng định nói thêm đã bị Lệ Thâm đứng bên cạnh ngăn cản: "Dì sắp xếp thế nào thì cháu ở như vậy."
Dư Vãn im lặng nhìn anh rồi xách đồ đi lên lầu. Ba Dư thấy họ đi xa mới nói với mẹ Dư: "Bà xem bà kìa, có cần phải vậy không, người ta ở thành phố A đã ở cùng nhau, bây giờ bà sắp xếp bọn họ ở xa thì có ích gì?"
Mẹ Dư lườm ông ấy một cái: "À, vậy tôi để cho cậu ta trực tiếp ngủ trong phòng của Dư Vãn vậy."
Lúc đi xuống lầu cùng Lệ Thâm lần nữa, ba mẹ Dư Vãn và bà ngoại đã đi ngủ trưa, trong nhà rất yên tĩnh. Hai người cũng vô thức thả nhẹ bước chân và đi tới phòng bếp.
"Em muốn làm bánh kem dâu tây sữa, anh phụ em đi."
Khu biệt thự vào buổi trưa rất yên tĩnh, chỉ có phòng bếp nhà Dư Vãn thỉnh thoảng vang lên một vài tiếng vang nhỏ. Lệ Thâm thấy trên khóe miệng của Dư Vãn dính một ít bơ bèn vươn tay lau giúp cô, sau đó hết sức tự nhiên nhét ngón tay vào trong miệng mình và liếm bơ dính trên đó.
Dư Vãn: "..."
Lệ Thâm thấy cô ngơ ngác nhìn mình thì cong môi cười hỏi cô: "Làm sao vậy, em cũng muốn nếm thử vị bơ sao? Ngọt lắm đấy."
Dư Vãn: "..."
Chắc chắn là anh ta cố ý.
Lệ Thâm thấy cô không trả lời lại tiến lên thêm một bước và nhẹ nhàng ôm lấy eo cô, hơi thở ấm áp phả vào má cô: "Muốn nếm thử không?"
Không đợi Dư Vãn trả lời, anh đã cúi xuống hôn lên môi cô. Đầu lưỡi của Lệ Thâm còn vương vị ngọt nhẹ của bơ, Dư Vãn như thể muốn nhấm nháp vị vơ mà chủ động quấn lấy lưỡi của anh.
Lệ Thâm không thể không vươn tay giữ chặt sau gáy cô để cô gần mình hơn và cũng không còn bất cứ cơ hội chạy trốn nào.
Kể từ khi Dư Vãn quay lại với Lệ Thâm thì thể lực đã tiến bộ nhảy vọt hơn trước kia, nhưng cô vẫn không bằng Lệ Thâm. Khi cô không chống đỡ nổi nữa, Lệ Thâm mới thả cô ra và mỉm cười nhìn hai gò má ửng hồng của cô: "Tiến bộ không ít nhưng vẫn chưa đủ."
"..." Dư Vãn không để ý đến anh. Vừa nghe thấy tiếng động từ lò nướng, cô thuận thế đẩy Lệ Thâm ra rồi xoay người lấy đồ trong lò nướng ra ngoài.
Bánh kem này không quá phức tạp nhưng Dư Vãn cũng làm cả buổi trưa mới xem như hoàn thành triệt để. Buổi tối Lệ Thâm ước nguyện rồi ăn bánh kem, sau đó trở về phòng ở tầng ba dưới sự giám thị của mẹ Dư.
Lệ Thâm tắm xong thì cầm điện thoại xem thử. Bắt đầu từ sáng hôm nay anh đã liên tục nhận được tin chúc mừng sinh nhật, anh lên WeChat cảm ơn mọi người rồi sang Weibo đăng bức ảnh hôm nay lên.
Lệ Thâm V: Sinh nhật 25 tuổi trôi qua rất vui vẻ, được ăn một bàn thức ăn do chính tay bà ngoại làm và cả bánh kem đặc biệt, thật hy vọng mỗi ngày đều là sinh nhật [cười như điên]
"Chúc Thâm Thâm sinh nhật vui vẻ!"
"Có thể thấy anh Thâm thực sự rất vui vẻ đấy ha ha ha ha."
"Đồ ăn do bà ngoại làm chắc chắn sẽ rất ngon [thèm muốn] sinh nhật vui vẻ nha Thâm Thâm!"
"Hôm nay trúng poster limited có chữ ký trong ngày sinh nhật của anh, em cũng rất vui vẻ [cười như điên]"
"Trải qua ngày sinh nhật thứ hai và đêm giáng sinh thứ hai cùng anh Thâm! Yêu anh Thâm!"
Lệ Thâm đang lướt xem bình luận của fans thì cửa phòng đột nhiên bị gõ vang, anh đặt điện thoại xuống và hỏi một câu: "Vãn Vãn đấy ư?"
Ngoài Dư Vãn ra thì hẳn sẽ không có ai tới gõ cửa phòng anh vào giờ này.
"Là em." Người ngoài cửa đúng là Dư Vãn, cô lên tiếng hỏi: "Chắc anh chưa ngủ đúng không, em vừa thấy anh đăng Weibo."
Lệ Thâm cười một tiếng rồi đi ra mở cửa cho cô: "Em lén xem Weibo của anh à?"
"Em quang minh chính đại theo dõi Weibo của anh được không nào?" Dư Vãn đứng trước cửa, cô không có đi vào mà chỉ đưa hộp quà trên tay cho anh: "Cái này tặng cho anh, là quà sinh nhật."
Lệ Thâm ngây người nhận lấy hộp quà được gói rất xinh đẹp: "Không phải đã làm bánh kem cho anh ư? Còn có quà tặng?"
Dư Vãn hơi mất tự nhiên nói: "Khụ, ban đầu định tự tay dệt khăn quàng cổ cho anh, nhưng nó quá tốn thời gian và cũng quá khó. Công việc của em bận rộn nên chắc chắn làm không kịp, vì vậy em chuyển sang làm bánh kem."
"À..." Lệ Thâm nhìn hộp quà trong tay và hỏi cô: "Vậy nên em mua một chiếc khăn quàng chổ cho anh?"
"Ừm... Em nhờ bạn mang về từ nước ngoài, em cảm thấy nó rất thích hợp với anh."
Lệ Thâm mở hộp ra, bên trong quả nhiên có một chiếc khăn quàng cổ ca rô màu xanh biển, thoạt nhìn rất ấm áp. Anh mỉm cười và khom lưng hôn lên khóe miệng Dư Vãn một cái: "Anh rất thích."
"À, thích là được rồi." Dư Vãn lại khụ một tiếng: "Vậy em đi ngủ đây. Đúng rồi, anh có bị lạ giường không?"
Lệ Thâm trả lời: "Anh không bị lạ giường, anh lạ người."
Rốt cuộc ý tứ của Lệ Thâm là gì thì anh không nói, tối nay anh ngủ rất ngon, sáng hôm sau còn chạy bộ sáng sớm cùng với ba Dư trong khu biệt thự.