Đầu gối tôi đột ngột mềm nhũn, “huỵch” một tiếng khuỵu xuống đất, nước mắt cuối cùng cũng đã trào ra.
“Tiễn Ni à...” Tịnh Mỹ quỳ xuống cạnh tôi, ánh mắt quan tâm bao bọc, “Cậu không sao chứ?”
“Không sao, không sao” Tôi yếu ớt lắc đầu, lại còn nặn ra một nụ cười có vẻ rất giả tạo, một
nụ cười có lẽ còn xấu hơn cả khóc.
Tôi dựa vào tường, chầm chậm đứng dậy.
Tôi bây giờ chỉ muốn rời khỏi nơi này thật nhanh. Bởi vì, lát nữa thôi, cả trường sẽ đến ngay đây cười nhạo tôi.
Tôi không muốn! Tôi không muốn! Có chết tôi cũng không muốn để mọi người nhìn thấy dáng vẻ chết còn hơn sống này của tôi.
Tôi lảo đảo tiến về phía cầu thang, trước mắt bỗng thấy mờ nhòa, bước chân chưa bao giờ nặng nề đến thế...
Sao Tịnh Mỹ không đi theo? Dáng vẻ này của tôi khiến nó sợ hãi chăng?
>0
Tôi lảo đảo loạng choạng như vậy, như đang phiêu dạt trong không trung...
Trước mặt như có một bóng dáng mờ mờ trắng toát... chắc người hiếu kỳ đến xem đây mà... He he, đã đến rồi à, động tác cũng nhanh nhẹn thật-!
Vào lúc tôi chuẩn bị dật dờ trôi ngang bóng trắng đó, bỗng một bàn tay vươn ra tóm lấy cánh tay phải của tôi. 0_0
Lúc này tôi hoàn toàn nhìn rõ, làm sao là bóng trắng được? Rõ ràng là -
Kim, Thuần, Hy!!! Vả lại, tay phải của anh ấy đang nắm lấy tay phải của
tôi, tôi có thể cảm nhận rõ ràng hơi ấm từ lòng bàn tay anh truyền sang.
Nhưng mà... tại sao lại nắm lấy tay tôi??? Hại tôi đứng không vững nữa. Chân tôi nhũn ra, đổ áp về phía sau.
Rất nhanh, tay trái Thuần Hy đã kịp thời giữ lấy tôi, ôm choàng qua eo tôi. AA Lẽ tất nhiên, tôi không trở về với vòng tay của mẹ Trái Đất, nhưng
vì động tác quá mạnh nên tôi đã ngã vào vòng tay của Thuần Hy.
Tôi hoảng loạn lúng túng ngẩng lên, tôi nhìn thấy bóng dáng mình trong mắt anh, rất rõ ràng, rất sinh động...
*A_O* Tôi đã đờ đẫn ngắm anh như thế...
*_O* Anh cũng nhìn tôi chăm chú, trong đôi mắt vẫn là những thứ phức tạp mà tôi không thể hiểu nổi...
Chúng tôi lúc này, rất gần nhau, rất gần, rất gần.
Khoảnh khắc này, tôi hoàn toàn mụ mị đắm chìm, vô thức kiễng chân lên đón lấy đôi môi anh...
Còn anh, cũng đang cúi đầu, hơi thở nóng bỏng mỗi lúc một gần, một lúc một
nóng... Gần rồi, gần rồi, càng lúc càng gần... Sắp rồi, sắp rồi, sắp
chạm nhau rồi...
Nhưng, nhưng đúng vào tích tắc cuối cùng... đúng vào khoảnh khắc đó...
Anh, đã đẩy tôi ra... A_0
Anh đã đẩy tôi ra! Anh đã đẩy tôi ra!!!
“Xin lỗi!!!” Anh quay mặt sang hướng khác, không nhìn vào mắt tôi nữa. Tôi hoàn toàn đờ đẫn.
Đến lúc tỉnh ra, tôi chạy bạt mạng xuống dưới. Nước mắt vỡ tan tuyệt vọng trong gió trai tim đã hoàn toàn chết lặng.
Tôi hoàn toàn bỏ cuộc rồi, hoàn toàn tuyệt vọng rồi