Nụ Hôn Của Quỷ

Chương 65: Bye bye! kim gia mà tôi yêu!!!



Chạng vạng, tôi về đến nhà Kim Thuần Hy, nhìn thấy người bố mà mình vẫn ngày đêm mong nhớ đang ngồi trong phòng.

“Bố!” Tôi nhào đến, ôm choàng lấy cổ ông.

“Ồ, hà hà, Tiễn Ni con gái ngoan của bố đấy à!” Bố cười dịu dàng, vuốt ve mái tóc của tôi.

“Bố, cuối cùng bố cũng nhớ đến con gái ngoan rồi.” Không hiểu sao, giờ phút này nhìn thấy bố, tôi bỗng dưng muốn khóc dữ dội.

“Cô ngốc, bố lúc nào cũng nhớ đến Tiễn Ni mà! Lần này bố về là để đưa Tiễn Ni về nhà đấy!”

“Về nhà?" Tin tức đột ngột này khiến tôi thoáng chốc đờ người.

“ừ, về nhà. Bố đã nghĩ rất lâu, không thể cứ vì nhà người ta đối xử tốt với mình mà ỷ lại mãi được...” “0_0...”

“Bố biết bác trai bác gái đều rất yêu quý con, đối đãi với con như con gái ruột. Nhưng mà, bố cũng nhìn ra, giờ đây con có vẻ không vui...” Ánh mắt bố chuyển sang đống giấy bị tôi xé tơi bời ở đằng kia.

>_

“Tất nhiên, bố muốn con với cậu bé Thuần Hy có thể thành một cặp, nhưng... Nếu như, Thuần Hy cậu ấy thật sự không có cảm tình với con... bố vẫn mong con vui vẻ như trước kia...” Bố quả nhiên đã xem qua đám hỗn độn đó rồi.

A_T Đáng ghét, nước mắt đáng ghét cứ rơi ra... Tại sao bố lại nói những lời tàn nhẫn như vậy, mà câu nào cũng đúng cả...

“Nhà đã sửa lại xong rồi, dọn về thôi... Cứ yên tâm, bố sẽ không đi công tác bỏ lại con ở nhà một mình nhiều như trước nữa, bố phải ở nhà với con gái ngoan của bố...”

“Dạ... con đi thu xếp đồ đạc...” Nước mắt đáng ghét, đáng ghét...

“Cũng được, vậy bố đi nói với bác trai bác gái chuyện chúng ta dọn về...”

Hành lý đã được thu dọn nhanh chóng. Tôi và bố đứng trước cổng nhà Thuần Hy, từ biệt bác ữai, bác gái và Thuần Hiến.

“Yeah~! Yeah~! Yeah~!!! Quách Cái cuối cùng cũng đi rồi-! Tôi và anh cuối cùng cũng sống những ngày bình thường rồi-! Ha ha!”

Tên tiểu quỷ Thuần Hiến đáng ghét, gọi tôi là “Quách Cái” trong nhật ký theo dõi chết tiệt kia còn chưa đủ hay sao, lại còn tàn nhẫn hét lên lúc tôi sắp đi nữa chứ, đúng là không có nhân tính.

“Thuần Hiến, không được vô lễ như thế!” Bác gái tức giận mắng Thuần Hiến, “Ấy, anh con đâu? Từ sáng tới giờ nó về rồi cứ nhốt mình trong phòng không chịu ra, con đến gọi anh con ra đây! Thằng bé này càng lúc càng bất lịch sự...”

Thuần Hy cả ngày không ra khỏi phòng? Chẳng lẽ là vì chuyện sáng nay?

Thuần Hy, em vốn nghĩ anh không hề quan tâm... anh đang trốn tránh không muốn gặp em sao? Thì ra anh cũng có lúc như vậy... Có điều, cũng chẳng sao, bây giờ em sắp rời khỏi đây rồi, sau này chắc sẽ không còn qua lại với nhau nữa. He he. T_T

“Không cần đâu, chị à, Thuần Hy không được khỏe thì không cần gọi cậu bé ra. Quãng thời gi­an này Tiễn Ni đã khiến anh chị mất công chăm sóc quá nhiều, khiến anh chị gặp phiền phức. Thật không biết phải cảm ơn thế nào mới đủ!”

“Đừng nói những lời khách sáo như vậy...” Bác trai vỗ vai vào bố tôi, bác gái ôm lấy tôi khóc òa lên.

“Tiễn Ni, con phải thường xuyên về đây thăm bác gái nhé-! Bác gái nhất định sẽ nấu cho con thật nhiều thật nhiều món ngon-!” “Anh, chị, chúng tôi đi đây, tạm biệt!”

Bố bước đến kéo tôi đi, nhưng bác gái ôm chặt tôi không chịu buông, khóc nức nở, nước mắt nước mũi đầm đìa, giống hệt như sắp chia xa con gái ru­minh ấy.

“Em như thế sẽ khiến Tiễn Ni khó xử đấy!” Bác trai cuối cùng cũng kéo bác gái ra.

Tôi theo sau bố đi về nhà mình.

Sau lưng như có một ánh mắt đang dõi theo tôi, có một cảm giác rất lạnh, nhưng lại có hơi nóng của mặt trời, khiến tôi mấy lần không kìm được muốn quay lại xác nhận sự tồn tại của nó... Nhưng cuối cùng tôi cũng không quay lại...

T_T Tạm biệt, Kim gia mà tôi yêu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.