Một gương mặt đáng yêu, một nụ cười rạng rỡ, một ánh mắt ấm áp, không phải Tú Triết bạn trai tôi thì còn là ai được nữa?
“Tặng em này!” Tú Triết đưa bó hoa thật lớn đó cho tôi.
Tôi hoang mang ôm lấy. Một bó hoa to như thế, tôi muốn ôm cũng không ôm nồi.
“Tiễn Ni, em có thích hoa này không?” Gương mặt tươi cười của Tú Triết không
hề kém sắc bó hoa kia. Tú Triết đáng yêu, về phương diện chiều chuộng
bạn gái, cậu ây càng ngày càng chuyên nghiệp, hi hi.
“Thích chứ,
em thật sự rất thích! Cám ơn anh, Tú Triết, em rất vui, vui vồ cùng vồ
cùng! =A0A=” tôi vội vàng nở nụ cười còn rực rỡ hơn bó hoa hồng kia gấp
vạn lần.
“Tiễn Ni, em thử đoán xem có tất cả bao nhiêu bong hoa?”
“Hử, nhiều thế này làm sao em đoán được! A_0””
“Em bắt buộc phải đoán ra, nhất định! Dù phải đếm! (>0
“Đếm? Bây giờ? A_0A”
Tôi quay lại nhìn đám đồng học sinh không biết tự bao giờ đã bao vây lấy
chủng tôi, họ đang chăm chú nhìn hai chúng tôi, ánh mắt hau háu them
thuồng lẫn ghen tỵ...
Có gì đáng xem đâu? Chưa nhìn thấy gái xinh trai đẹp hẹn hò nhau à? Đúng là! Chẳng lẽ xinh đẹp là phải bị tham quan triển lãm thế này à?
“Ừ! Đếm ngay bây giờ!” Ánh mắt Tú Triết rất kiên định.
Xem ra không thể không đếm rồi, đếm thì đếm, sợ gì ai! -, 0 — Hừ!
Thực ra, trước bao nhiêu ánh mắt chăm chú theo dõi thế này mà đếm từng bồng
hoa vô cùng xinh đẹp, thì có lẽ là một chuyện rất lãng mạn nhỉ?
“Một bông, hai bông, ba bông, bốn bông...” Tôi bắt đầu đếm rất chăm chú.
Phù ~, tay đếm mà tê liệt luôn, mà lại có những chín trăm chín mươi tám bông...
“Sai rồi! Sao lại chỉ có chín trăm chín mươi tám ? Em đếm lại đi! Nhất định là em đếm sai rồi!” Tú Triết kêu lên kinh ngạc.
Gì chứ? Nghi ngờ trình độ số học của tôi à? Mà lại còn nói gì mà “chỉ có”
chứ? Không thấy hai con mắt tôi hoa lên rồi hay sao? Thật là...
Bó tay rồi, nhìn ánh mắt nghiêm túc của cậu ta, tôi phải đếm lại vậy!
Không chừng tôi đếm sai thật, thực ra, tôi cũng không tự tin lắm với
trình độ số học của mình, he he.
Phù phù ~, lần thứ hai đếm xong, tay tôi ôm bó hoa đau muốn chết luôn! Nhưng, vẫn chỉ có chín trăm chín
mươi tám bông! Chắc không phải tôi đếm sai mãi chứ. Tôi đâu kém đến
thế?!
“Tú Triết, vẫn là chín trăm chín mươi tám!” tôi đưa mắt từ
bó hoa sang Tú Triết, nhìn thấy gương mặt đầy ắp sự mong đợi của cậu ấy
“soạt” một cái, biến màu!
“ Sao lại thế được?!” Tú Triết giật phắt lấy bó hoa trong tay tôi, tự mình đếm từng bông một.
Nhìn vẻ mặt vừa cuống vừa chăm chú của cậu ấy, tôi quả là không nhẫn tâm làm phiền chút nào.
“Trời ạ, chín trăm chín mươi tám bông! Thật là chỉ có chín trăm chín mươi tám bong! Tóm lại là anh đã làm gì thế này! ôi anh thật là ngu ngốc, ngu
ngốc chết đi thôi...”
“Tú... Tú Triết?” Tôi hoang mang nhìn cậu ấy nhảy tới nhảy lui như con ếch xanh bị điện giật trong giờ sinh vật.
“Chín trăm chín mươi chín bông! Sáng nay anh đếm rõ ràng là chín trăm chín
mươi chín bông mà, tại sao bây giờ đã biến thành chín trăm chín mươi tám bồng chứ? Lúc đầu sao anh lại đếm sai? Anh đúng là đồ ngốc! Ngốc ơi là
ngốc!!!”
Cậu ta ngồi bệt xuống đát với vẻ dằn vặt.
“Tú Triết à...”. Vẻ bi thương của cậu ấy lúc nào cũng có sức truyền nhiễm, tôi cũng thấy hơi hơi đau lòng.
“Sáng nay trời còn tờ mờ, anh đã ra vườn hoa sau nhà tự mình hái hoa hông,
anh muôn tự tay mình hái chín trăm chín mươi chín bông tặng em, vì con
số999đại diện cho thiên trường địa cửu, anh muốn có mối quan hệ lâu dài
như trời đất với em mà, anh muốn suốt đời suốt kiếp yêu em, chiều chuộng em, bảo vệ em, ở cạnh em, mãi mãi không xa nhau, mãi mãi, mãi mãi, mãi
mãi!!!”
“…..”
“A_A Nhưng mà, nhưng mà tại sao chỉ có chín
trăm chín mươi tám chứ? Chín trăm chín mươi tám không phải là thiên
đường địa cửu, không phải! Chẳng lẽ... chẳng lẽ chủng ta không thể bền
vững được sao? Đây là số phận ư? Chỉ vì anh bất cẩn đếm nhầm? Chúng ta
không thể lâu dài được sao???”
Trời ơi, cậu ấy khóc! Tại sao cậu
ấy lại thích khó như thế? Là con trai kia mà! Cậu ấy quên rằng tôi đã
bảo là rất ghét con trai khóc nhè hay sao? Huống hồ bây giờ đang có bao
nhiêu người tò mò quan sát thế này, sao cậu ấy lại khóc dễ dàng như
vậy???
Không được, nhất định phải nghĩ cách ngăn lại mới được!