“Xin lỗi, em không thể tiếp tục với anh nữa, em thực sự không thể tiếp tục với anh được, em không thể lừa dối anh....”
“Tiễn Ni...... Tiễn Ni...... ” Bên tai tôi văng vẳng một giọng nói.
“Xin lỗi...” Tôi lặp lại giấc mơ vô thức đó, đêm qua... .đó là mt giấc mơ
phải không, tôi nhìn thấy rõ.... Thấy rõ.... ...... sự ấm áp trong đôi
mắt Thuần Hy, từ nóng bỏng thành lạnh băng rất nhanh... .Tôi rùng
mình.... .... “lạnh quá, lạnh quá....”
“Tiễn Ni... .Tiễn Ni...” cơ thể hình như ấm hơn một chút.
Giọng nói kia vẫn đang nhẫn nại gọi tên tôi. A_A Nhưng, xin lỗi, tôi thực sự
không muốn tỉnh dậy nữa... Chí ít, thời khắc này, tôi không muốn mở mắt
ra....
Tú Triết! Là Tú Triết sao? Thuần Hy bảo anh ấy đến đón tôi ư?
Tại sao anh lại khóc? Anh đừng khóc mà, anh mà khóc thì em cũng khóc mất...Tú Triết, anh phải đi đâu vậy? Tú Triết!
“Tú Triết!”
Tôi kêu lên thảm thiết và mở mắt ra, phát hiện ra mình vẫn đang nằm trên
giường. Lẽ nào tôi đã nằm như vậy suốt đêm qua? Lạ thật, sao không thấy
lạnh tí nào? Hình như có một người đang ôm lấy tôi từ phía sau, ai thế?
“Tiễn Ni, anh vui quá. Tên em gọi đầu tiên sau khi tỉnh dậy là tên anh!” Một
giọng nói quen thuộc và rõ ràng vẳng đến bên tai tôi, có điều hoàn toàn
không có cảm giác vui vẻ hào hứng như trước...
“Tú....Tú
Triết???” Thuần Hy đã gọi anh đến đúng không? Trong lòng tôi bỗng thoáng vẻ bất nhẫn, Tú Triếtnói với anh tất cả như thế nào đây.
Tôi
bỗng muốn quay đầu lại nhìn đôi mắt ngây thơ trong sáng của anh, có lẽ
từ nay về sau tôi không có tư cách gì đối diện với nó nữa.
Thế nhưng, anh lại đưa một tay ra giữ tôi lại, không để tôi quay đầu.
"Đừng quay đầu lại mà, Tiễn Ni, anh thích nói chuyện với em như thế này, có
cảm giác rất thần bí *A_A* vần là phong cách ngôn ngữ điển hình kiểu Tú
Triết, nhưng bây giờ nghe ra sao có vẻ kỳ quặc quá, do trái tim tôi biến thái rồi chăng? = =
“Tiễn Ni...”
“Dạ”
“Xin hãy sinh con cho anh đi..”
“Hử” Tuy tôi không còn thấy lạ với kiểu tỏ tình kỳ dị của Tú Triết nữa, song lần này ngữ nghĩa của anh quả thực đã khiến tôi kinh ngạc, hoàn toàn
không tìm ra cảm giác như trước nữa. Tối qua anh ấy đã bị gì chăng.
“Mỗi lần anh nói câu này đều khiến em đều rất khó xử đúng không?” Đây là Tú
Triết trong sáng đó sao? Sao anh bỗng dưng lại nói những lời sâu sắc như thế?
“Hừm...Anh?” Anh đột ngột thay đổi cách nói chuyện khiến tôi thấy không chịu nổi, tôi cũng không biết phải nói gì nữa.
“Tiễn Ni, em khoan đừng nói gì cả” ngữ điệu của anh bỗng cao lên, khiến tai tôi ong ong nhức nhối.
Anh bắt đầu run lên bần bật, sau đó anh đứng dậy, bước đến bên một góc
tường, một tay chống lên đó, cúi đầu và bắt đầu hét lên....
"Tại
sao? Rốt cuộc là tại sao hả? Tại sao! Anh còn nhớ rất rõ ràng, em nói rõ là em thích anh....A_A anh còn nhớ chúng ta đã giương loa hét lên rất
to trên tháp H kia mà, anh vẫn còn nhớ rõ cảnh tượng hôm ấy mà! Lúc ấy
em đã lặp đi lặp lại nhiều lần: Quách Tiễn Ni thích Lý Tú Triết, Quách
Tiễn Ni thích Lý Tú Triết, Quách Tiễn Ni thích Lý Tú Triết, Quách Tiễn
Ni thích Lý Tú Triết.... ......
“Tú.... Triết...” Tôi há mồm ra, nhưng cổ họng nghẹn cứng không nói được gì.
“....Nhưng, Tiễn Ni.... ... em có thích anh thật không? Quách Tiễn Ni.... .......
thích Lý Tú Triết thật không? Thật sự....là thích ư?”
Trên gò má
ẩn trong bóng tối của Tú triết, có một đường màu bạc sáng lấp lánh đang
chày dài, lăn xuống rất nhanh theo đường nét rõ ràng trên gương mặt anh. *0_0*
“Tiễn Ni, em căn bản không hề thích Lý Tú Triết đúng
không? Quách Tiễn Ni chưa bao giờ thích Lý Tú Triết đúng không? Quách
Tiễn Ni....thực ra.... ...... .... luôn thích Kim Thuần Hy đúng không?”
Tú Triết quay đầu lại, khó nhọc nặn ra một nét cười, nước mắt vẫn đang
chảy tràn trên mặt.
“Tiễn Ni, em nói cho anh nghe có được
không....Đích thân em nói ra có được không, nói cho anh biết... em,
Quách Tiễn Ni.... ..... thích Kim Thuần Hy đến mức nào....” Tú Triết như một đứa trẻ bị cướp mất món đồ chơi ưa thích, bóng dáng hiện lên rất cô độc.
“Tú Triết...”
“Anh muốn xác nhận! Anh muốn đích thân em nói rõ với anh! Chính anh!”
“Tú Triết...anh nghe em nói....”
“Không nghe, không nghe, anh không nghe....”
“(>0
Tú Triết đờ người ra trước cơn điên bột phát của tôi, anh mở tròn đôi mắt
vốn đã to của mình lên nhìn tôi. Tất cả những phẫn nộ, ấm ức, cam chịu
của tôi đêm qua vốn bị đè nén, nay như được mở cửa, ào ào tuôn chảy ra
ngoài.
“Được thôi, anh muốn nghe đúng không? Em nói cho anh nghe! Em sẽ nói cho anh nghe hết!!! Em thích Kim Thuần Hy! Em thích anh ấy!!! Đời này kiếp này, ngoài anh ấy ra, em sẽ không yêu ai nữa!!! Anh đã
nghe rõ chưa? Là sẽ! Không! Yêu! Ai! Nữa!”
Xin lỗi, Tú Triết, thật lòng xin lỗi anh, em thật sự không muốn làm anh tổn t,
em thật sự không muốn tàn nhẫn như thế với anh.... ...... .... nhưng....nhưng em thực sự không
chịu đựng nôei nữa...... thực sự....A_A
“Em thực sự.... từ đầu đã thích cậu ấy phải không?”
“Phải!”
“Em thật sự....chưa bao giờ thích anh phải không?”
“Phải!”
“Một chút xíu tình cảm cũng chưa bao giờ có sao? Một chút xíu một chút xíu
cũng không có ư? Dù là một chút xíu tình cảm nhỏ như hạt bụi cũng chưa
bao giờ có ư?”
“Phải”
“He he, he he....” Tú Triết bỗng dưng cười to.
Anh điên rồi ư, tuy tôi đã biết tâm hồn anh rất yếu đuối, bị đả kích một
chút cũng sẽ gào thét rất to, khóc ầm í rất kinh khủng, nhưng dáng vẻ
anh cười như bị ngớ ngẩn thế này thì tôi chưa bao giờ nhìn thấy.
“Xin..... xin lôi anh, Tú Triết, anh.... ... anh không sao chứ?”
“He he, Tiễn Ni, cuối cùng anh cũng từ bỏ rồi! cuối cùng....bỏ cuộc
rồi....phù!” Tú Triết khẽ thở một hơi dài, dựa vào tường dần dần tụt
xuống.