Thuần Hy đã lên tiếng giục tôi về tới lần thứ ba rồi. “Vâng”
Tuy vẫn còn muốn dạo chơi nữa, nhưng nể tình anh đã rất ăn ý với tôi, nên
cho anh được toại nguyện yêu cầu nho nhỏ vậy, xem như phần thưởng, he
he.
Về đến nhà thì trời đã tối hẳn, Thuần Hy mở cửa, rồi biến phắt vào trong phòng.
Động tác này nói lên một điều - anh hôm nay quả thật rất bất thường!!!
Sao anh không mở đèn nhỉ? Định lừa tôi vào trong để dọa tôi giật mình
chăng? He he, tiểu thư này không mắc lừa anh đâu! Anh không ra đón em
thì em không vào cho biết! A@A
Tôi đã đứng lâu lắm rồi, sao Thuần Hy vẫn chưa ra? Chí ít cũng phải bật đèn chứ. “ - 0 - Thuần Hy à, Thuần Hy!!!”
Tôi khẽ nhìn vào ngó nghiêng từ khe hở của cánh cửa. Trong phòng tối om,
không một ai đáp lại. Thuần Hy chắc không xảy ra chuyện gì chứ.
Xì, Quách Tiễn Ni, đừng nghĩ linh tinh, căn phòng nhỏ thế này mà xảy ra chuyện gì được?
Thế nhưng, động tác anh vào phòng lúc nãy thật sự rất kỳ quặc, giống như... giống như bị thứ gì đó lồi vào ấy.
ừ, bị lôi vào... lôi vào??? 0_0" Trong đầu tôi lập tức xuất hiện cảnh con
ma răng nanh trắng nhờn, máu chảy đầm đìa trong phim kinh dị! Hoặc đám
ăn cướp chém giết người trong phim hành động!! Hoặc là lỗ đen thời gian trong phim khoa học viễn tưởng!!!
Thuần Hy! Thuần Hy!!! Anh có chuyện gì rồi??? Anh trả lời em đi chứ! Thuần Hy!!!!"
Tôi cuống lên, mặc kệ cố tối không, mặc kệ bên trong là địa ngục hay lỗ đen thời gian, mặc kệ tất cả, lao vào trong đã rồi tính! Thuần Hy, đừng
sợ, em đến cứu anh đây! p(>_
Tôi đạp cửa “binh” một
tiếng. Tôi vừa lao vào trong, ánh đèn đột ngột bừng sáng. Khi mắt đã
thích nghi với ánh sáng chói lòa đột ngột ấy, tôi nhìn thấy trên bàn có
một chiếc bánh
Sinh nhật chocotale rất ro, giống hệt với ồ bánh
mà Giáng Sinh năm ngoái Thuần Hy trốn khỏi party trở về mua, nhưng bị
tôi giẫm đạp nhòa nhoét ra nhà ấy. “Sinh nhật vui vẻ! Ngốc”.
Giọng Thuần Hy vẳng đến từ phía sau. Ghét quá, tuy câu trước tôi rất thích
nghe, nhưng câu sau lại khiến tôi giận điên lên. “Sao lại gọi em là
ngốc?” “Bởi vì em câm chạp thật”.
“Ai bảo anh không bật đèn mà
đứng đó lừa em chứ? Đương nhiên em phải dè dặt rồi. Lỡ như anh bị cướp
thật, thì em có thể chạy đi báo cảnh sát ngay”.
“Ngốc”.
“Anh còn gọi!!!”
Xem ra Thuần Hy thật sự muốn cho tôi một bất ngờ rồi. Trước đây tôi chỉ
nghĩ anh là tảng băng nghìn năm không tan, chỉ biết lạnh lùng, không
hiểu lãng mạn là gì chứ.
Xem kia, dưới sự bồi dưỡng ngày đêm
không ngừng nghỉ của Quách Tiễn Ni này, mà đến ác quỷ Kim Thuần Hy siêu
cấp cũng dần dần có chút khí chất “thần tình yêu” rồi, khoan đã, cái gì
thế này? Tuyệt đối không để Thuần Hy làm thần tình yêu, anh ấy là của
mình tôi, là tài sản tư nhân, hi hi (A@A)
“Đây là bánh sinh nhật của em hả?”
“ừ. -_-”
“Anh mua lúc nào vậy? Em có thấy anh mua đâu?”
“Buổi chiều,Tuyệt quá, Thuần Hy, anh muốn em bất ngờ nên cố ý trốn học để đi
mua bánh à? Em cảm động quá, bắt một học sinh suất sắc như anh phải trốn học đúng là...”
“Ngốc, buổi chiều bọn anh không có tiết học”.
Ghét ghê, đừng có ngắt nguồn cảm hứng của người ta chứ? Dù sao anh cũng vì
em mà tan học rồi cùng về nhà, cho dù buổi chiều không có tiết cũng vào
thư viện tự học mà, nói đi nói lại thì anh vẫn trốn học cho cái âm mưu
nhỏ bé của mình, có gì ngại mà không chịu thừa nhận...
“Nếu đã là bánh sinh nhật, sao trên bánh không có chữ gì hết vậy? Thông thường
người ta đều viết những lời chúc mừng mà”. “Phá hoại cái đẹp”.
Cái gì? Chẳng lẽ anh ấy nghĩ viết tên tôi cùng dòng chữ “Chúc mừng sinh
nhật” lên đó là phá hoại cái đẹp của ổ bánh sao? Đáng ghét, lát nữa em
sẽ bôi đầy bánh kem lên mặt anh cho biết ta, đề nó hoàn toàn phá hoại
“cái đẹp” của anh.
“Còn nữa, Thuần Hy, sao anh biết hôm nay là ngày sinh nhật của em? Chính em cũng không nhớ nữa”.
“Em có gì mà anh không biết”.
Thuần Hy đáng ghét, cho dù anh là thiên tài thì cũng có thứ mà anh không biết chứ, chẳng lẽ chuyện của em mà anh còn rõ hơn em à? Tuy là... tuy là
anh thực sự đã biết than hình em rất không có “đường cong”, biết lúc em
cười đẹp nhất là khi chơi cùng bọn trẻ ở Cô nhi viện, biết trình độ đan
áo của em tệ hại kinh khủng...
Tôi càng nghĩ càng phát sốt lên, cuối cùng ôm lấy mặt không dám ngẩng lên.
“Cắt bánh ngọt đi”.
Giọng nói lành lạnh của Thuần Hy khiến đầu óc tôi phút chốc tỉnh táo hơn. Bây giờ đã ăn á? Không dễ thế đâu cưng. “Thuần Hy, quà sinh nhật của em
đâu?” “Thì là bánh kem này”.
“Bánh này không tính, nó chỉ có thể
được xem là đạo cụ để chúc mừng thôi, là vật chúng ta cùng có với nhau.
Em cần quà sinh nhật mà 'anh - tặng - em'!”
Tôi đang bám riết lấy anh để làm gì thế này? Một lý do vô cùng tệ hại không thuyết phục nổi chính bản than mình.
“Xin lỗi, anh quên chuẩn bị rồi”.
Ồ, thành thật gớm nhỉ, quả nhiên vẫn còn xa lắc xa lơ mới có thề làm thần
tình yêu được. Thần tình yêu đích thực gặp tình huống này sẽ ăn nói ngọt ngào kèm những nụ hồn, dỗ dành người ta bay bổng lên chín tầng mây cơ.
“Sao lại thế được? Lúc nãy em đã tặng anh áo len rồi, lại còn một chiếc cốc
đáng yêu nữa, >0
“Vậy ngày mai anh mua tặng em”.
“Ngày mai không phải sinh nhật em”.
Tôi tiếp tục vặc lại anh. He he, xem anh làm thế nào?
“Vậy thì nợ lại, năm sau lúc em mừng sinh nhật sẽ bù cho em. Đói quá, anh đi lấy dao cắt bánh đây”.
Anh nói xong bèn bỏ vào nhà bếp, tôi đứng tại chỗ tóc muốn bốc khói lên
đầu. Thuần Hy chết tiệt, dám đánh trống lẳng rồi lại còn bỏ chạy, đúng
là gian xảo!!!! đạt lát nữa anh quay lại, tôi nhất định sẽ phớt lờ anh, nhất định!