Chúng tôi đùa giỡn với nhau một lúc, rồi trèo lên tảng đá, nằm ngửa mặt ngắm trời và nghỉ ngơi
Lạ thật, chân tôi hình như không còn đau tí nào nữa-, Thuần Hy quả là
thuốc bổ chữa cơn đau hiệu nghiệm nhất của tôi, hi hi. Chúc mừng vậy,
hát thôi...
“ôi... Darling... Darling xinh đẹp... Không muôn
rời xa anh... Trước cửa sổ em treo ba con búp bê cầu nắng vì anh...
chúng đại diện cho tình yêu sâu sắc... I... LOVE... YOU...”
“Ngốc, im mồm!” Thuần Hy cuối cùng cũng không chịu nổi sự tra tấn lỗ tai khủng khiếp, mở miệng cắt đứt nguồn cảm hứng “truyền nhiễm” của tôi một cách
tàn bạo.
“Hu hu, Thuần Hy, người ta khó khăn lắm mới có hứng hát, mà anh lại thế... Cho dù em hát không hay thật, thì anh cũng phải cảm
thấy rất hay mới đúng chứ, anh thích em đến thế cơ mà...”
“Ngốc, sao em lại chọn cái bài hát ngốc nghếch này?”
"Hả? Bài này rất ngố à? Nhưng gần đây rất thịnh hành mà, rất nhiều người hát...
“...”
“Hơn nữa, anh không thấy lời bài hát rất lãng mạn sao?”
Không thấy ...
“Treo ba con búp bê cầu nắng là chứng tỏ em yêu anh, anh không thấy đây là một ám hiệu tình yêu rất lãng mạn à?”
“Không”
“Em cũng rất muốn có một ám hiệu tình yêu lãng mạn như thế đó.”
“Anh tuyệt đối sẽ không treo đâu.”
“Em có bảo anh treo búp bê cầu nắng đâu, đó là của người khác dùng rồi, em
không cần! Chúng ta phải phát minh ra một ám hiệu tình yêu hoàng kim
tuyệt mật - chỉ có thuộc về hai người chúng ta - và mới hoàn toàn!! Ị”
Haizzzzzzzzz-! Nhìn cái bộ dạng như cá chết của anh, biết ngay là một tên ngố trong
tình yêu, chắc chắn là không nghĩ ra rồi, hay là tôi cứ vất vả một tí tự nghĩ ra vậy. -;-"
Đau đầu nhức óc ing—
“Hmmm... Có rồi!
Thuần Hy, chúng ta dùng ngón cái và ngón trỏ một chữ L có nghĩa là 'yêu
thích', anh thấy sao?” Tôi vừa nói vừa thuận tay làm một hình chữ L.
“Anh nhìn này, thế tay này vừa đơn giản lại rõ ràng vừa dứt khoát vừa thâm
tình, cần hình tượng có hình tượng, cần khí chất có khí chất, cần phong
độ có phong độ, cần đắng cấp có đắng cấp, con gái mà làm cái này chắc
chắn sẽ toát ra nét hấp dẫn kiểu hoang dã, con trai mà làm thì càng cool và đàn ông hơn hắn (trong vô thức tôi đã bắt đầu quảng cáo cho thế tay
đó rồi)...” Tôi càng nói càng hăng, đúng là không muốn khâm phục bản
thân cũng khó quá, he he...
“Thế nào? Thuần Hy, anh thấy ám hiệu này được không? Bản thân em thấy rất cool ~! He he!”
Hai tay tôi đều làm biếu tượng ấy và lắc tới lắc lui trước mặt Thuần Hy với vẻ đắc ý, Lắc tới lắc lui...
“Cool ! Rất cool ! Em muốn bắn chết anh à?”
“Hả? Bắn chết?” Tôi lật lật tay mình đế xem lại ám hiệu.
Chết tiệt thật! Nhìn ở một góc độ khác, quả thực nó có vẻ giống như súng đã
nhắm vào ai đó ~! Không đúng! Cái gì mà hơi giống chứ, rõ ràng là nó
mà-.
Buồn bực vô hạn, ing~!
“Bắn chết anh cũng không sao.” Thuần Hy đột ngột thốt ra một câu.
“...Hử-?”
“Nếu em muốn anh chết, anh sẽ chết...”
“Thuần hy!”
“Em có quyền bắn chết anh, chỉ mình em có quyền bắn chết anh!”
“... Thuần Hy...”
Tên ngốc này, nói những lời tình cảm đúng là đâu vào đó, sao trước kia giả
vờ ra vẻ thiểu năng trí tuệ trong tình yêu thế? Ghét quá! Đúng là
ghét!!!
“Đồng thời, anh cũng có quyền bắn chết em, cũng chỉ mình anh có quyền đó thôi!”
Thuần Hy nhìn tôi chăm chú, đột ngột đưa hai tay ra với tôi, hai cánh tay đã vẽ ra một hình chữ "
Tôi rưng rưng nước mắt nhìn anh, chầm chậm đưa hai tay lên với anh, cũng tạo ra một “L” thâm tình như vậy.
Nhớ rồi, Thuần Hy, đây là ám hiệu tình yêu tuyệt mật của chúng ta.