Nụ Hôn Của Tuần Lộc Tiên Sinh

Chương 12: Cô được một cái ôm



Trương Tiểu Miên lại bắt đầu thường xuyên chạy đến quảng trường trung tâm.

Đã gần một tháng kể từ khi hẹn hò với Chung Gia Niệm, Trương Tiểu Miên lại bắt đầu những ngày lặn lội đường xá xa xôi, chen chúc trên tàu điện ngầm để đến quảng trường trung tâm. Chỉ là, điểm đến hiện tại của cô không còn là tiệm café ở góc phố, mà là tiệm bánh Miss Cake House ở phía đối diện.

Tuần Lộc tiên sinh của cô đang làm bánh trong bếp!

Trương Tiểu Miên tin rằng tình cảm là do vun đắp mà ra, vì vậy sau khi hai người danh chính ngôn thuận trở thành người yêu, Trương Tiểu Miên về cơ bản cứ cách một ngày sẽ đến tiệm bánh điểm danh một lần.

Là một chủ cửa hàng Taobao, thời gian của cô rất rảnh rỗi, nhưng Chung Gia Niệm thì khác, toàn bộ tiệm bánh chỉ có anh và chị gái chèo chống, là thợ làm bánh duy nhất trong cửa tiệm, lượng công việc mỗi ngày của anh thật sự rất lớn, có đôi khi anh phải vội vàng hoàn thành công việc trong bếp để giúp chị gái trông coi cửa hàng.

Trương Tiểu Miên biết thời gian của anh bất tiện, không thể ra ngoài được, vì vậy cô đã tự giác đi theo lịch trình của anh, cô không cảm thấy việc này có gì không tốt, trước kia hẹn hò với bạn trai cũ, cô cũng đã làm như vậy.

Nhưng Chung Gia Niệm lại không nghĩ như vậy. Nhìn thấy bạn gái của mình chen chúc trên tàu điện ngầm nửa tiếng mỗi ngày chỉ để gặp anh, tuy trong lòng rất vui vẻ, nhưng đồng thời cũng cảm thấy có lỗi với Trương Tiểu Miên, vất vả lắm anh mới có thể ôm được cô gái anh hằng nhớ mong vào lòng, trong lòng anh chỉ muốn chiều chuộng cô thay vì để cô chịu khổ.

Cho nên vào một ngày nọ, Chung Gia Niệm muốn thăm dò suy nghĩ của bạn gái, ngay khi Trương Tiểu Miên chuẩn bị ra khỏi nhà để đến cửa tiệm ánh ngọt, Chung Gia Niệm đột nhiên xuất hiện, trực tiếp chắn trước mặt cô, trên tay còn cầm theo bánh ngọt.

“Haiz, biết ngay là em định đến tìm anh.” Giọng nói của Chung Gia Niệm có chút bất đắc dĩ.

Trương Tiểu Miên nghe vậy, trong lòng hơi chua xót: “Anh… Anh không muốn em đến tìm anh sao?”

Chung Gia Niệm đưa bàn tay không cầm bánh lên, nhẹ nhàng xoa tóc cô, anh giải thích: “Đừng suy nghĩ lung tung, anh ước gì ngày nào em cũng dính lấy anh. Anh chỉ cảm thấy em ở xa, lại không có xe, bây giờ còn là mùa đông, anh sợ em chạy tới chạy lui sẽ bị cảm lạnh.”

Trương Tiểu Miên phản bác: “Em mới không thèm để ý…”

“Nhưng anh để ý” Chung Gia Niệm cắt ngang lời cô, “Anh sẽ đau lòng. Tiểu Miên, em đi gặp anh khiến anh rất vui, nhưng anh càng hy vọng em có thể lười biếng làm tổ trong một căn phòng ấm áp. Sau này đổi lại anh gặp em đi, thế nào?”

“Nhưng trong tiệm…”

Trương Tiểu Miên biết rõ, bởi vì không đủ nhân lực nên Chung Gia Niệm hầu như không có ngày nghỉ trong năm.

“Anh đã bàn bạc với chị, sắp tới cửa tiệm sẽ tuyển thêm hai người. Hai năm đầu là do mới khai trương nên không có nhiều tiền, vì vậy anh và chị hai chỉ có thể tự lực gánh toàn bộ cửa tiệm, hiện tại công việc kinh doanh của cửa tiệm đã ổn định, quả thật có thể thuê thêm người.”

Còn một điều mà Chung Gia Niệm không nói, chính là thái độ của chị gái Chung Gia Tưởng đối với việc thuê người, thậm chí chị ấy còn tích cực hơn cả anh. Theo lời như lời của Chung Gia Tưởng, “Trong hai mươi bốn năm qua, thằng em trai nhà mình ngay cả sinh vật giống cái cũng chẳng có bên người, vất vả lắm mới thoát ra được, làm sao có thể tiếp tục sống như chó độc thân”, cho nên lập tức dán thông báo tuyển dụng trước cửa cửa tiệm, dùng hành động bày tỏ sự ủng hộ đối với mối tình đầu nảy mầm muộn màng của em trai mình.

Đương nhiên, những chuyện này Trương Tiểu Miên sẽ không biết. Người đã quen với việc cho đi trong tình yêu như Trương Tiểu Miên, giờ đây vẫn cố gắng đấu tranh: “Nhưng dù sao đi nữa thời gian của em cũng tự do hơn anh, lúc trước hẹn hò với A Thành, em cũng chạy như vậy…”

Cô chợt im lặng, sắc mặt có chút ảo não nhìn Chung Gia Niệm.

Trên thực tế, thời gian cả hai quen biết quá ngắn, không đủ hiểu về nhau, cô không rõ mấu chốt và bãi mìn của anh nằm đâu, cho nên bình thường nói chuyện ít nhiều cũng có chút thận trọng. Cũng giống như bây giờ, cô vô tình nhắc đến bạn trai cũ của mình, dù cô không có ý gì khác, nhưng lại sợ Chung Gia Niệm cảm thấy không vui, anh sẽ nghĩ cô đang so sánh hai người với nhau.

Mấu chốt và bãi mìn: điểm cấm kỵ của người khác, khiến họ tức giận.

Trương Tiểu Miên rất trân trọng mối tình mới của mình, có lẽ tình cảm cô dành cho Chung Gia Niệm vẫn chưa sâu đậm, nhưng cô thực sự đang cố gắng tiến gần anh hơn, nên cô không hy vọng mối quan hệ giữa hai người bị rạn nứt bởi những hiểu lầm vụn vặt không đáng có.

Chung Gia Niệm nhìn ra Trương Tiểu Miên đang lo lắng, bàn tay xoa đầu cô càng tăng thêm sức, hoàn toàn biến đầu cô thành ổ quạ: “Đây là trừng phạt, không được suy nghĩ nhiều!”

Trương Tiểu Miên vuốt lại mái tóc rối bù trên đầu, ánh mắt lên án nhìn Chung Gia Niệm, cô không hề hay biết, trong mắt của Chung Gia Niệm lúc này, bộ dạng của cô trông như một con mèo con với mái tóc xù.

Anh mắt Chung Gia Niệm nhìn cô càng thêm dịu dàng.

“Tiểu Miên, em không cần cẩn thận hay dè chừng với anh, cũng không cần sợ nói sai hay làm sai, thật ra em có thể đối xử với anh tùy hứng một chút.”

Trương Tiểu Miên chớp chớp mắt, trong mắt có chút nghi hoặc. Đoạn tình cảm lúc trước khiến cô quen là người chủ động nhân nhượng, suýt chút nữa cô đã quên mất, việc được bạn trai hết mực cưng chiều chính là phúc lợi của bạn gái.

“Tiểu Miên, anh là bạn trai của em, em có thể làm nũng ở trước mặt anh, có thể tùy hứng, có thể bày ra tính khí của mình. Anh biết em không yếu đuối, nhưng tận sâu trong đáy lòng vẫn muốn chiều chuộng em.”

Nói đến đây, Chung Gia Niệm khẽ cười một tiếng, giọng điệu có chút trêu đùa: “Chẳng phải trên mạng đã nói “Chiều hư cô ấy, cô ấy chính là của bạn” hay sao? Tiểu Miên, anh muốn được chiều hư em.”

Sau khi nhận được liến tiếp mấy lời tâm tình, khuôn mặt của Trương Tiểu Miên lặng lẽ đỏ lên.

“Về phần bạn trai cũ của em…” Thấy bộ dạng đột nhiên khẩn trương của cô, Chung Gia Niệm bật cười, “Em không cần căng thẳng như vậy. Anh không phải người hạn hẹp, hiện tại và tương lai của em đều là của anh, còn quá khứ hãy để nó trôi qua, chỉ cần em không còn thích hắn ta…”

“Không thích! Hiện tại em chỉ thích anh!”

Trương Tiểu Miên phản bác theo bản năng, sau đó mới ý thức được bản thân nói cái gì, hận không thể cắn lưỡi tự vẫn.

Chung Gia Niệm biết, tình cảm cô dành cho anh không sâu đậm bằng tình cảm anh dành cho cô, việc anh có thể ở bên cạnh Trương Tiểu Miên, phần lớn đều do lợi dụng khoảng trống để len vào. Anh xuất hiện tại thời điểm cô cần an ủi nhất, cho nên mới dễ dàng chiếm được cơ hội. Trong đêm khuya thanh tĩnh, anh thường xuyên cảm thấy lo lắng, lo lắng rằng sau khi hết tổn thương về tình cảm, cô sẽ không cần đến anh nữa, sợ cả hai sẽ không thể đi đến cuối cùng.

Nhưng vào lúc cô nói câu này, rốt cuộc Chung Gia Niệm cũng xác định được, trong lòng Trương Tiểu Miên không phải hoàn toàn không có anh, cho dù hiện tại chỉ thích một chút, nhưng chỉ cần anh không buông tay, chậm rãi nhích từng bước, một chút này cuối cùng cũng sẽ biến thành tình yêu to lớn chẳng phải sao?

… Và anh tình nguyện dành cả cuộc đời để chờ đợi.

Anh không kìm được mà nhẹ nhàng ôm Trương Tiểu Miên vào lòng, đây là lần đầu tiên cả hai ôm nhau sau khi hẹn hò. Bởi vì một tay cầm hộp bánh, cho nên cái gọi là ôm thực chất chỉ là một tay khoác vai Trương Tiểu Miên, kéo cô vào trong ngực. Mà Trương Tiểu Miên vô cùng phối hợp nép vào lòng anh, thậm chí còn chủ động vòng tay qua eo anh.

Cảm nhận được sự đáp lại của Trương Tiểu Miên, Chung Gia Niệm mỉm cười thỏa mãn, dụi cằm vào mái tóc cô, đáp lại: “Anh cũng chỉ thích em. Rất thích.”

Giọng nói từ trên đỉnh đầu truyền vào tai Trương Tiểu Miên, có phần tê dại, mang theo sự ngọt ngào khiến trái tim như muốn tan chảy. Thế là Trương Tiểu Miên vùi mặt vào ngực Chung Gia Niệm, không chịu buông tay, thanh âm rầu rĩ phát ra từ lớp quần sao: “Lần nào cũng dùng chiêu này, Chung Gia Niệm, anh quá xảo quyệt…”

Chung Gia Niệm không hiểu nên định hỏi lại một câu, sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng trêu ghẹo đầy thiện ý: “Ôi chao, tình cảm của đôi trẻ thật tốt!”

Vừa nghe thấy giọng nói, Trương Tiểu Miên lập tức rời khỏi vòng tay của Chung Gia Niệm. Cô quên mất, nãy giờ bọn họ vẫn đứng ở cửa!

Người nói chuyện chính là dì Lý lầu trên, hàng xóm của cô, cũng coi như là quen biết. Dì ấy thích tính tình nhu mì của Trương Tiểu Miên, lại thấy một cô gái trẻ sống ở đất khách quê người cũng không dễ dàng gì, nên bình thường rất chiếu cố Trương Tiểu Miên. Đúng lúc dì Lý xuống lầu mua xì dầu, trùng hợp bắt gặp Trương Tiểu Miên và Chung Gia Niệm đang ôm nhau, nên không nhịn được mà trêu chọc hai thanh niên một câu.

Trương Tiểu Miên xấu hổ chào hỏi. Bị người quen bắt gặp mình và bạn trai đang thân thiết, mặc dù bọn họ không làm gì quá đáng, nhưng cô vẫn cảm thấy rất ngại. Nhưng Chung Gia Niệm lại rất thoải mái, có lẽ anh đoán ra được người trước mặt là hàng xóm của Trương Tiểu Miên, cho nên lịch sự đáp lại “Chào dì”.

Anh vừa dứt lời, dì Lý chuyển sự chú ý của mình sang anh, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của anh một lúc, sau đó mỉm cười: “Cậu là thằng nhóc lần trước ở dưới lầu hét tên Tiểu Miên đúng không?”

Bây giờ, ngay cả Chung Gia Niệm cũng bắt đầu cảm thấy lúng túng.

Ngày hôm đó, sau khi xem Wechat của Trương Tiểu Miên, Chung Gia Niệm thật sự rất kích động, cũng không thèm gọi điện hay gửi tin nhắn, nóng lòng muốn trực tiếp hét lên với người trên lầu, như một lời thề lúc kết hôn “Anh nguyện ý”, toàn bộ khu nhà đều nghe thấy, lúc đó có mấy người không nhịn được bát quái, mở cửa sổ thăm dò xem chuyện gì đang xảy ra.

Bởi vì bạn trai cũ chưa bao giờ đến nhà của Trương Tiểu Miên, nên những người hàng xóm về cơ bản đều nghĩ rằng Trương Tiểu Miên vẫn còn độc thân. Kết quà sau khi Chung Gia Niệm hét lên câu này, hàng xóm trái phải đều biết bạn trai của Trương Tiểu Miên là ai, còn đi bát quái rằng “Có phải cô Trương lầu 4 tòa nhà 3 sắp sửa kết hôn không?”.

Dì Lý biết người trẻ tuổi da mặt mỏng nên không tiếp tục trêu nữa, trước khi đi vẫn không nhịn được đùa với Chung Gia Niệm một câu: “Cô Trương là cô gái tốt, thằng nhóc như cậu thật có phúc.”

Đó chỉ là một câu trêu ghẹo bình thường giữa hàng xóm với nhau, nhưng Chung Gia Niệm lại nghiêm túc gật đầu, ánh mắt anh không hề có ý coi nó là trò đùa: “Vâng, cháu biết.”

Không có thề non hẹn biển, không có lời ngon tiếng ngọt, nhưng Trương Tiểu Miên lại cảm thấy câu nói này đã sưởi ấm trái tim cô hơn bất kỳ điều gì khác.

Cô ngắm nhìn khuôn mặt của Chung Gia Niệm, trong lòng chợt nảy ra một ý nghĩ mạnh liệt: Có thể sống chung với người này cả đời chính là một chuyện tốt đẹp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.