Sau khi tắm xong, Trương Tiểu Miên nằm liệt trên giường giống như cá chết, cảm giác cả người sắp được siêu thoát.
Sau khi về quê, cô chỉ thoải mái được hai ngày. Bắt đầu từ mùng 2 Tết, cô đã được ba mẹ đưa đi thăm người thân, bạn bè, chúc Tết rất nhiều họ hàng mà cô thậm chí còn không nhớ tên.
Rõ ràng bình thường chẳng mấy thân thiết, vậy mà đến khi gặp mặt trong dịp lễ Tết lại tỏ vẻ rất tình cảm, kéo tay Trương Tiểu Miên hỏi đông hỏi tây, hỏi cô tốt nghiệp ở đâu? Đang làm việc ở chỗ nào? Tiền lương được bao nhiêu? Đã có bạn trai chưa? Và hàng ngàn những câu hỏi khác khiến cô cảm thấy mình như một món hàng tốt đang được treo giá.
Sau hai ngày bị một nhóm cô dì họ hàng thay nhau gây sức ép, thì sau chiều mùng 4 Tết, bữa cơm đoàn viên cuối cùng cũng được giải quyết xong, Trương Tiểu Miên như được tái sinh trở lại, cô thở phào nhẹ nhõm. Sau khi thả lỏng gân cốt, điều đầu tiên cô muốn làm chính là tìm Tuần Lộc tiên sinh của mình để trút nỗi lòng cũng như cầu xin an ủi.
Nhưng cô vừa nhấn vào khung chat trên WeChat, còn chưa kịp gõ chữ, thì bên dưới màn hình xuất hiện một thông báo mới kèm theo âm thanh “ting ting” ——
[Tuần Lộc tiên sinh]: Tiểu Miên, em đang làm gì vậy?
Tâm linh tương thông! (*/*)!
Nếu không có chuyện gì, Chung Gia Niệm hiếm khi gửi tin nhắn như thế này cho cô, lời dạo đầu của anh thường là vô thẳng vấn đề hoặc trực tiếp trêu ghẹo cô, không có một chút khách sáo nào. Nhưng Trương Tiểu Miên đang chìm đắm trong niềm vui vì cả hai tâm hồn đồng điệu, nhất thời không nhận ra có gì không đúng.
[Kẹo Bông Gòn nho nhỏ]: Trùng hợp quá, em vừa định gửi tin nhắn cho anh, ai ngờ nhận được tin nhắn của anh trước rồi! (*^v^*)
Thật ra cô muốn nói bọn họ có tâm linh tương thông, nhưng cứ thấy ngại ngại, có lẽ cả hai thật sự hiểu nhau nên Chung Gia Niệm đã nói thay cô.
[Tuần Lộc tiên sinh]: Nghĩa là hai chúng ta có tâm linh tương thông, trời sinh một đôi. [Đắc ý]
(*/*)! Trương Tiểu Miên tỏ vẻ thanh máu đã bị cạn sạch.
[Kẹo Bông Gòn nho nhỏ]: Anh biết không, hai ngày nay em rất khổ sở QAQ…
Trương Tiểu Miên di chuyển trên giường, thay đổi tư thế thoải mái hơn, đồng thời nhanh chóng gõ ngón tay lên màn hình, phàn nàn với Chung Gia Niệm về sự uất ức của cô khi năm lần bảy lượt bị họ hàng tra khảo. Cũng không biết là do tốc độ phàn nàn của cô quá nhanh nên người bên kia không kịp trả lời, hay là do người bên kia không muốn ngắt lời cô, mãi đến khi lời oán trách của cô đầy hết màn hình, cuối cùng gửi thêm một vài meme uất ức, Chung Gia Niệm mới chậm rãi trả lời một chữ ——
[Tuần Lộc tiên sinh]: Ngoan.
Đúng một chữ…
Trương Tiểu Miên cảm thấy có hơi tủi thân. Không biết từ khi nào mà cô đã quen với việc được Chung Gia Niệm nuông chiều, không nhận được sự an ủi như tưởng tượng, không nhận được sự dỗ dành vô kỷ luật của bạn trai mình, cô muốn nói rằng “cục cưng đang tổn thương”.
[Kẹo Bông Gòn nho nhỏ]: Trả lời có lệ, một chữ thôi à? o( ̄ヘ ̄o#)
[Tuần Lộc tiên sinh]: Vậy… Ôm một cái nhé?
Trương Tiểu Miên không phải là người cố ý gây sự, cô chỉ tùy tiện phàn nàn một chút, lời vừa rồi cũng chỉ là nói vu vơ, xem như làm nũng với bạn trai mình, vậy nên cô cũng không làm ầm ĩ mà rất phối hợp gửi lại cho anh một meme đáng thương.
[Kẹo Bông Gòn nho nhỏ]: Hic, em phải ôm một cái mới được. [Ủy khuất.jpg]
Trương Tiểu Miên tưởng rằng Chung Gia Niệm sẽ gửi lại cô meme ôm nhau, kèm theo vài câu ngọt ngào chết người. Nhưng Chung Gia Niệm rõ ràng không tuân theo quy trình…
[Tuần Lộc tiên sinh]: Vậy em xuống nhà đi.
Trước khi Trương Tiểu Miên load được ý nghĩa của năm từ này, đối phương đã gửi một tin nhắn khác.
[Tuần Lộc tiên sinh]: Bên ngoài lạnh, nhớ mặc thêm áo khoác.
Hở?
Một ý nghĩ khó tin hiện lên trong đầu Trương Tiểu Miên, cô bật dậy khỏi giường, chạy đến bên cửa sổ nhìn xuống nhà. Dưới ánh đèn đường, một bóng dáng quen thuộc đang đứng dựa vào cột đèn, cúi đầu như đang nghịch điện thoại.
Trong lúc nhất thời, Trương Tiểu Miên không biết cảm xúc trong lòng là kinh ngạc hay hạnh phúc, cô chưa bao giờ nghĩ rằng kịch bản trong phim thần tượng lại xảy ra với mình. Cô cũng không nghĩ nhiều, cầm lấy điện thoại trực tiếp chạy ra ngoài.
Mẹ Trương đang xem TV trong phòng khách, nhìn bóng lưng vội vàng của con gái, chỉ kịp hỏi: “Miên Niếp, muộn rồi còn đi đâu đấy?”
“Mẹ, con có việc phải ra ngoài một chút!”
Vừa nói dứt lời, Trương Tiểu Miên lập tức chạy ra cửa, mẹ Trương thậm chí còn chưa kịp nhìn rõ con gái mình vẫn đang mặc đồ ngủ. Bà ấy nhíu mày mày, ba Trương nghe được tiếng đóng cửa thì bước ra khỏi phòng nhìn thử, nghe thấy vợ mình phàn nàn: “Con bé này, lúc nào cũng hấp ta hấp tấp…”
Trương Tiểu Miên mang dép lê chạy lạch bạch xuống nhà, vừa mở cửa chống trộm, liền nhìn thấy người ở dưới ngọn đèn đường cách đó không xa đang mỉm cười nhìn về phía cô.
Anh mặc một chiếc áo măng tô dày, trên cổ quấn thêm một chiếc khăn dài màu xám sẫm, mặc dù anh ăn mặc rất ấm, nhưng trong không khí vẫn có thể nhìn thấy làn khói trắng từ hơi thở của anh.
Tuy rằng đã vào xuân, nhưng bây giờ là ban đêm, nhiệt độ bên ngoài chỉ còn vài độ, cũng không biết anh đã đứng ở đây bao lâu, mái tóc xoăn trở nên rối bù vì gió lạnh, xem ra ngay cả giá trị nhan sắc cũng giảm xuống vài phần rồi.
Nhìn thấy Chung Gia Niệm như thế này, trái tim Trương Tiểu Miên như thắt lại, cảm giác ấm áp lan tỏa khắp người, không hiểu sao cô lại muốn khóc, chỉ muốn tiến lên ôm chặt lấy anh. Nhưng khi nhìn thấy bóng dáng của cô, nụ cười của Chung Gia Niệm liền biến mất, lông mày anh nhăn lại rõ ràng, đồng thời bước nhanh đến chỗ cô. Trương Tiểu Miên vốn đã sẵn sàng ôm anh, nhưng đối phương đã kéo cô đi lại chỗ cầu thang.
“Đã bảo với em phải mặc áo khoác cơ mà? Bên ngoài lạnh như thế, rất dễ bị cảm.”
Nói xong, Chung Gia Niệm lập tức cởi chiếc áo măng tô trên người xuống, không nói hai lời mặc lên người cô, sau đó tháo khăn quàng cổ, vòng qua cổ cô hai vòng, hận không thể quấn cô thành chiếc bánh chưng.
Trương Tiểu Miên cũng không giả vờ từ chối sự quan tâm của bạn trai, mà rất hợp tác đưa tay vào tay áo khoác. Chung Gia Niệm cao hơn cô, chiếc áo măng tô vốn dĩ đã dài, giờ đây mặc lên người cô lại càng dài thêm, che qua cả đầu gối, nó mang theo nhiệt độ cơ thể và hơi thở của Chung Gia Niệm, khiến Trương Tiểu Miên cảm thấy mình đang ở trong vòng tay anh.
Cô nhìn Chung Gia Niệm chỉ còn lại một lớp áo len bên trong, cảm thấy hơi có lỗi, cô hỏi: “Vậy nếu anh bị cảm thì làm sao đây?”
Chung Gia Niệp khép chặt vạt áo hộ cô, rồi tức giận gõ vào đầu cô một cái: “Nếu không muốn bạn trai bị lạnh, lần sau nhớ mặc thật kỹ trước khi ra ngoài.”
Trương Tiểu Miên cười hì hì nhìn anh, trong lòng cảm thấy ngọt ngào, đầu rút vào chiếc khăn choàng cổ bằng len, cô nhận ra nó, đây là món quà trước đây cô tặng cho Tuần Lộc tiên sinh.
“Vậy… để bạn gái em đây cho anh ấm áp chịu không?” Trương Tiểu Miên đột nhiên nhanh trí tán tỉnh một câu, sau đó không nói lời nào bổ nhào về phía Chung Gia Niệm, tặng cho anh một cái ôm mạnh mẽ.
Tuy nhiên, số văn của Trương Tiểu Miên làm sao sánh được với Chung Gia Niệm, Tuần Lộc mặt dày ngoan ngoãn ôm lấy cô, gục đầu vào vai cô rồi đứng im bất động, giọng nói trầm ấm đầy dụ dỗ phả vào bên tai: “Còn chưa đủ, bé cưng phải hôn anh, anh mới ấm lên được.”
Hai người dính lấy nhau một hồi, Trương Tiểu Miên mới nhớ đến chuyện chính: “Tại sao anh lại đột nhiên chạy đến thành phố T?”
Chung Gia Niệm cúi đầu hôn lên môi cô, sau đó mới chậm rãi giải thích: “Anh muốn trải qua ngày Lễ Tình nhân với em.”
Lúc này Trương Tiểu Miên mới nhớ ra hôm nay mùng là 4 Tết, cũng là ngày Lễ Tình nhân 14 tháng 2. Hai ngày nay chỉ lo thăm họ hàng, làm cô quên mất chuyện này.
“…Anh bận đến chiều, cuối cùng buổi tối cũng kịp đến tìm em. Hơn nữa hai nhân viên trong tiệm bánh, một người không về nhà, một người ở lại bán hàng phụ chị anh, nên anh không cần ở lại.”
Vào ngày lễ tình nhân, luôn có những cặp đôi yêu nhau sẽ kết hôn*, thay vì ở trong tiệm bánh làm bóng đèn, Chung Gia Niệm quyết định chọn bạn gái của mình.
*Câu gốc: 有情人终成眷属 (Hữu tình nhân sẽ thành thân thuộc) có nghĩa là những người yêu nhau, có tình cảm với nhau cuối cùng cũng trở thành vợ chồng.
Trương Tiểu Miên tỏ vẻ mình không hiểu.
“Chờ em trở về thì sẽ biết.” Chung Gia Niệm dường như nghĩ đến điều gì đó, mỉm cười đầy ẩn ý.
“Vậy anh có thể ở lại đây bao lâu?” Trương Tiểu Miên hỏi. Vé tàu trở lại Thành phố G của cô là một tuần sau, nghĩ cũng đủ biết Chung Gia Niệm không thể ở lại với cô lâu như vậy.
“Sáng ngày mốt anh sẽ trở về.” Dù sao tiệm bánh vẫn mở cửa trong dịp Tết Nguyên Đán, anh không thể đi quá lâu.
Sáng ngày mốt…
Trương Tiểu Miên nhanh chóng cân nhắc trong lòng, sau đó mở miệng: “Đêm nay anh ngủ ở nhà em có được không?”
Chung Gia Niệm ngẩn người, buồn cười vò đầu cô: “Không sợ dẫn sói vào nhà?”
Quả thực anh đến đây để thăm ba mẹ Trương Tiểu Miên, nhưng đó là vào ngày mai, khi anh đã sửa sang bản thân sạch sẽ, chuẩn bị quà cáp trước khi đến nhà, chứ không phải dáng vẻ phong trần đầy mệt mỏi, hai tay trống trơn như bây giờ. Dù sao trong lần gặp đầu tiên, anh vẫn muốn để lại ấn tượng tốt cho ba mẹ vợ tương lai.
Nhưng Trương Tiểu Miên không nghĩ nhiều như vậy, hiện tại cô chỉ muốn đưa Chung Gia Niệm trở về nhà. Thứ nhất, Chung Gia Niệm không còn nhiều thời gian, cô rất nóng lòng muốn giới thiệu anh với ba mẹ mình, đồng thời nói rõ chuyện giữa cô và Triệu Thành. Thứ hai, Chung Gia Niệm cố ý đến gặp cô, cô thật sự không đành lòng nhìn anh ở khách sạn một mình vào năm mới, hơn nữa ngoài trời lúc này còn lạnh như vậy.
“Đừng đùa! Em nói thật đấy. Em muốn giới thiệu anh với ba mẹ em…” Trương Tiểu Miên cố gắng thuyết phục, quyết tâm đưa Chung Gia Niệm về nhà.
“Nhưng anh ăn mặc tùy tiện như vậy sẽ để lại ấn tượng không tốt cho cô chú.” Chung Gia Niệm bất đắc dĩ xoa đầu cô, “”Lỡ như làm ba mẹ vợ tương lai khó chịu, sau này làm sao bắt cóc được em đây?”
Sau khi hiểu được ẩn ý trong lời nói của anh, khuôn mặt của Trương Tiểu Miên lập tức ửng đỏ, rối rắm một hồi, cô vẫn giả bộ lãnh đạm, nắm lấy vạt áo len của anh rồi phản bác: “Sẽ không, anh tốt như vậy, ba mẹ em nhất định sẽ thích anh.”
Sau đó cô lại nhỏ giọng nói thêm một câu: “Hơn nữa, anh sợ cái gì chứ, em thích anh như vậy, còn sợ không bắt được sao…”
Chung Gia Niệm cảm thấy đây chắc chắn là câu nói cảm động nhất mà anh từng được nghe.