Nụ Hôn Của Tuần Lộc Tiên Sinh

Chương 20: Anh “ủi” cải trắng



Trương Tiểu Miên nắm chặt tay Chung Gia Niệm đứng trước cửa nhà của mình, căng thẳng nhìn chằm chằm vào chuông cửa.

Chung Gia Niệm nhìn bộ dạng như đi đánh trận của cô, bất giác cảm thấy buồn cười. Lần đầu tiên đến nhà bạn gái, vốn dĩ anh cũng rất bất an, nhưng bạn gái có vẻ hồi hộp hơn anh, nên anh chợt cảm thấy thoải mái không ít.

Cô đang căng thẳng vì anh phải không?

Chung Gia Niệm cảm thấy ấm áp, theo thói quen muốn đưa tay lên xoa đầu cô, nhưng lại phát hiện một tay anh đang nắm tay cô, tay còn lại đang cầm quà ra mắt cho ba mẹ Trương. Không còn cách nào khác nên bèn cúi đầu hôn lên má cô, xem như trấn an: “Thả lỏng đi, Tiểu Miên.”

Trương Tiểu Miên khinh thường liếc nhìn anh, cô là vì ai chứ, đúng là hoàng đế không vội mà thái giám đã gấp, nhưng được anh an ủi như vậy, cô quả thật đã bình tĩnh hơn nhiều. Đây cũng là lần đầu tiên cô đưa bạn trai về nhà, trong lòng thật sự rất hồi hộp, tuy Chung Gia Niệm ở trong mắt cô hoàn hảo gấp ngàn lần, nhưng lỡ như xảy ra tình huống gì ngoài ý muốn thì sao?

“Đừng sợ, chúng ta sẽ ở bên nhau.” Chung Gia Niệm nói một cách chắc nịch, không rõ là nói cho Trương Tiểu Miên nghe hay là nói cho chính mình.

Trương Tiểu Miên nhìn ánh mắt dịu dàng nhưng mang theo sự kiên định của Chung Gia Niệm, cơn sóng trong lòng đột nhiên yên tĩnh trở lại. Cô lại nhớ đến những lời anh nói khi ôm cô trước trạm xe buýt sáng nay: “Tiểu Miên, khó khăn lắm anh mới đợi được em. Cho dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, anh cũng sẽ không buông tay.”

Người đàn ông này, trong một cuộc đấu tranh gần như vô vọng, đã yên lặng đợi cô suốt tám năm trời, chỉ để chờ một ánh mắt từ cô. Bây giờ cuối cùng cả hai đã ở bên nhau, vậy còn điều gì có thể chia tách bọn họ nữa chứ?

Sau khi bình tĩnh lại, Trương Tiểu Miên mỉm cười ngọt ngào với Chung Gia Niệm, rồi vươn tay bấm chuông cửa nhà mình.

Đing đong ——

Cánh cửa nhanh chóng được mở ra. Người mở cửa là mẹ Trương, mặc dù bà ấy biết rằng hôm nay con gái sẽ đưa bạn trai về nhà, nhưng khi thật sự nhìn thấy người đàn ông xuất hiện sau cánh cửa đang nắm tay con gái mình, bà ấy vẫn có chút sững sờ. Ánh mắt âm thầm đánh giá Chung Gia Niệm một vòng, đồng thời nói với Trương Tiểu Miên: “Miên Niếp về rồi sao. Vị này là…?”

Trương Tiểu Miên siết chặt bàn tay đang nắm của hai người, trịnh trọng giới thiệu: “Mẹ, đây là bạn trai của con, Chung Gia Niệm.”

“Cháu chào cô.”

Chung Gia Niệm phối hợp chào hỏi, mỉm cười một cách lễ phép. Trước khi ra trận, anh đã lên mạng đọc rất nhiều bài viết về kinh nghiệm lần đầu đến nhà bạn gái, cũng hiểu rõ việc tạo cho đối phương ấn tượng tốt ban đầu quan trọng như thế nào. Nhưng đáng tiếc, có một chuyện mà anh không biết, sau khi mẹ Trương nghe được quá trình gặp gỡ giữa anh và con gái mình vào đêm hôm qua, thì trong lòng bà ấy đã gắn cho anh cái mác tùy tiện và không đáng tin cậy.

Chưa xuất binh ra trận mà người đã tử trận. Nào, hãy cùng cầu nguyện cho Tuần Lộc tiên sinh. _(:з” ∠)_

“Sao cứ đứng mãi ở ngoài cửa thế? Vào nhà rồi nói chuyện.” Ba Trương từ phòng khách đi tới, mời người ngoài cửa vào nhà.

“Cháu chào chú.”

Vừa nhìn thấy ba vợ tương lai, Chung Gia Niệm nhanh chóng chào hỏi, sau đó đi theo Trương Tiểu Miên vào nhà. Bốn người ngồi xuống phòng khách, ba mẹ Trương ngồi cạnh nhau, Chung Gia Niệm và Trương Tiểu Miên ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh họ. Chung Gia Niệm vốn cho rằng ở nhà ba mẹ bạn gái thì không nên thể hiện quá mức thân mật, cho nên vừa vào nhà anh liền âm thầm buông tay cô ra, nhưng Trương Tiểu Miên đã giữ tay anh lại, kiên định ngồi xuống cùng nhau.

Nhìn thấy con gái bày ra tư thế sẵn sàng chống đỡ cho bạn trai mình, khóe miệng ba mẹ Trương không khỏi co rút.

Aiz, con gái lớn rồi không giữ được mà…

“Vị này là Chung tiên sinh? Mời ngồi, uống một ngụm trà cho ấm người.” Thái độ ba Trương ôn hòa, tự tay rót cho Chung Gia Niệm một tách trà Phổ Nhĩ.

Chung Gia Niệm thục sủng nhược kinh cầm lấy. Anh nghe Trương Tiểu Miên nói ba cô rất thích uống trà, vì vậy quà ra mắt hôm nay của anh bao gồm lá trà cho ba Trương. Anh khẽ nhấp một ngụm, lên tiếng cảm ơn: “Cảm ơn chú. Chú cứ gọi cháu là Gia Niệm đi ạ.”

*Thụ sủng nhược kinh: có nghĩa là được sủng ái mà lo sợ, được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo.

Nói rồi anh đưa phần quà đã chuẩn bị sẵn lên bàn: “Nghe Tiểu Miên nói chú rất thích uống trà, vậy nên cháu đã mua một ít lá trà đến đây, cháu còn chuẩn bị một bộ sản phẩm chăm sóc da cho cô nhà, mong cô chú sẽ thích…”

Đây đều là những thứ mà anh và Trương Tiểu Miên đã mua lúc nãy, có con gái là Trương Tiểu Miên đi theo làm quân sư, nên việc chọn quà nhất định sẽ thuận lợi, những món quà này tuy không đáng giá nhưng cũng đủ thể hiện tấm lòng.

“Chung tiên sinh khách khí rồi.” Ba Trương vừa nói xong, Chung Gia Niệm đã biết anh không dễ dàng vượt qua cửa ải như vậy. Một tiếng xưng hô là có thể nhìn ra được, mặc dù bố Trương có vẻ ôn hòa với anh, nhưng thực ra ông ấy chỉ đang khách sáo.

Bởi vì vẫn còn một chút thời gian mới đến cơm chiều, nên vài người ngồi trong phòng khách bắt đầu trò chuyện. Ba mẹ Trương hỏi thăm về bối cảnh gia đình cũng như điều kiện làm việc của Chung Gia Niệm, đa phần là ba mẹ Trương hỏi, Chung Gia Niệm trả lời, Trương Tiểu Miên ở bên cạnh nhiều lần muốn mở miệng giúp đỡ, nhưng đều bị anh âm thầm cản lại.

Chung Gia Niệm hiểu, muốn vượt qua được cửa ải này của trưởng bối, thì phải dựa vào bản thân để giành được thiện cảm của ba mẹ Trương. Dù là cha mẹ nào thì họ cũng sẽ cực kì bắt bẻ đối với người yêu của con gái họ, điều đó giống với việc cải trắng nhỏ được họ tỉ mỉ chăm sóc, nuôi lớn từng ngày, bỗng có một ngày bị con heo đi qua ủi mất, cho dù anh tự nhận mình là con heo yêu quí cải trắng, thì dân trồng rau là cha mẹ cũng sẽ không dễ dàng chấp nhận anh.

Nếu lúc này Trương Tiểu Miên càng ở bên cạnh giúp đỡ, ba mẹ Trương sẽ càng có thành kiến với anh hơn, vừa rồi lúc Trương Tiểu Miên nắm tay anh, khuôn mặt của mẹ Trương đã đen đi một nửa.

“Không biết Chung tiên sinh là người nơi nào?” Ba Trương hỏi.

“Cháu cũng là người của Thành phố T, sau khi bắt đầu làm việc mới đến Thành phố G.”

Biết được là đồng hương, còn làm việc ở Thành phố G, ấn tượng của ba mẹ Trương dành cho Chung Gia Niệm tốt lên vài phần, như vậy sau này con gái của họ có kết hôn cũng sẽ không xa quê hương lắm, dù sao trong nhà chỉ có duy nhất một đứa con gái là Trương Tiểu Miên, suy cho cùng người làm cha lmẹ vẫn không nỡ xa con gái của mình.

“Ừ, người trẻ tuổi xông xáo ra ngoài cũng rất tốt, Thành phố G là một thành phố lớn, chắc chắn có nhiều cơ hội phát triển hơn Thành phố T…” Giọng điệu của ba Trương hài lòng hơn một chút, “Nghe Miên Niếp nói cậu là thợ làm bánh?”

“Đúng vậy, cháu và chị gái đã mở một cửa tiệm bánh ngọt ở Thành phố G, cháu là thợ làm bánh trong cửa tiệm.” Chung Gia Niệm giới thiệu đơn giản về tình hình của tiệm bánh nhà mình cho ba mẹ Trương.

“Ba, mẹ, Gia Niệm làm bánh ngon lắm!” Trương Tiểu Miên chen vào một câu, giọng nói có chút tự hào.

Quả nhiên con gái lớn rồi không giữ được nữa. 

Mặc kệ đứa con gái đã sớm khuất phục trước quân địch, mẹ Trương lại hỏi về gia đình của Chung Gia Niệm: “Gia đình Chung tiên sinh có mấy người? Nhà chúng tôi chỉ có một đứa con gái là Miên Niếp. Cho nên từ nhỏ con bé đã bị tôi và ba nó chiều hư.”

Mẹ Trương nói xong, giọng điệu cũng tràn đầy sự cưng chiều, có thể thấy Trương Tiểu Miên chắc chắn đã lớn lên trong một ngôi nhà đầy tình thương.

“Cháu còn một người chị hơn cháu hai tuổi.”

“Ba và mẹ cháu…”

Ánh mắt Chung Gia Niệm tối lại: “Bọn họ… Đã qua đời rồi.”

Mẹ Trương nghe vậy thì nụ cười trên môi chợt cứng lại. Ba Trương vội vàng ngăn chủ đề này: “Không biết Chung tiên sinh và Miên Niếp nhà tôi quen nhau như thế nào?”

Thật ra, ba mẹ Trương đã nghe con gái của họ kể về cuộc gặp gỡ giữa hai người vào đêm Giáng sinh, lúc này chỉ muốn nghe xem Chung Gia Niệm sẽ nói như thế nào, nhưng không ngờ câu trả lời của anh lại nằm ngoài dự đoán.

“Tám năm trước cháu đã gặp Tiểu Miên.” Giọng nói của Chung Gia Niệm có chút hoài niệm “Lúc đó, cháu đi cùng chuyến xe buýt với cô ấy đến trường, càng ngày, cháu lại càng biết nhiều hơn về cô ấy.”

Những gì Chung Gia Niệm muốn nói là anh đơn phương biết Trương Tiểu Miên, nhưng ba mẹ Trương lại hiểu lầm rằng họ đã biết nhau vào thời điểm đó, Chung Gia Niệm cũng nhìn ra sự hiểu lầm của ba mẹ Trương, nhưng anh đã sáng suốt chọn cách không nói rõ, dù sao một người lén nhìn con gái nhà người ta suốt tám năm, với một người bạn từng có mối quan hệ bạn bè thời còn đi học rõ ràng là dễ để lại ấn tượng hơn nhiều.

“Chung tiên sinh cũng là học sinh của trường Số 1? Đây đúng là duyên phận.”

Ba mẹ Trương đã hiểu lầm Chung Gia Niệm và Trương Tiểu Miên là bạn học trước đây, nên ấn tượng về anh lại tốt hơn một chút, xem ra người đàn ông này đã có ý với con gái mình từ hồi cấp ba, bây giờ gặp lại cũng coi như là duyên phận, vậy cũng có thể giải thích lý do tại cậu ta lại đến giúp đỡ Trương Tiểu Miên vào đêm Giáng sinh.

“Nhưng năm đó cũng không nhiều bạn học chọn kinh doanh bánh ngọt. Không biết tại sao Chung tiên sinh lại chọn nghề làm bánh này?”

Ba Trương chỉ đơn thuần là tò mò. Trường THPT Số 1 là trường cấp ba tiêu biểu của thành phố, hầu hết học sinh trong đó đều vào các trường đại học lớn, sau này ra ngoài đi làm, phát triển lên những vị trí hấp dẫn và béo bở, chẳng hạn như Triệu Thành, năm đó thi vào trường Đại học N, học một chuyên ngành phổ biến – Kinh tế và Thương mại quốc tế. Sau khi tốt nghiệp, cậu ta đầu quân cho một công ty nước ngoài, tương lai đầy triển vọng.

Ngay cả Trương Tiểu Miên, dù xuất phát từ hứng thú mà suốt ngày ôm lấy cửa hàng taobao kia sống qua ngày, nhưng lúc trước sau khi tốt nghiệp, cũng không phải không tìm được việc làm, dù sau cô cũng là sinh viên đạt thành tích cao của Đại học N, bốn năm đại học cũng không phải học qua học quýt, cũng thực sự học được thứ gì đấy.

“Cháu và Tiểu Miên không phải là bạn học. Cháu học trường nghề.”

Chung Gia Niệm biết rõ sau khi nói ra việc mình chỉ có bằng trung cấp nghề thì sẽ bị trừ điểm, nhưng anh vẫn lựa chọn ăn ngay nói thật. Chưa bao giờ anh cảm thấy bằng cấp của mình thua kém người khác, ngay khi Trương Tiểu Miên lần đầu tiên mỉm cười vì những chiếc bánh mà anh làm, anh đã tự hào về thân phận là một thợ làm bánh của mình.

Chỉ là, anh cũng biết trình độ của mình không tốt, không có lý lịch hào nhoáng như Triệu Thành, không có âu phục và giày da sang trọng như hắn ta, mỗi tháng cũng không kiếm được nhiều tiền. Anh không thể phủ nhận những điều đó.

“Là vậy sao…”

Ba mẹ Trương nghe Chung Gia Niệm giới thiệu về hoàn cảnh của mình, có chút suy tư.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.