Trong lúc trộn bột, Chung Gia Niệm nhìn ra cửa tiệm qua ô cửa sổ nhỏ ở cửa bếp, liếc nhìn xung quanh vẫn không tìm thấy bóng dáng mình muốn, nên chỉ đành chán nản trộn bột trông thau.
Lễ Giáng Sinh đã trôi qua được một tuần, mà trong một tuần ấy Trương Tiểu Miên cũng không đến tiệm lần nào.
Mặc dù trước đây cô không thường xuyên đến, nhưng bởi vì hẹn hò với bạn trai nên ít nhất cô cũng sẽ đi ngang qua tiệm, thỉnh thoảng Chung Gia Niệm có thể nhìn thấy cô từ xa. Chỉ là bây giờ bọn họ đã chia tay, chẳng lẽ Trương Tiểu Miên sợ tức cảnh sinh tình, sau đó sẽ không bao giờ đến đây nữa…
Chung Gia Niệm suy nghĩ, trong lòng buồn đến hốt hoảng.
“Thơ thẩn đủ chưa?”
Cửa phòng bếp đột nhiên bị đẩy ra, Chung Gia Tưởng khoanh tay trước ngực dựa vào cửa, dáng vẻ hận rèn sắt không thành thép nhìn chằm chằm vào thằng em mình, “Cả ngày chỉ biết len lút nhìn ra cửa thì có ích gì? Thích thì mau theo đuổi đi, một thằng đàn ông như em còn phải chờ con gái nhà người ta tự dâng mình đến cửa cho em ăn tại chỗ nữa à?”
Chung Gia Niệm bị nói trúng tim đen, mặt hơi hơi đỏ, nhưng anh vẫn mạnh miệng, giả vờ bình tĩnh rồi tiếp tục trộn bột mì: “Chị, chị đừng nói bậy.”
“Đúng rồi, là ~ chị ~ nói ~ sai ~” Chung Gia Tưởng cười nhạo một tiếng, ánh mắt mang theo vài phần trêu chọc, “Vậy xin hỏi đại sư phụ Chung một câu, ngài đổ dầu ô liu vào trong bột mì là có ý gì?”
Chung Gia Niệm nghe thấy vậy, lúc này mới phát hiện mình đã đổ dầu ô liu vào trong thau bột… Anh chuẩn bị làm bánh Soufflé, đang tới bước đổ sữa tươi vào.
Bánh Soufflé hay còn được gọi là bánh trứng rán phồng. Đây là loại bánh nướng nổi tiếng tại Pháp, được làm từ lòng đỏ trứng kết hợp với lòng trắng cùng nhiều gia vị khác nhau và được dùng như món mặn để khai vị chính hoặc món tráng miệng ngọt.
Chung Gia Niệm bị vạch trần tại chỗ nên thẹn quá hóa giận: “Chị!”
“Có một thằng em đầu gỗ như em thật là chán chết.” Chung Gia Tưởng lấy điện thoại ra khỏi túi tạp dề, vẻ mặt cười như không lắc lắc điện thoại về phía em trai mình, sau đó nhấn vào tin nhắn thoại của Wechat.
“Em chào chị Tưởng, khoảng mười giờ ngày mai em sẽ ghé tiệm bánh ngọt nha chị.”
Mặc dù giọng nói qua loa điện thoại có chút khác biệt, nhưng Chung Gia Niệm vẫn nhận ra đó là giọng của Trương Tiểu Miên. Bộ dạng như muốn tiến lên giật lấy điện thoại.
“Đừng kích động!” Chung Gia Tưởng nhìn ra tâm tư của em trai mình, nhanh tay cất điện thoại vào túi, nụ cười trên mặt trông rất gợn đòn, “Mau gọi chị đây là chị gái tốt nhất Trung Quốc đi!”
“Tại sao cậu ấy lại gửi tin nhắn thoại cho chị? Không đúng, hai người thân nhau từ khi nào vậy?”
Chung Gia Niệm nhớ tới hai tiếng “chị Tưởng” kia liền không vui. Hôm đó anh nhận chiếc khăn choàng cổ của Trương Tiểu Miên, sau đó còn mặt dày mày dạn khiến cô không lấy nhẫn về, hai người cũng trao đổi thông tin liên lạc và kết bạn WeChat, nhưng đến lúc ra về Trương Tiểu Miên vẫn khách sáo gọi anh là “Chung tiên sinh”… Vậy mà lúc gặp chị anh, cô lại gọi chị ấy là “Chị Tưởng”!
Hơn nữa… Kết bạn với nhau đã được một tuần, Trương Tiểu Miên vẫn chưa gửi tin nhắn Wechat cho anh〒 ▽ 〒!
“Chẳng lẽ em và Tiểu Miên chưa từng nhắn tin qua lại trên WeChat sao?” Chung Gia Tưởng nhìn hộ dạng ấm ức của Chung Gia Niệm, vẻ mặt không thể tin nổi, cô ấy sắp bị em trai đầu gỗ khờ khạo của mình là cho phát khóc, “Em không chủ động bắt chuyện với em ấy à?”
Chung Gia Niệm cũng biết mình thiếu chủ động, nhưng vì lúc đó Trương Tiểu Miên đã có bạn trai, cộng thêm sự tự ti khi còn là học sinh, nên anh đã quen với việc chỉ nhìn cô từ xa mà không có bất kỳ hành động nào khác. Bây giờ đột nhiên có cơ hội, nhưng nhất thời anh lại do dự.
Anh nhớ tới hai lần gặp mặt trước, sự thân thiết anh dành cho Trương Tiểu Miên dường như khiến cô hơi khó xử, cho nên anh sợ, sợ bản thân quá chủ động sẽ khiến Trương Tiểu Miên bỏ chạy, thậm chí anh còn không dám gửi cho cô một câu tin nhắn “Em đang làm gì vậy?”.
“Chị hẹn em ấy đến đây đếm ngược mừng năm mới, em ấy đã đồng ý.” Chung Gia Tưởng đắc ý nhìn anh, bày ra vẻ mặt “Không cần cảm ơn đâu nhóc”, “Chị đã giúp em lừa người ta, kế tiếp em phải tự mình nỗ lực đấy.”
“Đếm ngược mừng năm mới… Chẳng phải là tối nay sao?! Hơn nữa cửa tiệm chúng ta đóng cửa lúc mười giờ, làm sao mà đếm ngược chứ!”
Chung Gia Niệm cảm thấy cô bé ngốc Trương Tiểu Miên này quá dễ lừa, nào có ai lại chạy đến cửa tiệm bánh ngọt mừng năm mới thay vì ở nhà? Lần đầu tiên anh ý thức được mối nguy mạnh mẽ như thế, anh thật sự lo lắng nếu mình không hành động, thì nói không chừng cô sẽ bị đám chó mèo nào đó lừa đi mất.
Với lại anh không cam tâm, không muốn tiếp tục ở trong bóng tối nhìn cô thêm tám năm nữa.
Cùng lúc đó, Trương Tiểu Miên ở bên kia thành phố đột nhiên hắt hơi. Cô xoa mũi, tự lẩm bẩm nói: “Ai đó đang nói xấu mình à? Hay có người đang nghĩ đến mình?”
Đương nhiên, Trương Tiểu Miên không ngốc như Chung Gia Niệm nghĩ. Đa số thời gian cô đều thích nhốt mình trong nhà, nếu buổi tối có người rủ cô đến tiệm bánh ngọt thì chưa chắc cô sẽ đi, nhưng đêm nay… Cô thật sự không muốn ở nhà một mình.
Cô nghĩ mình tốt xấu gì mình cũng là khách quen của tiệm bánh, mặc dù không hiểu sâu về gốc gác của chị chủ, nhưng ít nhất cũng được xem như bạn bè —— Ừm, thần trợ công Chung Gia Tưởng đã đi trước em trai mình một bước, thành công chiếm đóng cô gái nhỏ thông qua Wechat. Hai cô gái tụ lại cùng ăn bánh gato và bàn chuyện rumor dù sao cũng đỡ hơn một mình Chung Gia Niệm ngồi nhà sầu khổ.
Nhưng khi màn đêm buông xuống, người đã chuẩn bị sẵn sàng để đến với “101 câu chuyện phiếm mà con gái không thể không nói” như Trương Tiểu Miên lại có vẻ mệt mỏi đi vào tiệm bánh, đón tiếp cô không phải chị chủ trong tưởng tượng, mà là một chàng trai Tuần Lộc ấm áp.
Có thể là do chuẩn bị đóng cửa, nên lần này Chung Gia Niệm không mặc đồng phục trắng hay tạp dề, anh mặc một chiếc áo sơ mi kẻ sọc đơn giản phối với quần jean, cách ăn mặc vô cùng gần gũi và giản dị. Nhưng giá trị nhan sắc chính là quyền lực, Chung Gia Niệm có một khuôn mặt phúc hậu, mang lại cho người ta cảm giác ấm áp nhưng cũng rất nam tính, ngay cả khi anh khoác bao tải lên người một cách tùy tiện, cũng có thể khiến người ta sinh ra thiện cảm.
Bằng chứng rõ nhất chính là sau khi Trương Tiểu Miên bước vào cửa tiệm, cô đã bị nụ cười của Chung Gia Niệm đứng sau quầy làm cho thẩn thờ.
Sau khi lấy lại tinh thần, Trương Tiểu Miên ở trong lòng hung hăng khinh thường chính mình, nhưng cô không thể không nhận ra một vấn đề: Hóa ra cô thích kiểu người ngoại hình không quá nổi bật, nhưng lại dễ dàng khiến cho người ta lơ là cảnh giác…
Trương Tiểu Miên chưa từng cân nhắc xem cô thích kiểu đàn ông như thế nào. Trong hai mươi bốn năm qua, cô chỉ có một người bạn trai, thậm chí cô còn chưa từng yêu thầm ai. Cô và tên bạn trai cũ A Thành là bạn học nhiều năm, thuộc loại sớm chiều ở bên nhau nên sinh ra cảm tình, cả hai đều không nói ai theo đuổi ai, ngay từ đầu chỉ muốn một lòng động viên nhau học tập, nhưng rồi lâu dần lại ở bên nhau một cách tự nhiên, hoàn toàn là nước chảy thành sông.
Sau khi có bạn trai, Trương Tiểu Miên hiển nhiên sẽ không nghĩ đến những người con trai khác nữa, chỉ để mắt đến bạn trai mình, ngay cả Ngô Ngạn Tổ ở trong mắt cô cũng chả khác gì trái cà chua. Cho đến tận bây giờ, khi cô độc thân trở lại, cô mới nhận ra rằng vẻ ngoài gần gũi của Chung Gia Niệm đã hoàn toàn chọc trúng điểm dễ thương trong lòng cô.
“Khụ, khụ.” Trương Tiểu Miên giả vờ hắng giọng để che đi vẻ nhất thời thất thần của mình, “Chị Tưởng không có ở đây sao?”
Chung Gia Niệm lộ ra vẻ mặt xin lỗi. Mặc dù để Trương Tiểu Miên đến đây khiến anh rất vui, nhưng anh cảm thấy bà chị nhà mình làm như vậy không được tốt lắm: “Xin lỗi, chị của tôi… Chị ấy có việc nên đi trước.”
Thần trợ công Chung Gia Tưởng tất nhiên sẽ không ngu ngốc ở lại tiệm làm bóng đèn. Chị ấy đã sớm về nhà tắm rửa từ tám trăm năm trước, chắc hẳn bây giờ đang nằm phè khỡn xem đêm tiệc đón giao thừa trên đài Xoài.
*Đài Xoài: chỉ đài truyền hình Hồ Nam, sở dĩ có tên gọi như vậy là do logo của nhà đài trông giống như quả xoài màu vàng.
“Là vậy sao…”
Trương Tiểu Miên cũng không hỏi Chung Gia Tưởng đi đâu, hôm nay cô ra khỏi cửa chỉ đơn giản là không muốn ngây ngốc ở nhà một mình. Cô tùy ý ngồi xuống chiếc bàn bên cạnh, có chút uể oải nằm bò ra đó, “Xin lỗi, cho tôi mượn bàn một chút.”
Chung Gia Niệm nhìn cô, mỉm cười gật đầu, sau đó dứt khoát bỏ đi.
Bỏ đi.
Bỏ.
…
Tâm trạng Trương Tiểu Miên ngày càng tệ. Người ta luôn quyến luyến sự ấm áp, tuy nói ra có hơi ích kỷ và thanh cao, nhưng thật ra trong lòng cô cũng thầm mong Chung Gia Niệm an ủi mình như lần trước, vậy mà đối phương lại thờ ơ bỏ đi khiến cô cảm thấy có chút mất mác.
Nhưng ngẫm lại thì cũng đúng thôi, dù cho người ta có là chàng trai ấm áp thì cũng không có trách nhiệm phải sưởi ấm cho cô, suy cho cùng, cô và Chung Gia Niệm thậm chí còn không tính là bạn bè.
Trương Tiểu Miên không chú ý tới xung quanh, trọng tâm nỗi buồn đã bắt đầu đi chệch hướng.
Ngay khi Trương Tiểu Miên tràn đầy phẫn uất, chiếc ghế đối diện đột nhiên bị kéo ra, cô kinh ngạc ngẩng đầu, liền thấy Chung Gia Niệm đang ngồi trước mặt mình.
“Cửa tiệm đã đóng, cậu có thể ở lại bao lâu tùy thích.”
Chung Gia Niệm nói, bày ra tư thế của người sẵn sàng lắng nghe tâm sự, mặc dù đang mỉm cười, nhưng trong mắt anh vẫn có một tia lo lắng không che giấu được.
Cho nên, vừa rồi anh đi đóng cửa tiệm ư…?
Đang trên bờ vực thất vọng, thật không ngờ lại được Chung Gia Niệm an ủi, Trương Tiểu Miên không thể lý giải được cảm giác của mình lúc này. Có lẽ Chung Gia Niệm rất giống một người giỏi lắng nghe, hoặc có lẽ cô cảm thấy mình đã mất mặt quá nhiều lần trước mặt anh, vì vậy nếu mất thêm một lần nữa cũng không thành vấn đề.
“Thực ra, vốn dĩ tối nay tôi sẽ đi họp lớp. Một đám sinh viên đại học ở cùng thành phố muốn tụ tập trong kỳ nghỉ tết Nguyên Đán, họ đã bao một phòng lớn ở KTV, chuẩn bị ăn chơi vui vẻ một đêm, cũng nhân tiện đón giao thừa. Lâu rồi tôi cũng không gặp họ…” Cô chợt xúc động muốn tâm sự hết mọi chuyện với anh.
“Nhưng tôi không dám đi. Tôi và bạn trai cũ… Chính là người đã vứt bỏ tôi trong đêm Giáng sinh lần trước, chúng tôi là bạn học. Tôi sợ gặp phải anh ta ở buổi họp lớp, như thế rất khó xử.”
“Thật ra tôi đã buông bỏ, anh ta chính là tên cặn bã, người như vậy tôi cũng chẳng thèm lưu luyến. Nhưng tôi luôn cảm thấy khó chịu trong lòng, dù gì cũng là tình cảm ngần ấy năm trời, nói chia tay là chia tay sao, ngay cả nuôi một con chó cũng không nỡ bỏ cơ mà…”
“Có lẽ là do tôi không cam tâm, không cam tâm bị anh ta ruồng bỏ. Tôi biết bản thân mình rất vô dụng, rõ ràng là anh ta lừa dối tôi, là anh ta có lỗi, nhưng cuối cùng người bị bỏ rơi là tôi, ngay cả việc chất vấn anh ta một câu tôi cũng không làm được… “
“Rõ ràng là anh ta làm sai, nhưng tôi lại tránh mặt anh ta, cũng không dám đến buổi họp lớp… Có phải anh cũng cho rằng tôi rất yếu đuối đúng không?”
Trương Tiểu Miên vốn đang cúi đầu kể khổ, tự giễu cười một tiếng, nhưng đợi một hồi lâu cũng không thấy đối phương đáp lại, cô ngẩng đầu lên, phát hiện chiếc ghế đối diện trống trơn, nào có người ở đó.
Hóa ra nãy giờ cô dốc bầu tâm sự với không khí hả?!