Nụ Hôn Cứu Rỗi

Chương 7: Cosmopolitan





Ôn Túc An dành một đêm để thu dọn đồ đạc của Cố Chính, bao gồm quần áo, đồ dùng hàng ngày, quà tặng của Cố Chính và tất cả ảnh chụp chung của họ.
Mãi đến khi sắp xếp lại những thứ này, cô mới phát hiện ra Cố Chính đã trở thành một phần cuộc sống của mình, sau khi dọn dẹp xong, trong nhà đã trống hơn phân nửa.
Những chiếc hộp lớn lần lượt được đẩy ra, Cố Chính đứng ở cửa không nói lời nào, mãi đến khi chiếc thùng cuối cùng được mang ra, Ôn Túc An đang định đóng cửa thì Cố Chính đã chặn lại.
Ôn Túc An khẽ nhướng mắt.
"Mặc dù anh biết bây giờ nói những lời này không có ý nghĩa gì, nhưng An An, lúc anh nói những lời đó với em, anh rất thật lòng, không định lừa em." Cố Chính cúi đầu, "Anh có lỗi với em."
Ôn Túc An dùng sức kéo chốt cửa, "Tôi phải đóng cửa."
Cố Chính nhìn cô lần cuối rồi chậm rãi hạ tay xuống.
Một tiếng động lớn vang lên, họ hoàn toàn bị ngăn cách trong hai thế giới.
Sau cánh cửa, Ôn Túc An ngẩng đầu dựa vào song cửa, nhìn gian nhà trống rỗng, cảm thấy hoang mang bất lực.
Cô vốn tưởng rằng không có Cố Chính sẽ làm cô khóc rất nhiều, sẽ vô cùng đau lòng, nhưng sự thật là cô bình tĩnh kinh khủng, thậm chí còn thấy nhẹ nhõm.
Lần này, rốt cuộc cô không rơi một giọt nước mắt nào nữa.
——
Sáng sớm, Lâm Tứ, Lương Hạnh và La Tử Huy cùng nhau trở lại tiệm.

Tiệm xăm của bọn họ chia làm hai tầng, tầng trên là nơi ở, tầng dưới là phòng xăm.

La Tử Huy có chỗ ở bên ngoài, thỉnh thoảng mới đến một lần nên chỉ có anh và Lương Hạnh ở đây.
Lâm Tứ vào phòng tắm rửa, lúc đi ra hai người kia còn đang chơi game ở dưới lầu.

Lâm Tứ yêu cầu bọn họ nhỏ giọng lại, sau đó mới trở về phòng.
Lâm Tứ nằm trên giường ngẩn người nhìn chùm đèn treo trên trần nhà, nhớ lại những gì Lương Hạnh và La Tử Huy đã nói với mình trên đường về.
...
"Nữ thần thất tình, anh có cơ hội rồi."
Lâm Tứ chống tay lên cửa sổ xe, không trả lời.
La Tử Huy cũng nói: "A Tứ, chúng ta đều thấy anh quan tâm đ ến bà chủ Ôn.


Trước đây cô ấy có bạn trai, nhưng bây giờ không còn nữa.

Người ta nói rằng cách tốt nhất để chữa lành vết thương tình cảm là bắt đầu một cuộc tình mới, anh chưa thử sao biết là không được?"
Lương Hạnh sống cùng nhà với Lâm Tứ nên có thể nhìn ra biểu cảm của anh, cũng là anh em ở bên Lâm Tứ nhiều năm như vậy, Lương Hạnh đối với Lâm Tứ thật sự rất tốt.
"A Tứ, quá khứ là quá khứ, làm người phải nhìn về phía trước mà sống đúng không? Nhiều năm như vậy, anh không có hứng thú với cái gì khác ngoài hình xăm, Ôn Túc An là người đầu tiên làm cho anh có hứng thú.

A Tứ, bọn em muốn thấy anh của ngày xưa, người thanh niên dũng cảm không biết sợ điều gì."
...
Lâm Tứ lấy điện thoại ra, bấm vào khung trò chuyện với Ôn Túc An.
Từ khi trở thành bạn bè, bọn họ cũng không nói chuyện nhiều với nhau, lần nói chuyện nhiều nhất là mấy tiếng trước, khi anh giúp Ôn Túc An bắt ghen.
Lâm Tứ hất tóc, theo thói quen dùng đầu ngón tay mân mê vết sẹo trên trán, trầm mặc một lúc.
Ngẩng đầu bước về phía trước, không biết sợ hãi là gì, đó đúng là anh thời niên thiếu.

——
Ôn Túc An đã hơn một tuần không đến quán bar, người trong quán bar nói gần đây cô chuyển nhà nên khá bận rộn.
Trong khoảng thời gian này, hầu như ngày nào Lâm Tứ cũng đến, trước đó còn giúp đỡ Ôn Túc An nên người trong cửa hàng cũng quen biết anh, nhìn thấy liền chào hỏi.
Mai Túc đứng sau quầy bar lau ly, cô nói với Lâm Tứ: "Bà chủ gần đây lạ lắm, lần trước tôi gọi điện thoại cho chị ấy, tâm tình chị ấy không tốt, có khi nào là tình cảm trục trặc không?"
Lâm Tứ ngừng uống rượu, nhướng mắt, khẽ gật đầu, "Có thể lắm"
"À, nhưng chị ấy và bạn trai quen nhau bốn, năm năm rồi, hình như quan hệ rất tốt." Mai Túc có chút không tin.
Lâm Tứ đặt ly rượu xuống, hơi dựa vào quầy bar, ra vẻ thản nhiên: "Quen lâu như vậy à."
Mai Túc gật đầu: "Ừ, hình như là bạn học đại học.

Ban đầu hai người cùng mở quán bar này, nhưng bạn trai chị ấy không thường xuyên tới đây, cũng không quan tâm đ ến việc kinh doanh của cửa hàng, cho nên đa số nhân viên đều chưa từng gặp anh ấy."
"Quán bar mỗi ngày đều mở cửa muộn như vậy, bạn trai của cô ấy có thể yên tâm sao?"
"Lúc đầu cũng lo lắng nên ngày nào anh ấy cũng đến đón chị Ôn.

Sau này thì không thấy nữa, có khi chị ấy về cùng nhân viên, cũng có khi chị ấy một mình về trước."
"Bạn trai như vậy thì không được rồi, sao lại để bạn gái về nhà một mình mỗi đêm như vậy."
Mai Túc nhìn trái nhìn phải, sau đó ghé sát vào tai Lâm Tứ thì thầm: "Thật ra tôi cũng nghĩ thế, cảm thấy bạn trai chị ấy không đủ quan tâm, nhưng đây là chuyện riêng của bà chủ, chúng ta không tiện bàn luận.

A, chị Ôn tới rồi..."
Lâm Tứ quay đầu lại, thấy Ôn Túc An chậm rãi từ ngoài cửa đi vào.
Gần đây, nhiệt độ ở Vụ Thành đã hạ thấp, Ôn Túc An không mặc váy nữa, phía trên là áo len cashmere màu trắng, phía dưới là quần jeans, đi boots ngắn, khoác thêm áo khoác mỏng.
Lâm Tứ nhìn theo, không thấy biểu hiện của cô có gì khác thường.
"Chị Ôn tới rồi!" Mai Túc từ trong quán bar lao ra, trực tiếp ôm Ôn Túc An, "Em rất nhớ chị."
Ôn Túc An bị ôm đến suýt chút nữa thở không ra hơi, cười vỗ về Mai Túc.
"Còn không thả ra thì chị sẽ chết ngộp mất."
Mai Túc liền thả cô ra.
Ôn Túc An xoa đầu Mai Túc an ủi, quay đầu liền nhìn thấy Lâm Tứ.
Cô cong môi cười, "Anh Lâm"
Lâm Tứ quay về phía cô, "Cô Ôn"
——
Ôn Túc An và Lâm Tứ ngồi ở hàng ghế đầu, ngay dưới sân khấu, ngồi cạnh nhau, vừa uống rượu vừa nghe ban nhạc biểu diễn.
Lâm Tứ không chủ động nhắc tới chuyện đêm đó, nhưng Ôn Túc An lại lên tiếng trước.
"Đêm đó, cám ơn anh đã giúp tôi nhận diện một tên cặn bã." Ôn Túc An cười, chạm vào ly rượu, "Kính anh"
Lâm Tứ vẫn nhìn Ôn Túc An, cố gắng tìm ra chút cảm xúc trên khuôn mặt cô, nhưng giống như đêm đó, Ôn Túc An bình tĩnh đến đáng sợ.

Lâm Tứ biết, tâm tình Ôn Túc An bây giờ đang rất tồi tệ.


Sau khi chạm ly, Lâm Tứ cũng ngẩng đầu lên hớp một ngụm, hỏi: "Không tha thứ sao?"
Ôn Túc An cảm thấy câu hỏi này thật não tàn, "Tha thứ để làm gì? Để cúng sao?"
"Tôi còn tưởng rằng phụ nữ rất khó bỏ xuống một mối quan hệ lâu năm như vậy."
Trên sân khấu vang lên một bản nhạc mới, tiếng đàn guitar êm ái vang lên, lời Lâm Tứ hòa vào tiếng nhạc, có chút phù hợp với ca từ.

Nụ cười trên mặt Ôn Túc An đông cứng lại.
Không nỡ sao? Tất nhiên rồi.
Tình cảm nghiêm túc lâu năm như vậy, sao có thể không nỡ, nhưng có thể làm gì khác.

Có hợp có tan, đến lúc phải dứt khoát thì sẽ dứt khoát, cho dù đã quen nhau bao nhiêu năm thì trường hợp này cũng không thể mềm lòng.

Đây là điểm mấu chốt và nguyên tắc của Ôn Túc An.
Giọng hát trầm trầm của ca sĩ chính trong ban nhạc vọng ra từ loa, gợi lại ký ức về Ôn Túc An nhiều năm trước.
"Thế nhưng em còn nhớ không
Mùa hè năm đó
Tên ngốc kia
Nói những lời ngây thơ
Cùng em về nhà, cùng em trưởng thành
Mỗi ngày đều nhớ kỹ gọi điện thoại
Em còn nhớ không
Ánh hoàng hôn ngày nào
Khi tôi lần cuối tiễn bước em về
Tôi không dám nói
Vì sợ nước mắt rơi"
Ôn Túc An không biết vì sao, khi chia tay với Cố Chính cô không khóc, khi chuyển đi cũng không khóc, khi trở về cuộc sống của chính mình cũng không khóc, bây giờ cô đột nhiên nghe thấy bài hát này, cảm xúc lại không thể điều khiển.

Trong đầu từng chút một hiện lên hình ảnh năm xưa.

Ôn Túc An không biết mình không nỡ chia tay Cố Chính, hay chỉ vì cô không nỡ chặt đứt những kỷ niệm của thời thiếu nữ cùng anh ta.

Nhưng cũng như bài hát kia nói, cây non yếu ớt, chăm sóc thế nào cũng chưa chắc đã nở hoa.
Ôn Túc An hít sâu một hơi, cố gắng kìm nước mắt, cô không muốn khóc ở bên ngoài, cô không muốn người khác nhìn thấy mình yếu đuối.
Đột nhiên, một chiếc áo khoác vẫn còn hơi ấm cùng nhàn nhạt mùi thuốc lá được trùm lên đầu Ôn Túc An, bao phủ gương mặt cô.

Sau đó, một bàn tay chạm vào đầu cô qua lớp quần áo.
"Muốn khóc thì khóc đi, sẽ không ai nhìn thấy đâu."
Tiếng nhạc bao trùm mọi thanh âm, Lâm Tứ không biết Ôn Túc An có phải đang khóc hay không, nhưng anh biết giờ phút này, anh rất muốn ôm cô vào lòng.
——
Tối nay Ôn Túc An mời rượu, quán bar còn mở, Lâm Tứ cùng Ôn Túc An ra ngoài.
Ôn Túc An quay đầu lại nói: "Anh mở tiệm xăm đúng không?"
Lâm Tứ gật đầu.
"Tôi có thể ghé thăm không?"
Lâm Tứ nói được, hai người đi từ đầu hẻm đến cuối hẻm, cũng không ai nhắc đến tình tiết trong quán bar, khi đến tiệm xăm của Lâm Tứ thì Tiểu Hoa đang nằm ở ngoài cửa.
"Lai Phúc." Ôn Túc An gọi nó, Tiểu Hoa đáp lại bằng một tiếng meo meo.
Lâm Tứ nhướng mày hỏi Ôn Túc An: "Tên nó là Lai Phúc?"
Ôn Túc An: "Ờ, tôi gọi nó là Lai Phúc, anh cũng thế đúng không?"
"..." Lâm Tứ nói, "Tôi gọi nó là Tiểu Hoa."
Ôn Túc An cảm thấy buồn cười.

Con mèo này được nhiều người nuôi như vậy, đặt cho đủ loại tên, mấu chốt là nó vẫn có thể biết người ta đang gọi nó.


Lâm Tứ mở cổng sân, Tiểu Hoa ung dung bước vào.
"Cửa hàng của anh đóng cửa rồi à?" Ôn Túc An thấy cửa hàng đã đóng, hỏi.
Lâm Tứ nói: "Studio chỉ mở cửa ban ngày, buổi tối tùy theo có khách đặt trước hay không, nếu không thì chúng tôi sẽ đóng."
Ôn Túc An bĩu môi, "Tôi thấy tiệm xăm khác đều mở từ sáng đến tối, anh như vậy thu nhập có tốt không?"
Lâm Tứ cười: "Không chết đói là được rồi."
Cũng phải đủ sống chứ...
Ôn Túc An trong lòng thầm nghĩ.

Lâm Tứ vào cửa, bật đèn, trong nhà sáng lên, Ôn Túc An lại chú ý tới chiếc xe máy màu đen trong sân, nhìn rất ngầu, cô không khỏi quay đầu nhìn lại.
"Ngồi đi, tôi mang nước uống cho cô."
Ôn Túc An lắc đầu, "Vừa nãy uống đủ rồi, không uống được nữa."
Cô lại hỏi: "Anh thường sống ở đây à?"
Lâm Tứ đáp: "À, tôi sống ở đây với bạn của tôi, người mà cô nhìn thấy lần trước, cậu ấy tên là Lương Hạnh."
Lần đầu tới đây còn có chút đề phòng, nhưng lần này có lẽ đã quen thuộc hơn một chút với Lâm Tứ, cho nên Ôn Túc An cũng thả lỏng không ít, tuỳ tiện nhìn xem bản thảo Lâm Tứ để trong tiệm.
"Những thứ này là anh vẽ à?" Cô cầm những bản thảo đó lên, cảm thấy thật khó tin.
Lâm Tứ dựa vào bàn, nhìn bản thảo trong tay Ôn Túc An, nói: "Ừm, ai làm nghề này cũng cần phải có chút năng khiếu về vẽ."
"Vẽ rất đẹp, anh không phải là sinh viên mỹ thuật sao?"
"Không, chỉ là sở thích thôi."
"Có tính thêm phí thiết kế không?"
"Có"
Ôn Túc An ngẩng đầu nói với Lâm Tứ: "Vậy anh thiết kế cho tôi một cái đi, tôi cũng muốn có một hình xăm."
Lâm Tứ nhìn cô, hơi híp mắt.
Một lúc sau, anh nói: "Cô không phải là người duy nhất xăm hình sau khi thất tình, nhưng hầu hết đều sẽ hối hận sau khi xăm."
Lâm Tứ nghĩ Ôn Túc An muốn đi xăm hình là vì một mối tình tan vỡ, dù sao rất nhiều người muốn làm gì đó để giải sầu, ví dụ như xăm mình chẳng hạn.
Lâm Tứ sợ Ôn Túc An sẽ hối hận, hình xăm dù sao cũng không phải đồ chơi, xăm lên đã đau, muốn tẩy đi còn đau hơn.
Nhưng Ô Túc An lắc đầu: "Tôi không phải muốn xăm hình vì thất tình, trước đây tôi rất muốn đi xăm nhưng bạn trai cũ lúc đó không đồng ý.

Anh ta rất nghiêm khắc với tôi, không cho phép tôi làm những thứ này, bây giờ tôi tự do rồi, muốn làm những thứ lúc trước không được phép làm."
"Cô cũng rất phản nghịch." Lâm Tứ cười nói, "Không sợ đau sao?"
"Sợ đau thì đã không muốn xăm, muốn xăm thì không sợ đau."
Ôn Túc An thần sắc thoải mái, Lâm Tứ nhìn cô một hồi, sau đó kéo ghế ngồi xuống trước mặt Ôn Túc An.
Anh cao hơn Ôn Túc An một chút, khi nói chuyện phải khom người xuống.

"Còn gì nữa không?" Lâm Tứ hỏi.
Ôn Túc An không hiểu hỏi: "Cái gì?"
Tiểu Hoa nằm dài trên thảm, khẽ ngáp một cái, ánh đèn trong phòng ấm áp, bao trùm thân ảnh Ôn Túc An.

Lâm Tứ liếc nhìn nốt ruồi mờ nhạt bên mũi cô, sau đó đưa mắt nhìn lên trên, trực tiếp nhìn vào mắt Ôn Túc An.

Xung quanh im lặng, Ôn Túc An nghe thấy Lâm Tứ nói: "Còn có chuyện gì khác muốn làm không, tôi cùng cô làm.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.