Cho dù Asou không có bạn gái, hai người cũng không thể tiếp tục.
Chúng tôi chỉ là bạn. Satori nghĩ, cảm nhận đau nhói lòng. Cơn đau khiến cậu ngừng thở.
Ngày hôm sau thời tiết âm u, trên bầu trời giăng đầy mây xám xịt, như muốn đổ tuyết bất cứ lúc nào. Mặc dù gió lạnh từng cơn len lỏi qua những hàng cây, trường học vẫn đông đúc các sinh viên tham khảo và trao đổi bài tập cuộc thi sắp tới.
Satori nhìn lên trời, thở dài, lạc lõng giữa không khí náo nhiệt xung quanh. Cậu thở ra ra khí trắng biến mất giữa không trung.
Thời tiết luôn âm u mỗi khi cậu có tâm trạng tồi tệ tựa lúc này. Satori trầm trọng thở dài theo đám đông đi hướng nhà ăn. Cậu cảm giác như sinh mệnh trôi theo tiếng thở dài.
Đêm qua cậu không cách nào bình ổn cảm xúc kích động, rồi mệt mỏi ngủ thiếp đi dưới bàn sưởi, cảm giác thật không xong. Nhưng cậu không muốn ngủ trên giường, bởi sẽ làm cậu nhớ đến Asou.
Nằm dưới bàn sưởi, cậu ngủ không yên ổn, vài lần thức giấc lúc nửa đêm. Hôm nay thân thể cậu nặng nề dấu hiệu bị bệnh, nguyên do mất ngủ và tự ngược.
Đêm qua cậu rất kỳ lạ, đừng hỏi tại sao. Cậu nhất định không thể để nó xảy ra lần nữa, cậu tuyệt đối không thể hôn Asou nữa – dùng bất kỳ cách gì. Cậu phải thẳng thừng từ chối, rồi sau đó hai người sẽ trở lại làm bạn bình thường. Thế thì khi nhớ đến Asou sẽ không làm cậu nóng lên như đêm qua.
Không có gì khó. Satori biết rõ, nhưng mà…
“Okada!” Một bàn tay vỗ vai làm cậu nhảy dựng. “Tôi dọa cậu hả?”
Satori quay người thấy Fujisaki và Nakamoto đứng ngay đó. Fujisaki chính là người vỗ vai cậu.
“Tôi chỉ đang suy nghĩ vài thứ.” Satori nói.
“Trông sắc mặt cậu không tốt.” Fujisaki chau mày lo lắng.
Satori miễn cưỡng nặn ra một nụ cười. “Chỉ là lo học bài quá nên thiếu ngủ thôi.”
“Cậu có bao giờ mất ngủ vì thi cử đâu, Okada.” Nakamoto khẽ nói.
Satori cười khan. Nakamoto nói đúng, cậu không phải vì ôn bài mà mất ngủ.
“Đúng vậy. Cậu luôn tự tin đối phó mấy thứ này mà.” Fujisaki tán đồng.
Nakamoto nói nhỏ. “Không giống như cậu.”
“Tôi thì khác rồi.” Fujisaki nói. “Tôi sẽ dốc hết sức cho đến giây phút cuối cùng, toàn thức khuya đến ngày thi…này, Nakamoto, cậu cố ý khích tôi nói hử?” Fujisaki nói giỡn, chớp mắt nhìn quanh. “Asou đâu? Kỳ quái, bình thường cậu ta luôn đi cùng cậu.”
Satori nở nụ cười chua chát. Cậu bạn đã hỏi một câu chứng minh tất cả. Ngay cả hai người này cũng nghĩ đó là đương nhiên khi cậu và Asou cùng nhau.
Ba người thong thả bước đi, Fujisaki đi chính giữa. Satori cười cười nói.
“Có gì kỳ quái. Ý tôi là hai đứa cũng không thân thiết.”
“Thật hả? Dạo này thấy mấy cậu hay cùng nhau lắm mà.” Fujisaki lắc đầu nói.
Phía trên đầu Fujisaki, Nakamoto ánh mắt bình tĩnh nhìn Satori. “Okada, dường như cậu không hiểu nên tôi nói thẳng vậy. Cậu và Asou rất bắt mắt khi đứng chung.”
“Không phải tôi, Asou mới là người gây chú ý.”
“Cậu thật là không hiểu gì hết.” Fujisaki nói.
Nakamoto gật đầu đồng ý.
Fujisaki nói. “Tôi tin là không ai hấp dẫn ánh mắt nhiều hơn Asou, nhưng mà Okada, cậu có bao giờ nhìn chính mình trong gương chưa? Cậu không xấu, thế nhưng đôi mắt cậu rất khác biệt.”
“Cậu có ý gì mà ‘khác biệt’?”
“Đặc biệt mới đúng. Tôi phải nói sao nhỉ? Giống như bị bỏ bùa mê vậy, hút linh hồn người. Chúng…cậu gọi là gì ấy nhỉ, Nakamoto?”
“Đôi mắt đa tình.”
“Đúng rồi, là nó!” Fujisaki gật đầu.
Satori đập Fujisaki một cái. “Ngu ngốc. Hồi còn nhỏ cậu thường nói mắt tôi đáng sợ vì không biết tôi đang nghĩ gì.”
“Thì…có lẽ bởi vì khi đó tôi còn là đứa con nít, nhưng, phải rồi, Nakamoto?” Fujisaki theo bản năng kêu Nakamoto mỗi khi không biết nói làm sao.
Nakamoto đã thói quen, khẽ gật đầu. “Cậu rõ ràng có đôi mắt quyến rũ, con ngươi đen to tròn luôn ngập nước, mắt một mí, lông mi dài…”
Fujisaki một bên liên tục gật đầu.
Nakamoto nhìn sang nói. “Có vài cô gái nói họ lấy lý do tìm hiểu Asou kỳ thật là muốn nói chuyện với cậu.”
“Không thể nào.” Satori ủ rũ. Có lẽ mắt cậu làm người ta ấn tượng, nhưng chắc chắn không phải đôi mắt đa tình.
“Có thể chứ! Có lẽ không đạt tới mức như Asou, nhưng bọn tôi hay nghe người ta nói về cậu đó.”
Satori liếc Nakamoto, người dường như cái gì cũng biết.
Một người đàn ông cao ráo đứng dựa vào bức tường lát gạch phía nhà ăn. Với bộ áo sơ mi sọc đen trắng và quần đen, hắn trông như dã thú săn mồi. Thậm chí trong đám đông sinh viên, hắn vẫn nổi bật nhất.
Người duy nhất có khí thế như vậy chỉ có thể là: Asou.
Đứng cạnh hắn là một cô gái dáng vẻ mảnh mai. Nàng rất đẹp, tóc gợn sóng. Khoảng cách quá xa nên khó chắc chắn, nhưng khí chất và vẻ đẹp của nàng thì không có chỗ chê. Áo khoác trắng mặc trên người càng thích hợp nàng.
“Oa, đúng là một người cực kỳ xinh đẹp. Trước giờ chưa thấy bạn gái của Asou, không biết cô ấy là ai nhỉ. Nakamoto, cậu biết không?”
“Tôi không nhận ra cô ấy, chắc không học cùng trường chúng ta đâu.” Trái ngược với Fujisaki hưng phấn, Nakamoto vô cùng bình thản.
Satori chết trân nhìn Asou và cô gái. Giống như là ánh mắt cậu dán chặt vào người họ, không thể hướng chỗ khác xem.
Đó là bạn gái của Asou. Cô ấy đẹp quá. Hai người thật xứng đôi. Cô ấy chắc chắn là người hôm qua gọi cho hắn.
Đã quá rõ ràng rồi, điện thoại gọi tới cắt ngang màn hôn môi của họ, mà hắn chẳng lộ ra vẻ gì. Khuôn mặt lạnh lùng của Asou không phải vì thiếu cảm xúc, hắn chỉ là không để lộ tâm tình mà thôi. Satori biết rõ vì cả tháng nay cơ hồ mỗi ngày đều cùng hắn.
Đôi tình nhân dường như thảo luận vấn đề gì đó. Satori chỉ có thể trừng trừng nhìn họ.
Vậy ra các tin đồn là sự thật. Chúng tôi đúng là cần phải kết thúc. Satori nghĩ. Cậu lờ mờ nhận ra mình thật sự thích hắn.
“Này! Okada, làm sao vậy?” Fujisaki kinh ngạc hỏi, trơ mắt thấy Satori xoay người bỏ chạy.
“Tôi chợt nhớ ra có chuyện gấp!” Satori nói, không thèm nhìn lại nâng bước chạy đi.
Lồng ngực thiêu đốt đau đớn. Là bởi vì cậu muốn ngừng hôn Asou? Vì chuyện đó mà lòng đã đau đến mức này ư? Đây đúng là nguyên nhân duy nhất sao?
Một tháng trước, cảm thấy Asou khuôn mặt lạnh lùng có vẻ đáng sợ, kỳ thật hắn là người tốt. Không thêm nữa. Satori không muốn nhớ tới nụ hôn kia, hãy chôn vùi chúng sâu trong ký ức. Và sẽ không còn những đêm ác mộng khiến cậu lặp lại không ngừng khao khát hôn môi.
Asou nghĩ gì khi hôn mình? Hắn đã có bạn gái. Chẳng phải đây là bắt cá hai tay?
Không, đây không phải là lăng nhăng. Nếu thế chẳng khác nào biến Satori thành con gái, mà cậu thì không bao giờ là con gái được. Có lẽ với Asou chỉ là một trò đùa. Dù sao Asou chưa bao giờ đụng chạm Satori từ cái đêm hai người làm tình. Asou chỉ hôn cậu mà thôi.
Nhưng vì sao hắn muốn tiếp cận Satori lần nữa? Tại sao hắn muốn ngủ với con trai?
Có lẽ Asou chỉ là thấy thú vị. Chỉ là muốn đùa chơi.
Nhưng cho dù là đùa, vẫn không thể giải đáp vì sao hắn hôn Satori. Satori thật sự không hiểu thấu trong đầu Asou rốt cuộc muốn cái gì.
Đột nhiên, Satori nhớ tới thời gian mà cậu và Asou chưa tới mức thân mật…
……………………………………………………………………………………
Khi đó còn một tuần mới tới tiệc cuối năm. Satori một mình trong lớp học, cùng một cô bạn không quá thân, hai người nói chuyện với nhau. Cũng đã lâu rồi cậu không gặp cô, vì cô hay đi du lịch, ít tới lớp. Cô kể cho cậu nghe cuộc sống một tháng ở Ấn Độ. Cậu chăm chú lắng nghe đến nỗi không để ý Asou đã vào từ khi nào, cho đến lúc hắn vỗ vai cậu. Satori ngước mắt mỉm cười.
Ở trường Asou rất được hoan nghênh cho dù khuôn mặt luôn lạnh lùng. Giờ đây trong đáy mắt có thứ gì đó nóng rực tràn đầy tính xâm lược.
“Có gì không?” Satori hỏi, bất an nhìn thấy biểu tình xa lạ của hắn.
Asou liếc cô gái ngồi cạnh Satori. Xung quanh bỗng tĩnh lặng, Satori nổi da gà, không hiểu cảm thấy căng thẳng. Sao đột nhiên không khí trở nên nặng nề thế này?
Vài phút sau, cô gái đứng lên. “Okada, tôi chợt nhớ ra cần đi lấy đồ.”
Tựa như bùa chú bị phá vỡ, Satori gật đầu.
“Biết rồi. Hẹn gặp lại cậu.” Cậu nhìn theo cô ấy.
Asou không nói một lời, cũng chẳng xin phép Satori, hắn tự nhiên ngồi xuống cạnh cậu. Satori phản xạ đẩy hắn ra, nhưng mà Asou chẳng nhúc nhích mảy may. Satori nhìn lên, Asou nhìn lại bằng ánh mắt sâu thẳm.
“Vậy là tôi không thể ngồi cạnh cậu hay sao?” Asou hỏi, nhìn chằm chằm Satori. Âm điệu hắn như đang chất vấn vì sao Satori đẩy hắn ra.
Satori lắc đầu nguầy nguậy. “Không, cậu cứ ngồi.”
“Hai người lát nữa đi chơi hả?”
“Cái gì?”
“Cậu và cô ta.” Asou nhổ ra từng chữ một.
Satori chưa bao giờ nghe hắn kích động như vậy.
“Đâu có. Tôi không hẹn với cô ấy.”
“Nhưng cậu đã nói hẹn gặp lại.”
“Đó chỉ là câu chào hỏi lịch sự thôi mà. Tôi không hẹn cô ấy đi đâu hết.”
Satori lắc đầu không ngừng, ánh mắt Asou nhìn cậu có gì đó ám muội. Satori cảm giác ánh mắt nóng cháy thiêu đốt cậu. Cậu trừng mắt lại, Asou chau mày. Hắn thay đổi biểu tình làm cậu thở phào, không tự chủ được vội vàng giải thích.
“Thật đấy. Lâu rồi không gặp cô ấy nên chúng tôi nói vài câu thôi. Cô ấy mới đi du lịch trở về, kể cho tôi nghe nhiều điều mới lạ. Chỉ thế thôi. Chúng tôi chỉ là tình cờ gặp nhau. Chúng tôi không có ước hẹn đi đâu hết. Tôi thề đấy.” Cậu nói thêm.
Chớp mắt biểu tình âm u trên mặt hắn biến mất. Hắn vốn đang áp sát Satori, bây giờ thì ngồi lại chỗ cũ. Nhưng cậu vẫn cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng phát ra từ cơ thể nam tính của hắn.
“Có gì sao?” Satori hỏi, bối rối tình hình đột nhiên chuyển biến.
Asou bật cười, sau đó thở dài.
“Không có gì.” Hắn thì thầm, nhìn xa xăm. Đôi môi hoàn mỹ cong lên nụ cười nửa miệng khiêu gợi, vì thế mà Satori không tin lời hắn chút nào.
……………………………………………………………………….
Ngày hôm đó Asou rốt cuộc muốn làm cái gì?
Satori vẫn còn nhớ rõ nhiệt độ nóng rực kỳ lạ từ cơ thể Asou. Cậu cười nhạo mình, mặc kệ ngẫm nghĩ bao lâu đều không cách nào hiểu được. Hiện giờ quan trọng là phải ngừng việc cùng Asou hôn môi. Như thế là bất công với bạn gái Asou.