Tô Mặc Yên cũng không chủ động nói chuyện với Lục Cẩm Bạch trên đường đi.
Có lẽ là bởi vì sự ái muội phát sinh trong phòng khách sạn vẫn chưa tan, Lục Cẩm Bạch cũng rất im lặng.
Bầu không khí giữa hai người thật kỳ lạ.
Từ Thanh Thành tò mò muốn chết, nhưng không dám hỏi thẳng Lục Cẩm Bạch.
Cả chặng đường tất cả đều cảm thấy có chút bối rồi.
Xe bảo mẫu đang chờ ở bãi đậu xe ngầm của nhà hàng Trung Quốc.
Tô Mặc Yên và Tô Mặc Yên đã làm cải trang thật tốt lần lượt bước ra khỏi xe, hai người một trước một sau, tách nhau đi tới phòng riêng đã đặt trước
Từ Thanh Thành đã thay bọn họ chọn đồ ăn, sau khi làm xong mọi thứ thì trở lại bãi đậu xe và đợi cùng tài xế.
Trong phòng chỉ còn lại Lục Cẩm Bạch và Tô Mặc Yên.
Ngồi trước chiếc bàn gỗ chạm trổ nằm cạnh cửa sổ,im lặng đợi món ăn được dọn ra.
Vài phút sau, Tô Mặc Yên tháo khẩu trang ra.
Cô liếc nhìn người đàn ông đối diện, chủ động phá vỡ sự khó xử.
“Sau bữa tối, cậu định làm gì?”
Chương trình đã ghi hình xong, Lục Cẩm Bạch chắc là sẽ không ở lại An Thành.
Dù sao anh là một người bận rộn, lịch trình luôn kín mít.
Tô Mặc Yên chỉ tùy tiện nói một câu, người đàn ông ngồi đối diện lại giống như được bơm đầy máu sống lại.
Những lo lắng, muộn phiền gì đều quên hết.
Anh một tay chống cằm ở mép bàn nhìn cô.
Đôi môi mỏng dưới khẩu trang cong lên, ý cười tràn đầy trong đôi mắt đào hoa.
Giọng từ tính,trầm thấp: “Đưa cậu về khách sạn trước, sau đó bay đến Paris quay quảng cáo.”
Tô Mặc Yên đang bưng một chén trà hoa nhài nóng hổi, cụp lông mi, nhẹ nhàng thổi thổi cánh hoa nhài nổi trên mặt nước trà.
Cô thử nhiệt độ, đầu lưỡi bị nóng đến tê dại và lông mày cau lại.
Trong một giây tiếp theo, cô ngước mắt lên bắt gặp ánh mắt cười như không cười của người đàn ông, “Vậy à, thế thì mau ăn đi.”
Khóe môi đang mỉm cười của Lục Cẩm Bạch cứng đờ.
Anh không hài lòng lắm với phản ứng của Tô Mặc Yên, cô có vẻ ước gì anh rời đi thật nhanh.
Người đàn ông cụp đôi mi như lông quạ xuống, cầm lấy một chiếc cốc không, rót trà vào trong cốc của mình rồi đổ trở lại.
Sau một hồi lăn qua lăn lại như thế, anh kéo khẩu trang xuống và thử nhiệt độ của trà một chút.
Sau đó lấy khăn giấy lau sạch vết nước trên thành cốc, đứng dậy đặt ly trà trước mặt Tô Mặc Yên.
Anh cũng cầm lấy chiếc cốc mà Tô Mặc Yên đã uống trước đó.
Khi Lục Cẩm Bạch làm những điều này, các động tác của anh ấy rất khéo léo và tự nhiên.
Cũng như khi còn đi học, anh luôn rất kiên nhẫn để nhặt sạch xương từ trong thịt cávà ngò gai từ món bò kho tàu.
Tô Mặc Yên có chút hoảng hốt.
Nhưng sau tiếng gõ cửa đã kịp hồi phục tinh thần.
“Vào đi.” Giọng nữ rõ ràng.
Sau khi Lục Cẩm Bạch đeo khẩu trang lại, cánh cửa phòng riêng được đẩy ra.
Người phục vụ đưa các món ăn lên.
Ngoài ra, người phục vụ còn đem thêm mang hoa và nến vào.
Nói là được sắp xếp bởi khách hàng đã gọi món trước đó.
Trong phòng ngay lập tức bị nhiễm bởi một chút mờ ám bởi hoa và ánh nến,bao trùm hai người một cách nhẹ nhàng.
Sau khi nhân viên rời đi, cửa phòng một lần nữa lại được đóng lại.
Trong phòng chỉ còn lại hai người Tô Mặc Yên và Lục Cẩm Bạch, căn phòng trở nên yên tĩnh lạ thường.
Bầu không khí này … Nếu đoán không nhầm thì đây là một bữa tối dưới ánh nến của kiểu Trung Quốc.
Cái tên Từ Thanh Thành đó, cũng rất biết làm việc đấy!
Lục Cẩm Bạch tháo khẩu trang xuống, trên khóe môi anh nở một nụ cười nhẹ, rất khó để nhận ra.
Trong đôi mắt sâu của anh tràn đầy ánh nến, anh giả vờ ho nhẹ, nhấp một ngụm trà và suýt nữa thì khóc vì nóng.
Lè lưỡi thổi vùng bị nóng kia, người đàn ông đã phá vỡ sự mờ ám trong căn phòng.
Trong giọng nói tràn đầy ý cười: “Cậu nói xem vừa rồi hai người phục vụ có tưởng chúng mình là loại quan hệ này không?”
Tô Mặc Yên liếc mắt nhìn hắn.
Đứng dậy đi về phía cửa, đem cái đèn mà người phụ vụ đã tắt bật lên.
Căn phòng đã sáng trở lại.
Cảm giác ái muội tan biến ngay lập tức.
Tô Mặc Yên còn không chịu buông tha, đem tất cả nến đều thổi tắt hết, hoa hồng thơm đang ngào ngạt khắp phòng cũng bị ném vào thùng rác ở trong góc phòng.
Lục Cẩm Bạch người đang xem cả toàn bộ quá trình cô làm: “…”
Anh có thể cảm thấy rằng Tô Mặc Yên có một chút khó chịu.
Có phải vì những gì anh vừa nói không?
Hay cô ấy nghĩ rằng Từ Thanh Thành đã sắp xếp tất cả những điều này theo chỉ dẫn của anh?
Cho nên rất tức giận?
“Chuyện đó… mình nghĩ mình cần có một lời giải thích.” Người đàn ông cố gắng sắp xếp ngôn ngữ.
Tô Mặc Yên ngồi trở lại bàn đầu còn không thèm ngẩng, ngắt lời anh: “Ăn cơm đi.”
“Không phải cậu muốn bay sao?”
Lục Cẩm Bạch đành phải nuốt lời giải thích vào bụng.
Lặng lẽ cầm đũa lên ăn.
Nhưng anh mới cắn được hai miếng cơm mà vẫn không kìm được.
“Tô Mặc Yên, chúng ta nói chuyện đi.”
“Cậu muốn nói chuyện gì?” Người phụ nữ ngước mắt lên nhìn anh một cách bình tĩnh.
Trong phút chốc Lục Cẩm Bạch có chút thất thần.
Sau khi phục hồi tinh thần, anh vội vàng lăn lăn yết hầu,đành phải kiếm một chủ đề khác: “Cậu trở về Trung Quốc khi nào vậy?”
Câu này đã được Lục Cẩm Bạch hỏi qua một lần rồi.
Chỉ là Tô Mặc Yên vẫn không trả lời anh.
Giống như Từ Thanh Thành đã nói, họ có thể ôn chuyện cũ trong thời gian ăn cơm
Dù sao thì hoc cũng là những bạn học cũ, thanh mai trúc mã, cuộc gặp gỡ đã được mong đợi từ lâu.
Có nhiều chủ đề để nói.
Lần này, Tô Mặc Yên quyết định không lảng tránh.
Vì vậy, cô trả lời câu hỏi của Tô Mặc Yên: “Sáu tháng trước, cụ thể bao nhiêu thì không nhớ rõ.”
Vào năm lớp 12 cấp 3, mẹ của Tô Mặc Yên đột ngột qua đời.
Sau kỳ thi tuyển sinh đại học, cô được người cha đang làm việc vất vả ở nước ngoài đón về.
Trong sáu hoặc bảy năm ấy Lục Cẩm Bạch không có cơ hội gặp lại cô lần nữa
“Nếu mình nhớ không nhầm thì hồi đó bố cậu đang làm việc ở Luân Đôn phải không?”
“Mấy năm nay cậu cùng ba cậu định cư ở bên kia à?” Người đàn ông lại bưng tách trà hoa nhài lên.
Lúc trước đã dặn dò Từ Thanh Thành gọi đồ ăn dựa theo khẩu vị của Tô Mặc Yên, chọn món ăn cay.
Lúc này anh mới nhớ rằng mình không thể ăn đồ cay.
Chỉ có thể uống thật nhiều nước.
Nhưng ly trà nóng hổi trong này hết lần này đến lần khác đều cay một cách khó hiểu
Lục Cẩm Bạch buộc phải mở rượu trái cây được nhà hàng tặng kèm, sau khi uống một ly lớn anh mới miễn cưỡng có thể ngăn chặn vị cay trong miệng.
Trong từng câu nói của anh đều có chút ý định dò xét gì đó.
Tô Mặc Yên không phải nghe không hiểu, “Cậu hỏi chuyện đó làm gì? Tất cả đều là chuyện của quá khứ rồi.”
Người đàn ông hơi cắn môi dưới rơi vào im lặng.
Anh không biết có nên nói với Tô Mặc Yên rằng anh ấy đã dùng số tiền đầu tiên có thể kiếm được sau khi ra mắt làm lộ phí để đến London để tìm cô ấy.
Anh ở lại thành phố đó tầm hai tháng.
Gần như muốn lục tung thành phố.
Khi Lục Kim Bạch im lặng, vẻ mặt có chút nghiêm trọng.
Su Moyan nhìn trong mắt suy nghĩ một hồi, cô vẫn trả lời anh: “Mình không định cư ở Luân Đôn.”
“Sau kỳ thi tuyển sinh đại học, trong kỳ nghỉ hè, mình chỉ sống ở thành phố đó hai tháng.”
“Sau đó, mình đi theo bố tới Bordeaux. “
Thì ra là thế.
Lục Cẩm Bạch nhấp thêm một ngụm rượu trái cây và đột nhiên nghĩ ra một điều gì đó.
“Cậu sống ở đâu ở Bordeaux?”
Tô Mặc Yên dừng lại trong chốc lát và báo cáo địa chỉ trước đây của mình.
Người đàn ông có vẻ vui mừng: “Mình đã đến khu vực lân cận nhà của cậu và tham gia một hội nghị đánh giá rượu quốc tế.”
“Thật tiếc,lúc đó thời gian rất gấp gáp và không thể di chuyển xung quanh.”
“Nếu lúc đó mình ở lại thêm vài ngày nữ, chúng ta chắc chắn sẽ gặp lại nhau từ rất lâu rồi. ”
Những ánh sao lấp lánh trong mắt Lục Cẩm Bạch bị mờ đi.
Anh uống hết nửa ly rượu trái cây còn lại trong ly, đôi mắt hoa đào vốn đã hấp dẫn lại bị nhuộm đỏ, hai tròng mắt đen trắng hơi ẩm ướt.
Ánh mắt lướt qua gương mặt của Tô Mặc Yên, lộ rõ vẻ buồn bã không thể nguôi ngoai.
Tô Mặc Yên thoáng thấy đuôi mắt anh có chút ửng đỏ.
Vẻ mặt hơi cứng đờ, lộ vẻ khiếp sợ.
Sau khi phát hiện ra, anh liền rút khăn giấy lau mắt, muốn che lại nụ cười: “ Cay quá, cay đến khóc luôn.”
“Cậu đừng cười mình nha.”
Tô Mặc Yên lập tức có thể hiểu, thầm thở phào nhẹ nhõm.
Cô hơi sững sờ, cầm tách trà thơm mà lúc trước bị cô gạt sang một bên.
Tùy ý uống một ngụm.
Những lời muốn nói cũng đều theo ngụm trà kia, nuốt trở lại.
Cuối cùng, cô vẫn không nói cho Lục Cẩm Bạch biết rằng thật ra cô cũng có tham dự tiệc rượu mà anh đang nói tới.