NỤ HÔN GARDENIA

Chương 7: Nơi Ở Mới Của Người Nô Lệ



Người giúp việc Anne đưa nô lệ mới đến ngôi nhà phía sau biệt thự trông không được đẹp cho lắm. Cô ấy không còn trẻ, có lẽ đã ngoài ba mươi tuổi, nhưng bước đi của cô ấy đều đặn, mỗi bước đi đều có thời gian và nhịp điệu thích hợp, và chiếc váy hầu gái của cô ấy sạch sẽ không có mùi hôi thối trên đó. Cậu bé muốn hỏi một vài điều, nhưng ánh mắt sắc lạnh của cô ấy như muốn nuốt chửng cả ruột gan cậu.

Họ đi qua nhiều phòng trong ngôi nhà này. Chúa tể của dinh thự có thể nói nó như một túp lều, nhưng có kích thước tương đương với ngôi nhà người chủ thứ hai của cậu. Có một phòng khách rộng với ghế. lò sưởi và bếp. Người hầu gái dẫn cậu lên một hành lang có nhiều cửa hai bên, chắc khoảng hai mươi cái. Cậu rất tò mò nhưng không dám thò đầu vào. Cô hầu gái lầm bầm điều gì đó mà cậu không hiểu trước khi họ dừng lại ở một căn phòng gần cuối hành lang.

"Đây là phòng của cậu." người hầu gái nói.

"Ôi, là Anne."

Đứng sau Anne, cậu nghe thấy mọi người trong phòng đang nhốn nháo xung quanh, cả tiếng giường kêu cót két.

"Chờ đã, giường ư?"

Nếu nơi này cung cấp giường cho nô lệ, điều đó thật tuyệt vời. Tất nhiên là cậu muốn ngủ trên chiếc giường, với quần áo và tư thế thoải mái nhất. Người chủ cũ của cậu thậm chí còn không cho cậu một tấm vải đàng hoàng.

Anne vào phòng trước, cậu bé đi theo. Mọi thứ còn hơn cả mong đợi, có lẽ cậu nên khen ngợi chúa vì phước lành này. Có hai giường tầng và một tủ quần áo nhỏ với một ngọn nến treo để thắp sáng căn phòng. Có hai người đàn ông lo lắng đứng trước mặt Anne. Họ mặc áo dài bình thường, nhưng nó không có màu nâu với mùi hôi thối kinh khủng trên đó. Đó là những chiếc áo dài sạch sẽ. Cậu mong đợi mình cũng được như thế, nhưng hiện tại cậu là người duy nhất bẩn thỉu.

"Jean. Dirk. Đây là nô lệ mới." Anne gõ sàn. Đó là thứ tự tinh tế mà cậu nhận ra ngay lập tức. Cậu bước đến bên cạnh cô ấy. "Cái này thì khác, cậu bé là một món quà dành cho lãnh chúa trẻ, Đừng làm điều gì khiến cậu bé sợ hãi."

"Vâng, thưa cô." Một trong hai người nói. Trông họ có vẻ lo lắng, Anne có đáng sợ như vậy không? Cậu có cần phải sợ cô ấy không? Trông cô ấy có vẻ nghiêm nghị, nhưng cậu vẫn không hiểu tại sao hai người đàn ông khỏe mạnh lại lo lắng và sợ hãi khi vây quanh một người phụ nữ thậm chí không xinh đẹp.

Anne hướng sự chú ý của mình về phía cậu bé và chỉ vào tủ quần áo, "Quần áo của cậu ở đó, hãy tắm và nghỉ ngơi đi, cậu sẽ gặp lại Lãnh chúa trẻ như một nô lệ phù hợp với anh ấy", cô nói. Mặc dù cậu biết tất cả các thủ tục, nhưng cậu không bao giờ ngờ được sẽ có giường và quần áo phù hợp vào ngày đầu tiên của mình.

"Vâng thưa cô." Cậu nói, bắt chước những người khác.

Anne rời đi mà không nói thêm lời nào. Cậu có thể nghe tiếng bước chân của cô ấy từ từ biến mất, và cậu nghe thấy tiếng thở phào nhẹ nhõm từ những người đàn ông ở trước mặt. Họ ngồi trên giường với vẻ mặt nhẹ nhõm như vừa thoát chết.

"Người phụ nữ đó như một án tử."

Trong khi họ đang nói chuyện với nhau, cậu bé đứng đó một cách đầy lo lắng. Đây là lần đầu tiên cậu có một căn phòng thích hợp với những người khác. Họ ngừng nói sau một lúc nhìn chằm chằm vào cậu. Một trong số họ lắc đầu và mở tủ quần áo. Anh ta ném một chiếc áo dài sạch sẽ và khăn tăm về phía cậu.

"Đi tắm đi, chúng ta có xà phòng và bàn chải đánh răng trong phòng tắm đấy."

"Bây giờ không có ai sử dụng bồn tắm đâu, cậu có thể dùng chúng. Chúa ơi, cậu hôi quá."

Cậu bé gật đầu. Mặc dù họ không đủ thân thiện nhưng cũng không dẫm đạp lên cậu, như vậy là quá đủ.

Cậu đi ra ngoài và vào phòng tắm. Cậu đã nghĩ phòng tắm sẽ là một khu vực nhỏ có nước chảy vào bồn tắm và một cái lỗ thoát nước nhỏ. Nhưng nó đã làm cậu hoang mang khi vượt quá mong đợi, nằm ngoài những gì mà cậu có thể phác họa trong tâm trí. Đó là một nhà tắm khổng lồ với một hồ bơi lớn ở giữa. Có khoảng hai mươi bồn để tắm và nước sạch như sương sớm mai.

Cậu muốn nhảy vào hồ bơi ngay lập tức, nhưng lại vặn nước đầy bồn, hơi nao núng vì nước không ấm, nhưng là mùa hè, cậu sẽ không chết cóng được. Cậu gội đầu và tắm bằng xà phòng, sau đó đánh răng và đắm mình trong bồn này. Đã một thời gian dài kể từ lần tắm cuối cùng của cậu. Người thương gia không phải kẻ tử tế, họ còn không cho cậu ăn đủ bữa.

Cậu nhìn chằm chắm vào trần nhà. Ngay cả nhà tắm cũng có mái che thích hợp. Chủ sở hữu phải là người giàu có lắm mới ném năm mươi đồng vàng mua cậu, điều này nằm ngoài dự đoán của cậu. Lãnh chúa còn cho mọi người chăn ga gối đệm, quần áo cá nhân, một nhà tắm khổng lồ, lò sưởi, tất cả mọi thứ chỉ dành cho nô lệ và công nhân.

"Khi nào họ sẽ bán lại cậu? Một năm? Một tháng? Một tuần?"

Cậu không chắc mình có đủ để làm hài lòng lãnh chúa hay không. Anh ấy đã có mọi thứ. Anh ấy có thể mua một người trẻ hơn, hoặc những thê thiếp xinh đẹp, nếu anh ta muốn. Cậu có thể được dùng cho người hầu. Điều đó làm cậu sợ nhất. Cậu sợ họ sẽ bán cậu và sử dụng hết lần này đến lần khác cho đến khi cậu hỏng hóc, rách nát vĩnh viễn.

Cậu lắc đầu. Không có ích gì khi suy ngẫm về số phận mà cậu không thể tránh khỏi như vậy. Việc cậu cần làm là tuân theo mệnh lệnh và làm tốt những việc cậu được giao.

"Có thể, họ thực sự có ý đó. Có lẽ cậu sẽ được giao cho lãnh chúa trẻ."

Nó có thể là mơ mộng. Tuy nhiên, cậu sẽ rất vui khi được giao cho lãnh chúa trẻ. Vị lãnh chúa trẻ mua cậu ở chợ là một người đàn ông hấp dẫn. Tuy nhiên, cậu không thể nhìn rõ anh ấy, vì anh ấy đã che kín. Đôi mắt xanh lam sắc bén của anh ấy xuyên qua cậu khi mắt họ chạm nhau và cậu không thể rời mắt khỏi anh ấy.

Cậu đã nghĩ rằng vẻ đẹp là một đặc điểm chỉ dành cho một ít phụ nữ. Nhưng anh ấy thật đẹp.

"Cậu tự hỏi, liệu vị lãnh chúa trẻ có quan tâm đến cậu không?"

Cậu lại lắc đầu và rời khỏi bồn tắm. Ở trong bồn tắm đã cho cậu trí tưởng tượng kỳ lạ. Cậu lau kho người bằng khăn và mặc một chiếc áo dài sạch. Cảm giác áo dài chạm vào da thịt cậu thấy dễ chịu. Cậu vào phòng tìm hai người đàn ông trước đó thì họ đã ngủ ngon lành. Cậu leo lên một trong những chiếc giường và một lần nữa, đắm mình vào cảm giác mềm mại của chăn và đệm.

Lần cuối cùng cậu được ngủ trên giường là sáu tháng trước. Trước khi chủ cũ của cậu bán cậu đi vì anh ta phá sản. Cậu vui vì anh ta phá sản, đó là một người chủ tồi. Tuy nhiên, sau đó cậu phải ngủ với những người nô lệ khác trên đống cỏ khô, ít hoặc không có thức ăn và bị đánh đòn. Cậu không muốn trải nghiệm điều đó một lần nào nữa.

Cậu nhắm mắt, cười nửa miệng. Đây là điều tốt nhất. Chiếc giường thoải mái nhất mà cậu từng ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.