Nụ Hôn Hoa Hồng

Chương 22



Thực ra,Lương Hiện không quan tâm nhiều đến việc đi sớm một chút hay là về muộn, anh đã quen sống với sự buông thả dù bây giờ có bị đẩy lên sân khấu chính chắn hơn thì cũng không ai dám bắt chuyện với anh.

Nhưng bất ngờ anh lại muốn xem Minh Tự sẽ chạy đi khỏi đây như thế nào “Được.”

Bữa tối được diễn ra ở khu vườn sau căn biệt thự, giữa chiếc bàn dài trải đầy hoa được vận chuyển bằng đường hàng không từ khắp nơi trên thế giới. Bộ đồ ăn mạ bạc Christofle lạnh giá và ánh đèn leo lét phù phiếm. Người phục vụ mặc lễ phục bưng đĩa đi tới đi lui, nghệ sĩ cello kéo ra một khúc nhạc đầy du dương.

Dịch vụ ăn uống tối nay do đội ngũ đầu bếp từ các khách sạn năm sao trên thế giới phụ trách cũng như đầu bếp ba sao Michelin người rất khó mời đến làm chủ bếp, Chung Hoàn Chi với tư cách là nữ chủ nhân, sắp xếp toàn bộ và không khó để nhận thấy những kẻ xu nịnh xung quanh.

Tuy nhiên, bất cứ ai có con mắt tinh tường đều có thể nhận ra rằng Thái tử Kinh Hoằng không hề tỏ vẻ gì là cảm kích điều đó cả.

Khi cả gia đình bốn người bước vào, Chung Hoàn Chi mỉm cười nói điều gì đó bên cạnh anh nhưng vẻ mặt của Lương Hiện từ đầu đến cuối biểu tình chính là vô cùng lãnh đạm hoàn toàn không để người ta vào mắt, có thể nói và nhận xét rằng muốn bao nhiêu cái kiêu ngạo thì có bấy nhiêu cái kiêu ngạo.

“Con riêng của mình không đáng tin cậy vì vậy chỉ có thể dành sự ưu ái nịnh bợ cho đứa con riêng kia của mình” Một người nào đó nói với vẻ khinh thường.

“Cũng không nghĩ tới lúc trước như thế nào đem mẹ người ta tức đến bệnh nặng mà chết, thật đúng là da mặt dày.”

Có người nhỏ giọng kinh ngạc “Còn có loại chuyện này nữa sao? Không phải sức khỏe của Lương phu nhân vẫn luôn không tốt sao?”

“Thì không tốt nhưng nếu không phải là do Chung Hoàn Chi mang theo con trai tới cửa ngả bài, nói dối đó là con trai của Lương đổng thì Lương phu nhân cũng không đến mức bị chuyện này mà bệnh làm cho trở nặng,cứ vậy mà chết.”

“A……”

Mấy người phụ nữ cố ý đè nén giọng nói thật thấp khiến Minh Tự ngồi gần đó cũng không thể nhịn được nhướn tai lắng nghe nội dung chính của cuộc nói chuyện này.

Cô vô thức ngước mắt lên nhìn Lương Hiện, trên đài Lương Trị Hoành còn đang phát biểu mà Lương Hiện đứng ở một bên, tay không chút để ý cắm vào trong túi, trên mặt không hề để lộ chút biểu cảm. Tay áo vest và sơ mi trắng được thiết kế sắc nét, mang hương vị của vài phần tinh anh.

Không biết vừa rồi anh có nghe thấy những lời đó không, Minh Tự luôn cảm thấy lúc này trông anh thật cô đơn và xa xăm.

Nhìn vào một căn biệt thự khổng lồ chứa đầy đủ người thân và bạn bè nhưng dường như không mấy có ai thân thiết được với Lương Hiện.

Trong ký ức của Minh Tự, mẹ ruột của Lương Hiện là một người rất hiền lành, ôn nhu.

Bởi vì sức khỏe không tốt nên bà ấy sống ở viện điều dưỡng trên đảo hầu như là quanh năm.

Lương Hiện đến thăm bà vào mỗi kì nghỉ.

Khi họ lên sáu, Minh Tự cùng bọn Thừa Vũ đã từng đi đến đó cùng Lương Hiện.

Nhìn thấy bãi biển, Minh Tự không khỏi nghĩ đến cảm giác khó chịu khi gặp Lương Hiện lần đầu tiên vì vậy trong những ngày nghỉ đó, cô thường xuyên đến trêu tức thậm chí là làm phiền anh và nếu Lương Hiện có ý cãi lại, cô sẽ chạy đến chỗ mẹ anh để phàn nàn, cáo trạng.

Mẹ của Lương Hiện luôn ngồi trên chiếc ghế cao mềm mại với một tấm chăn mỏng trên đầu gối.

Trên bãi biển ánh hoàng hôn màu mật ong chiếu qua cửa kính cửa sổ trong suốt từ trần đến sàn nhà khiến khuôn mặt bà ấy trở nên dịu dàng đến lạ thường tựa như giọng nói của bà ấy: “Là Hiện Hiện không đúng,dì sẽ làm chủ cho con con mắng nó một trận nhé!”

Nghe xong, Minh Tự hết sức đắc ý, xoay người làm mặt quỷ khiêu khích Lương Hiện.

Phản ứng đầu tiên của Lương Hiện lúc đó chính là luôn “Hừ” một tiếng sau đó mới miễn cưỡng bước tới.

Bởi vì ở cái tuổi đó trong anh luôn gầy gò,lúc nào cũng vô kỉ luật nhưng trước mặt mẹ mình, anh vẫn luôn tỏ ra biết kiềm chế bản thân.

Cứ thế Minh Tự nhiều lần cáo trạng Lương Hiện đều chiến thắng trở về.

Không biết đã bao nhiêu lần xảy ra những sự việc tương tự như vậy, Minh Tự càng ngày càng thích đi tìm mẹ của anh chống lưng cho mình và có đôi khi cô rõ ràng không có mâu thuẫn gì cùng với Lương Hiện nhưng cô cũng muốn đi tìm mẹ anh trò chuyện.

Minh Tự lúc đó chính là người vừa xinh xắn lại vừa ngọt ngào khiến cho ngay cả bác sĩ trong viện điều dưỡng đều đặc biệt rất thích cô, có một lần ông ấy đã cúi xuống hỏi cô rằng “Tự Tự, sao cháu luôn thích tìm dì Bạch thế?”

Minh Tự không chút do dự nói: “Bởi vì dì Bạch xinh đẹp và dịu dàng.”

“Vậy để dì Bạch làm mẹ của con, được không?”

“Được ạ!” Minh Tự vội hứa, cười ngọt ngào khiến đôi mắt cong thành một vầng trăng non, sau đó là lo lắng, nghiêm túc nói: “Nhưng dì Bạch là mẹ của Lương Hiện, cháu không thể đoạt lấy.”

Bác sĩ nhìn mẹ của Lương Hiện cười “Đúng là không đoạt được. Nhưng chờ khi Tự Tự lớn lên trưởng thành gả cho Lương Hiện rồi, dì Bạch sẽ là mẹ của cháu.”

Cái gì?? Hóa ra là đắt như vậy sao!

Minh Tự mở to mắt như thể bị sấm sét làm cho sững sờ.

Sau đó, khi chơi bóng đá ở ngoài bãi biển cùng với bọn Thừa Vũ và Lương Hiện, trong đầu của Minh Tự luôn không kiểm soát được nhớ tới những lời nói của bác sĩ và cảm thấy khó chịu một lúc về việc bác sĩ thực sự vô lý khi đề xuất ra một điều khoản áp đặt đến mức như vậy khiến cô cảm thấy rất xấu hổ ngượng ngùng vô cùng.

Ước chừng là do thất thần nên lúc xuống nước bơi lội, rõ ràng là chân có thể chạm đất nhưng Minh Tự bất ngờ lại bị chuột rút, không ngừng sặc do nước, cô cố gắng vùng vẫy đập mạnh rồi dần dần chìm xuống và như một định mệnh cuối cùng được Lương Hiện ôm lên khõi mặt nước.

Hôm đó mặt trời đang dần lặn, trước mắt không ngừng mơ hồ một vầng hào quang, bọt nước từ khóe mắt trượt xuống, nóng bỏng lại khô ráo. Khó chịu đến mức chỉ muốn nhắm mắt lại.

Sau khi lên bờ, có ai đó vỗ nhẹ vào lưng cô,khiến cô phải nghiêng đầu ho ra một ngụm nước.

Trải qua một trận sinh tử, đối với cái vấn đề này Minh Tự cũng không rảnh ngày ngày rối rắm chuyện gả hay không gả cho Lương Hiện.

Không biết có phải là vì nghĩ đến chuyện đuối nước lần đó hay không mà lúc này, Minh Tự cảm thấy hơi man mát buồn.

Cô đứng dậy đi vào toilet rồi trở về nhìn thấy Lương Hiện lúc này đã đứng ngay thẳng trước micro, sau đó nói vài câu rồi bước xuống đài.

Trong một góc dưới đài cách đó không xa, Lương Tiến Vũ cùng Chung Hoàn Chi đứng song song với nhau.

Minh Tự nhìn thấy bộ dạng của họ như thể họ vừa ăn một bữa dở đột nhiên hiểu tại sao Lương Hiện-một người không quan tâm, chưa bao giờ để bất cứ thứ gì vào mắt, lại đồng ý kết hôn ——So với việc kế thừa gia sản thì dã tâm của hai mẹ con này càng đáng sợ hơn tất cả?

“Minh tiểu thư, đại thiếu gia tìm cô.” Lúc này, quản gia đi tới chỉ đường “Lương đổng mời cô qua bên kia ngồi.”

Sau khi bữa tiệc bắt đầu, các món ăn lần lượt theo thứ tự được dọn ra. Vì lý do nào đó, món kem và món cá mồi vốn dĩ vô cùng yêu thích kia của cô bất ngờ khiến chính mình một chút cũng không muốn ăn.

Cô thậm chí còn nhìn chằm chằm vào hình khắc trên chiếc thìa mạ bạc một lúc rất lâu.

“Sao vậy?” Lương Hiện cũng nhận thấy có điều gì đó không ổn, nghiêng đầu hỏi.

Minh Tự đưa tay nâng má, ấp ủ tìm từ.

Cô không thể nói, bởi vì hôm nay vô tình gợi lại những ký ức cũ kia khiến mình cảm thấy hơi buồn đồng thời sau đó đối với Lương Hiện sinh ra một tí xíu…… một tí xíu cảm giác không thể nói kia.

Az,thật là nan giải.

Sau bữa tối, mọi người di chuyển đến phòng hòa nhạc bên cạnh để thưởng thức màn trình diễn do ban nhạc diễn tấu.

Minh Tự khoác tay Lương Hiện ngồi vào chỗ, cầm danh sách mục biểu diễn trên tay vịn lên, liếc nhìn thích thú đọc vài dòng, có vẻ như rất thích thú cùng mong chờ.

Lương Hiện dựa vào lưng ghế, liếc qua, trầm giọng hỏi: “Không chạy nữa?”

“Đương nhiên là muốn, anh là xem thường ai chứ? một trăm lần Minh Tự là tiên nữ, đêm nay nhất định bản tiểu thư sẽ đưa anh ra khỏi nơi này” Minh Tự một tay nâng má, hai ngón tay lắc lắc danh sách mục biểu diễn, nụ cười có vài phần giảo hoạt, ranh mãnh.

Những đứa em họ ngồi bên cạnh hai người mặc dù không thể nghe chính xác được những gì hai người nói nhưng điều đó cũng không gây trở ngại cho việc hành động đào sâu tìm chân lí.

“Em có cảm thấy ánh mắt anh họ vừa rồi giống như có chút quá sủng chị họ không?”

“Thậm chí là cảm thấy biểu tình của chị họ lúc đó có một tí xíu cậy sủng mà kiêu không?”

—— Hoàn mỹ thuyết minh kêu cái gì là “Chỉ cần kính sẽ tốt, cp giả làm không được”.

Trước khi buổi biểu diễn chính thức bắt đầu có khoảng 20 phút giải lao.

Mười lăm phút trước, Minh Tự đều an phận xem một cái video ngắn,nghịch vlog trên điện thoại sau đó lại nói chuyện phiếm với mấy đứa em họ bên cạnh và có vẻ như cô đang rất thích thú.

Vào phút thứ mười lăm, cô đột nhiên nói “Ai da” một tiếng rồi ôm bụng, cả người cuộn tròn lại.

Lúc đầu Lương Hiện nghĩ rằng bụng cô thực sự bị đau, lập tức xoay người lại đỡ cho đến khi cô chớp mắt với anh trong khi những người khác không chú ý, nhịn không được cười khẽ “Đây là biện pháp em nói?”

“Đau bụng quá…” Câu hỏi nghi ngờ của Lương Hiện hoàn toàn không cản trở được kỹ năng diễn xuất của Minh Tự cô vờ như không nghe thấy, vẫn che bụng ngồi xổm trên mặt đất, yếu ớt nói: “Chắc là ăn kem hỏng rồi. “

Lương Hiện ho nhẹ một tiếng, hợp tác với cô “Anh mang em đi đến bệnh viện.”

“Không dậy nổi…” Cô cố ý nhân cơ hội này làm khó dễ anh.

Khóe môi Lương Hiện khẽ giật giật khi nghe thấy lời này.

Trong giây tiếp theo, cả người trực tiếp bị anh ôm từ dưới đất lên, vừa quay đầu đã nghe thấy tiếng hét kinh ngạc và phấn khích của mấy đứa em họ gần đó.

“Anh làm gì?” Minh Tự sửng sốt, muốn nghiến răng nghiến lợi.

Người ở ngoài nhìn vào chính là cảnh Minh Tự vì đau mà dán sát vào âu phục của Lương Hiện, hoàn toàn là một bộ dáng nhu tình mật ý.

Lương Hiện hơi nhướng mày “Không phải là muốn rời đi sao? Anh giúp em.”

Minh Tự: “……”

Tôi cám ơn anh nha.

Khi Lương Trị Hoành còn trẻ, ông không mấy lạc quan về đứa con ngỗ ngược Lương Hiện khó thuần này cho nên mối quan hệ giữa hai cha con theo đó mà dần trở nên cứng nhắc nên lúc trước khi Lương Hiện tự ý ra nước ngoài ông vì thế cũng chưa từng có ý ngăn cản.

Có lẽ là do tuổi tác càng ngày càng lớn đột nhiên có chút cảm thấy muốn coi trọng tình cảm gia đình, đặc biệt mong muốn hàn gắn lại mối quan hệ cha con với Lương Hiện.

Bởi vì muốn tận dụng cơ hội ngày hôm nay để thu hẹp khoảng cách giữa hai người, ai biết rằng trước khi kết thúc màn biểu diễn, Minh Tự bỗng nhiên bị đau bụng.

Nhìn thấy bộ dáng của Lương Hiện lại đây thông báo một tiếng bất quá cũng là cho ông một chút mặt mũi, rơi vào đường cùng, Lương Trị Hoành chỉ biết phất tay cho đi.

Tư thế ôm công chúa này kỳ thật yêu cầu hai người phải phối hợp, vì để cho chính mình nằm thoải mái nên Minh Tự phải vòng tay qua vai Lương Hiện. Dọc trên đường đi không biết có bao nhiêu ánh đèn sân khấu cùng ánh mắt xung quanh đánh giá hai người bọn họ.

Rốt cuộc cũng ra tới bên ngoài biệt thự, Minh Tự buông tay cô ra, vỗ vỗ vai anh “Còn không bỏ em xuống dưới, ôm đến nghiện rồi sao?”

Tốc độ thay đổi sắc mặt này có thể so sánh với việc lật sách, bộ dáng yếu ớt vừa rồi giống như không còn sót lại chút gì.

Lương Hiện bỏ cô xuống nhìn cô nhảy tại chỗ hai lần rồi đứng im, nghiêng đầu cười.

“Cười cái gì cười, em còn không phải là vì giúp anh ” Minh Tự trợn tròn mắt ném cho anh một cái ánh nhìn xem thường, tò mò hỏi: “Anh đang suy nghĩ cái gì?”

Đêm nay tâm tình anh có vẻ không tốt, anh sẽ không giống cô chứ, nghĩ đến mẹ Bạch.

“Anh đang suy nghĩ” Lương Hiện một tay đút túi, chậm rãi đi hai bước, nhìn nghiêng sau đó nhướng mày “Em có muốn đăng ký đầu quân vào Kinh Hoằng ảnh nghiệp không, xuất đạo với vận khí cực kì đỏ lấy giải thưởng ảnh hậu.”

“……”

Minh Tự phản ứng được nửa giây, cảm thấy sự lo lắng vô ích của cô ban đầu là do chính mình hoàn toàn quá xúc động, cô đuổi kịp sau đó đấm mạnh vào vai anh, tức giận nói: “Minh Tự là tiên nữ, viết 300 từ!”

Sau khi tắm xong, Minh Tự mặc áo choàng bước ra khỏi phòng tắm vừa lau tóc, vừa bước đến bàn trang điểm nhìn thoáng qua di động hiển thị có một tin nhắn.

Lương Hiện: [ Hình ảnh ]

Cô nhất thời không nhận ra đó là cái gì, tò mò nhìn trên tờ giấy trắng có chi chít chữ bên trên, nét chữ hơi nguệch ngoạc giống như nước chảy nhưng không khó để nhìn ra được trên đó viết gì:

Minh Tự là tiên nữ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.