Khi xuống xe, cô đứng yên trước mặt Lương Hiện, ánh mắt từ đầu đến cuối ngoài Lương Hiện ra thì không cho ai khác, mà đối với ánh mắt Phùng Thi Như đang nhìn chăm chăm mình,trong mắt cô hoàn toàn hiện lên vẻ khinh thường.
Bởi vì khoảng cách càng ngày càng gần, trong làn gió buổi tối còn thoang thoảng hương nước hoa cao cấp.
Giống như bên trong luôn có một loại áp chế vô hình.
Vẻ mặt của Phùng Thi Như đanh lại, hàm răng bên trong nghiến chặt, nhưng vẫn cố thể hiện sự tự tin,chính mình rất không sao cả với Minh Tự.
Đối với bữa tối hôm nay, Phùng Thi Như đã cố ý chuẩn bị rất nhiều. Chiếc váy len dài màu xám đang mặc là kiểu dáng mới của một thương hiệu xa xỉ và chưa có sao nữ nào ở Trung Quốc từng mặc. Túi xách và giày cũng là phiên bản giới hạn thu đông của Hermes.
Khi còn học cao trung, cô đã từng là một kẻ hâm mộ mọi thứ thuộc về Minh Tự và hiện giờ rốt cuộc cô cũng có thể với tới.
Nhưng như vậy thì đã sao, những thứ đó đều không bao giờ có thể sánh được.
Minh Tự kéo cánh tay Lương Hiện về phía mình, đưa mắt nhìn qua với nụ cười nhàn nhạt trên khóe môi, thời khắc đó xung quanh giống như phát sáng,xinh đẹp không gì sánh bằng.
Phùng Thi Như lúc đó chỉ cảm thấy mình giống như đã cởi bỏ hết lớp ngụy trang vật chất bên ngoài, trở về lúc cô vẫn còn là một cô nữ sinh trung học đầy tự ti lúc nào cũng không thể ngẩng cao đầu.
Và có một số thứ của Minh Tự cô bây giờ đã không thể nào với được tới.
Tỷ như chiếc nhẫn đính hôn mà cô ấy đang đeo trên tay đã từng được các tạp chí thời trang săn đón, thậm chí còn nghe nói nó là một trong những thiết kế riêng của Harry Winston, giá mỗi carat trị giá không dưới 10 vạn.
Hơn nữa, ngay cả viên kim cương chính cũng có một mô hình tùy chỉnh với một cái tên riêng.
Hoặc là tỷ như: cô ấy có thể tùy tiện đặt một đơn hàng có giá trị hơn tám con số mà vẫn có thể thoải mái trò chuyện, cười đùa với những người khác trong bữa tiệc rượu ngày đó ngay cả khi chính cô hiện đang rất nổi tiếng và có hàng triệu người hâm mộ trên Weibo, thì cô cũng là một kẻ hát mua vui cho cô ấy.
Hóa ra có một số khoảng cách, dù cô có cố gắng kéo dài lại gần với nhau đến đâu thì kết quả vẫn là không thể nào.
Tựa như lúc trước cô vẫn luôn không hiểu. Tại sao Minh Tự có thể thân thiết được với Lâm Hề Già nhiều năm đến như vậy trong khi điều kiện gia đình của cả hai khác xa nhau hoàn toàn.
Cô có thể không cam lòng không?
Minh Tự chỉ liếc nhìn Phùng Thi Như một cái, sau đó thu hồi ánh mắt, giơ tay lên như một người vợ đảm đang chỉnh chỉnh lại cà vạt cho Lương Hiện “Em dừng xe ở ngay bên kia, sau đó hướng anh vẫy vẫy tay nhưng anh không nhìn tới.”
Giọng nói có ba phần oán trách, bảy phần hờn dỗi, nghe như thể cô ấy đang làm nũng với Lương Hiện.
Tuy nhiên, từ một góc mà Phùng Thi Như không thể nhìn thấy, Minh Tự với ánh mắt tràn đầy tức giận như muốn nói “Về nhà chúng ta lại tính sổ một lần”, “Thất thần làm cái gì hiện tại còn không mau phối hợp “,…giống như một ý ngầm giữa họ thông qua ánh mắt.
Lương Hiện mỉm cười, một tay siết chặt cổ tay cô “Không ngờ em lại tới đây.”
“Nghe giống như em là cái người không hề có lương tâm” Minh Tự tỏ vẻ giống như cô là đang thực sự bất mãn.
Liếc nhìn Phùng Thi Như sau lại nhìn Lương Hiện tiếp tục hỏi “Hai người đã nói xong chưa?”
Phùng Thi Như định thần lại và không biết nên phải phản ứng như thế nào ngay lúc này.
Thông thường, trong những dịp như thế này, sau khi tụ tập xã giao, một nam một nữ nói chuyện riêng lẽ như họ bị vợ bắt gặp, dù không nghi ngờ chồng của mình có hai lòng hay không, thì cũng nên là nói vài câu cảnh cáo “người đang có ý đồ với chồng mình”
Nhưng Minh Tự không có.
Thái độ của cô ấy từ lúc xuống xe đến giờ vẫn luôn là dáng vẻ kiêu ngạo và không xem ai ra gì.
Mà Phùng Thi Như, với danh nghĩa một người bạn tốt trước đây của cô ấy, cũng chả khác gì một người xa lạ, hoàn toàn bị lãng quên.
Cái này được tính là cái gì?
Phùng Thi Như cố gắng chịu đựng cơn tức giận trong lòng, mỉm cười nhìn bọn họ. Dù sao thì cô cũng đã ở trong làng giải trí mấy năm, có chuyện gì là chưa từng trải qua cho nên mấy chuyện bất bình như thế này, từ lâu đã sớm quen.
“Minh Tự, cậu còn giận tớ à?”
Minh Tự vốn cũng không nghĩ sẽ nói chuyện gì với Phùng Thi Như, đúng lúc chuẩn bị muốn cùng Lương Hiện rời đi thì lại nghe thấy lời này.
Trên thực tế, quan hệ của họ kể từ lúc bắt đầu đóng băng, họ luôn giả vờ như không biết nhau trong những lần bất ngờ chạm mặt.
Có một lần không biết là sinh nhật của ai,bên trong có một vài cô gái chơi thân với Phùng Thi Như đã ở đó tụ tập và nói chuyện với nhau một cách sôi nổi, Minh Tự và Phùng Thi Như đã gặp mặt nhau trong bữa tiệc nhưng từ đầu đến cuối,hai người ngay cả một ánh mắt cũng chưa từng cho đối phương nói chi là đến việc nói chuyện qua lại.
Lúc ấy nhìn Phùng Thi Như cũng không có bao nhiêu gọi là áy náy hay bất an gì khi đối mặt với cô.
Hiện giờ,nửa năm ngẫu nhiên gặp nhau hai lần, Phùng Thi Như nhiều lần lại cố tỏ ra ăn năn và xin lỗi cô hết lần này đến lần khác.
Lương tâm đột nhiên trỗi dậy hay là cô ta đang có âm mưu gì khác.
Nhưng cho dù là vậy thì cũng không thể nào khiến cô thay đổi cách nhìn về con người cô ta.
Minh Tự cười cười, không nói vòng vo mà trực tiếp đi vào vấn đề chính “Ý cô đang muốn nói ở đây là cái gì?”
“Tôi không có ý khác, tôi chỉ muốn nói lời xin lỗi với cậu mà thôi, chuyện trước kia là do tôi không đúng với cậu” Phùng Thi Như mím môi “Mấy năm nay tôi thỉnh thoảng hay nghĩ về nó và tôi luôn cảm thấy rất có lỗi với cậu. Lần trước trong buổi tiệc rượu nhìn thấy cậu đi qua chào hỏi cũng chỉ là muốn nói một lời xin lỗi, nhưng cậu dường như đã hiểu lầm điều gì đó… “
Phải nói rằng Phùng Thi Như rất biết cách tận dụng vẻ ngoài của mình.
Với vẻ ngoài vô cùng thanh thuần, trông khá đáng thương cộng với kỹ thuật trang điểm đơn giản nên rất dễ tạo cho người đối diện cảm giác rằng cô ta là người “vô tội”.
Và chỉ cần đứng đối mặt với ai đó, có thái độ tác động mạnh hơn cô ta một chút thì người kia trông giống như là đang bắt nạt một kẻ vô cùng yếu đuối.
Huống chi vẻ mặt Phùng Thi Như lúc này có thể nhìn ra được ẩn ý “Rõ ràng là tôi chỉ muốn xin lỗi cô vì chuyện lúc trước nhưng cô thậm chí còn không cho tôi cơ hội sửa sai hay xin lỗi” và nếu kết hợp với lời nói vừa nói ra thì nó đồng thời còn chỉ trích thái độ của cô với cô ấy trong bữa tiệc rượu lần trước,rất không thân thiện.
“Lần trước cậu đã có hiểu lầm gì với tôi….” Phùng Thi Như muốn nói thêm nhưng lại bị Minh Tự ngắt lời “Cô muốn xin lỗi hay muốn làm cái gì đối với tôi nó không hề quan trọng chút nào, thật đấy!!”
” Phùng Thi Như, chuyện trước kia tôi không so đo với cô, không có nghĩa tôi là người rộng lượng. Trên thực tế,tôi không hề quan tâm đến việc cô muốn làm gì, cũng không muốn nghe lời xin lỗi từ cô.”
Thái độ này của Minh Tự, Phùng Thi Như dường như đã đoán được từ trước.
Nói đúng hơn, cũng là thứ cô muốn Lương Hiện nhìn thấy rõ.
Đàn ông không phải luôn rất dễ thông cảm cho những cô gái nhu nhược như cô sao, trong trường hợp này, Minh Tự được xem là người thật không biết nói lý lẽ.
Có chút mong chờ phản ứng của Lương Hiện, cho dù là khuyên nhủ hay làm gì đó thì cũng đủ khiến cho Minh Tự phát hỏa với anh ấy.
Và ngay cả khi họ đã có một mối quan hệ ngọt ngào trước đó thì rốt cuộc cũng vì chuyện lần này mà sinh ra một vết nứt.
“Cô Phùng ” Đúng như dự đoán, Lương Hiện đã mở miệng nhưng lời nói đó lại là nói với cô “Tôi nghĩ vợ tôi đã nói rõ ràng với cô toàn bộ chuyện lúc trước cho nên về sau mong rằng cô đừng vì áy náy hay vì điều gì khác mà quấy rầy đến cuộc sống vợ tôi.”
“Tôi……” Phùng Thi Như không nghĩ mọi chuyện sẽ phát triển theo hướng như thế này.
Trong chớp nhoáng, lời nói của người đại diện trong bữa tiệc ngày đó dường như không ngừng lặp lại, khiến cô cảm thấy có chút hoảng loạn.
“Ồ, đúng rồi” Minh Tự khoác tay Lương Hiện đi được vài bước, có chút suy nghĩ cuối cùng quyết định dừng lại bước chân, xoay người nhìn cô ta hơi hơi mỉm cười “Cô Phùng, xin thứ lỗi cho tôi nói thẳng với cô vài câu, tôi chưa từng thấy qua việc cầu xin ai đó tha thứ thông qua người chồng cả, cho nên hy vọng cô về sau chính mình chú ý điều này nhiều hơn, bằng không nợ mới cộng với nợ cũ chúng ta có thể cùng nhau tính luôn một lần.”
Chiếc Ferrari màu đỏ nghênh ngang rời đi, ngay cả ánh đèn cũng sáng rực đầy vẻ khiêu khích để mặc Phùng Thi Như lẻ loi đứng tại chỗ, trên mặt đầy vẻ oán hận đan xen.
Minh Tự chỉ là bất chợt nảy sinh lời thoại nhưng không ngờ nó lại khiến cô cảm thấy rất hả giận.
Trong khi chờ đèn xanh, cô ngồi dạy duỗi duỗi cái eo khiến chiếc áo vest đang đắp trên người từ từ trượt xuống, cô nhấc nó lên, đưa hai tay vào trong ống tay áo, cố ý chỉ mặc một nửa, lấy tay áo còn lại hất tung nửa ống tay áo còn lại lên trước mắt Lương Hiện “Thành thật nói thử xem, em vừa rồi, soái hay là không soái?”
Lương Hiện nghiêng mắt qua nhìn cô,khóe môi tùy ý cong lên một vòng cung “Mặc áo vào cho đàng hoàng”
“Hừ.” Minh Tự thoáng thấy đèn tín hiệu chuyển từ đỏ sang vàng, nhất thời ngả người ra ghế.
Cô hôm nay đặc biệt vì lần xuất hiện này mà mặc một bộ váy đen vô cùng gợi cảm,mà Lương Hiện từ đầu đến cuối không khen cô lấy một câu thì thôi đi,đã vậy còn cởi tây trang ra che cô kín mít từ trên xuống dưới.
Thật là một người không hiểu phong tình gì cả.
Nhưng bất quá tây trang của anh có mùi khá thơm.
Minh Tự lấy áo khoác làm chăn bông,sau đó bí mật cầm lên ngửi ngửi.
Nhưng sau khi nghĩ kĩ lại, lại cảm thấy cái động tác này của cô rất đáng khinh, vì thế lại banh mặt nhìn ra phía ngoài cửa sổ.
“Chân em đau.” Khi xe chạy vào ga ra, Minh Tự đột nhiên thấy ở mắt cá chân của cô có một lớp da bị trầy xước “Khẳng định là lúc tới đón anh không cẩn thận bị xước, tính tính, tính là tai nạn lao động.”
Cô chỉ lo trang điểm xinh xinh đẹp đẹp, ở gara chọn lựa xe và sau khi chọn được chiếc Ferrari phiên bản giới hạn, cô mới nhận ra rằng mình đã không lái xe quá lâu và quên mang giày bệt.
Vì vậy, cô đã cởi đôi giày đang mang và ra trận.
Dù sao thì chiếc xe này cũng sạch sẽ, và nó cũng là một trong những món quà đính hôn của một vị trưởng bối trong nhà.
Lương Hiện nghiêng người, hôn cô một cái, tay kia cởi dây an toàn cho cô “Đừng nhúc nhích.”
Anh giơ tay đóng cửa, đi vòng qua bên này ôm cô xuống xe.
Minh Tự ngoan ngoãn đưa tay lên ôm lấy vai anh.
Lương Hiện mặc một chiếc áo sơ mi trắng khá mềm mại bên trong chiếc áo vest, bởi vì đang ôm người trong tay nên cà vạt màu tím bị đè nén, cho nên Minh Tự đã giúp anh kéo thẳng nó ra.
Cô đang khoác trên người chiếc áo vest của Lương Hiện với tay áo khá dài, hơi có chút cản trở động tác của cô lúc này cho nên mới hơi có chút vụng về.
Lương Hiện cười khẽ.
“Quần áo của anh quá lớn so với em.”Minh Tự biết anh đang cười nhạo cô, liền xụ mặt nói “Anh còn cười.”
“Ai bảo em mặc đồ ít như vậy?”Lương Hiện ôm người đi vào trong thang máy.
Lúc nắm tay cô, anh cảm thấy tay cô thật lạnh.
“Đẹp,đẹp còn quan trọng hơn bất cứ thứ gì khác” Minh Tự bắt đầu không an phận lắc lắc chân “Thẵng nam như anh tất nhiên là sẽ không hiểu.”
Muốn nói đến việc hiểu hay không hiểu cách nghĩ của con gái, Lương Hiện đích thật là không hiểu.
Nhưng còn giá trị thẩm mỹ……
Anh cúi đầu hôn lên môi cô “Thật xinh đẹp.”
Để rồi tối nay khi nhìn thấy cô, anh chỉ muốn về nhà.
Thang máy tích hợp sẵn trong ga ra chỉ có thể lên lầu một của biệt thự cho đến khi anh đi qua phòng khách, Lương Hiện vẫn không có ý định đặt người xuống.
Minh Tự không có chút cảnh giác nào, thậm chí cô còn cảm thấy rất thoải mái, dù sao thì anh cũng có thể lực tốt, ôm thêm một đoạn ngắn như vậy cũng không có mệt chết được.
Cô thậm chí còn đang nghĩ lại câu nói của Lương Hiện vừa rồi.
“Thật xinh đẹp.”
Trong ấn tượng của cô, Lương Hiện hiếm khi khen ai đó xinh đẹp. Đặc biệt anh còn là người khá phong lưu, được rất nhiều cô gái theo đuổi. Nhưng rất ít khi cô nghe từ miệng anh khen một ai đó bằng hai từ xinh đẹp.
Ngay cả sau khi hai người ở bên nhau, Lương Hiện cũng chưa bao giờ nói qua mấy lời ngon tiếng ngọt với cô như thế này.
“Lương Hiện” Minh Tự ở trong lòng ngực anh cọ cọ “Anh lặp lại câu nói lúc ở trong gara thêm một lần nữa được không?”
Lương Hiện khẽ nhướng mày “Câu nào?”
“……”
Tổng cộng cũng không có vài câu.
Nói đến như thế mà anh vẫn chưa hiểu nếu cô còn ám chỉ rõ ràng hơn nữa thì có vẻ như cô đang đe dọa và dụ dỗ anh.
Vì thế cô không nói nữa.
Nhưng hình như….
“Chờ đã, anh định ôm em đi đâu?”
Câu trả lời cho cô là tiếng Lương Hiện nhấc chân đá cửa phòng ngủ phát ra một tiếng “Phanh”.
Nếu cô còn không hiểu hành động này, thì thực xin lỗi với lượng thông tin mà Lâm Hề Gìa đã truyền cho cô lúc trước.
Tim cô đập thình thịch, bị anh ôm đặt nằm lên giường, sau đó Lương Hiện cúi người xuống,một tay chống ở bên cạnh, tiện đà thả xuống một nụ hôn nóng bỏng trên cằm, dọc theo gương mặt từ từ hướng lên trên, hôn lên đôi mắt, mi cốt, đến sống mũi, cuối cùng là đôi môi đỏ mọng bên dưới.
Khẽ cạy đôi môi, từ từ thong thả thâm nhập sau đó dần dần bắt đầu tùy ý đoạt lấy.
Minh Tự bị anh hôn đến mức thở không nổi, giơ tay muốn đẩy anh ra, lại bị anh dùng một tay siết chặt lấy cổ tay cô rồi ấn sang một bên.
Tay Lương Hiện dọc theo sườn eo từ từ đi xuống, không thể diễn tả được cảm giác của chính mình lúc này cho nên hô hấp đột nhiên trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết.
Anh dừng lại, dưới ánh mắt thâm thúy của mình kết hợp với giọng nói có chút khàn khàn “Được không em?”
Gương mặt Minh Tự lúc này đỏ bừng, lại hơi ngưỡng mặt lên nhìn anh, đôi môi đỏ mọng khẽ mở, ý thức lúc này đã có chút bối rối.
Khi cô nghe thấy điều này, cô nhìn chằm chằm vào anh một cách khó chịu và đá anh một cái.
“Không được hỏi.”
Lương Hiện mỉm cười và hôn lên môi cô, một đường từ từ đi xuống.