Học thêm ngày thứ ba, tổng xếp hạng toàn thể học sinh lớp mười hai của thành phố D cũng đưa ra, vô luận là khoa xã hội hay khoa tự nhiên, gần như xếp hạng trước 100 tên đều có chung một tiền tố ——trường trung học H, điều này cũng chứng minh thực lực của trường trung học H thật là không thể khinh thường.
Vốn là loại tổng thể xếp hạng trong phạm vi toàn thành phố này độ tin cậy không phải quá cao, bởi vì có một số trường học đều sẽ vụng trộm "Giấu", chẳng hạn như không báo một phần học sinh thành tích khá giỏi, cố ý để phóng khói mù, đến lúc thi tốt nghiệp trung học bỗng nhiên nổi tiếng, đây cũng là có.
Thời điểm buổi tối Mộc Tử Mạt trở lại kí túc xá, ba cô ấy hào hứng bừng bừng vây ở chung một chỗ thảo luận xếp hạng toàn thành phố lần này, cô nghe được Lý Sở Tâm ao ước nói một câu, "Viện Viện cậu thật sự rất lợi hại."
Lần này Triệu Viện Viện xếp thứ nhất khoa xã hội toàn thành phố.
Triệu Viện Viện bị khoe khoang có chút ngượng ngùng, mặt hơi hồng đỏ, khoát tay áo, nói, "Đâu có đâu có, Cố Tính lớp cách vách mới lợi hại! Nghe nói lần này cậu ấy là xếp thứ nhất khoa học tự nhiên toàn thành phố, hơn nữa, cậu đừng xem chúng ta đều là thứ nhất, tổng điểm của cậu ấy không biết cao hơn tớ đến bao nhiêu!"
Mộc Tử Mạt vốn là định đi đánh răng đi ngủ, nhưng vừa nghe đến nhân vật chính mà họ thảo luận, lại không nhịn được ngồi xuống.
"Đúng vậy, nghe nói môn khoa học tự nhiên lần này cậu ấy được tổng 293 điểm, điểm mỗi môn chia đều ít nhất 97 điểm, hơn nữa đề mục lần này cũng biến thái như vậy, thật không biết cậu ấy là thi như thế nào?" Mặc dù Tiền Thiên Thiên không có giao tiếp qua với Cố Tính, nhưng là bắt đầu từ lớp mười, tên của anh cũng bị nhắc tới không gián đoạn, muốn không quen thuộc cũng không được.
"Cố Tính đã tham gia thi đấu môn học toàn quốc nhiều lần như vậy, những đề mục này đối với cậu ấy mà nói đều là một đĩa đồ ăn có được hay không, chỉ là cùng là thi đấu môn học, Tô Tĩnh Nhiên thì thua kém quá nhiều." Triệu Viện Viện không cho bạn trai mình chút nào mặt mũi, nói xong còn hơi có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép lắc đầu một cái.
Mộc Tử Mạt cũng khe khẽ thở dài một hơi, đúng vậy, thời điểm buổi trưa cùng anh đi ra bên ngoài ăn cháo, cô làm bộ như không chút để ý hỏi một câu, "Số học lần này cậu thi bao nhiêu điểm?"
Ai biết người nào đó hình như không hiểu được đạo lý vì người khác suy nghĩ, không chút nào hàm súc nói, "148", nói xong, còn lơ đãng nhìn cô một cái, "Có vấn đề gì không?"
Đương nhiên là có vấn đề! Mộc Tử Mạt ở trong lòng lớn tiếng phản bác, như vậy, cô áp lực như núi! Ngay cả môn số học này, toàn bộ so với cô nhiều hơn 58 điểm, cô sẽ tự ti có được hay không!
Điện thoại di động trong túi áo khoác rung rung làm Mộc Tử Mạt như đi vào cõi thần tiên bừng tỉnh, cô lấy ra liếc mắt nhìn, liền nhanh chóng mở cửa đi ra ngoài.
Mộc Tử Mạt sau khi rời khỏi đây, tiếng thảo luận dần dần nhỏ xuống, Triệu Viện Viện nhìn chằm chằm bóng lưng hơi có vẻ vội vả của cô, có chút không hiểu hỏi hai người khác, "Các cậu có cảm thấy gần đây điện thoại của Tử Mạt nhiều hơn so với trước kia hay không?"
Tiền Thiên Thiên và Lý Sở Tâm rất có đồng cảm gật gật đầu.
Mỗi lần ngày thân thích tới chơi, đều là thời khắc Mộc Tử Mạt khổ sở nhất, thể tính thiên hàn của cô, vừa đến mùa đông thì tay chân lạnh lẽo, mỗi tháng mấy ngày đó bụng còn có thể mờ mờ ảo ảo cảm thấy đau đớn.
Lớp tự học buổi chiều, Mộc Tử Mạt một tay ôm bụng, một cái tay khác cầm bút đang làm một phần bài tập Anh ngữ, không biết vì sao, lần này đau rất là lợi hại, trên trán của cô bắt đầu toát ra mồ hôi hột nho nhỏ, cuối cùng chỉ đành phải để bút xuống, nằm ở trên bàn.
Triệu Viện Viện cũng dừng lại bút, có chút lo âu hỏi, "Tử Mạt, cậu không sao chứ?"
Mộc Tử Mạt lắc đầu một cái, "Không có việc gì, bệnh cũ."
Triệu Viện Viện dĩ nhiên là biết ý của cô, cũng không có hỏi tiếp, đứng dậy đi ra ngoài rót một chén nước nóng giúp cô.
Lý Sở Tâm từ phòng giáo vụ trở về thấy Mộc Tử Mạt gục xuống bàn, sắc mặt tái nhợt, vội vàng đi tới, khe khẽ đẩy đẩy tay của cô, "Bạn cùng bàn cậu làm sao vậy?"
Mộc Tử Mạt ngẩng đầu lên suy yếu cười một tiếng với cô ấy, nhưng không có nói gì, từng hồi một đau bụng đánh tới, cô đã không có hơi sức nói chuyện, Lý Sở Tâm lo lắng sờ sờ cái trán của cô, nhiệt độ hơi thấp, thật may là không có phát sốt.
Uống vài ngụm nước nóng, mặc dù Mộc Tử Mạt có tốt lên một ít, nhưng sắc mặt vẫn có chút tái nhợt, Triệu Viện Viện đề nghị cô không bằng sớm một chút trở về kí túc xá nghỉ ngơi.
Mộc Tử Mạt suy nghĩ một chút, gật đầu một cái, liền thu thập xong đồ rời phòng học.
Tắm nước nóng, Mộc Tử Mạt cuối cùng cảm thấy có chút tốt lắm, bao bọc mình cực kỳ chặt chẽ, lại dùng nước nóng giặt quần áo, mới vừa phơi xong, Tiền Thiên Thiên bọn họ đã trở về.
Triệu Viện Viện trở về tương đối trễ, cô ấy cố ý đi ra bên ngoài giúp Mộc Tử Mạt mua một phần cháo thanh đạm, bởi vì trên đường đi nhanh, còn bốc hơi nóng.
Thời điểm Mộc Tử Mạt đến phòng học, sắc trời đã tối xuống, học sinh trong phòng học cũng không nhiều, cô đi tới chỗ ngồi của mình, có chút không dám tin mà nhìn trên bàn mình có nhiều đồ vật không giải thích được.
Bình nước trắng phau, hình dạng chiếc bình nhẹ nhàng xinh xắn, ở miệng bình có một vòng màu xanh dương nhàn nhạt, thân bình còn mang dây nhỏ màu trắng—— cô không có chút nào xa lạ!
Chiếc bình này cô mấy ngày trước còn nâng niu trong tay uống cà rốt nước cho thêm mật ong, cái bình này, là của Cố Tính! Nhưng là, tại sao lại đột nhiên xuất hiện ở nơi này?
Mở ra nắp, khí nóng mờ mịt, một hồi vị gừng nhàn nhạt bay ra, mặt của Mộc Tử Mạt đột nhiên trở nên hơi hồng, anh, làm sao anh lại biết?
Đi đến gần uống một hớp, ngọt ngào, anh lại còn cho thêm đường đỏ!
Chớp mắt thời gian, Mộc Tử Mạt liền uống gần nửa bình, nước gừng đường đỏ quả nhiên là hiệu quả rõ rệt, cô bắt đầu cảm thấy nơi bụng dần dần ấm lên, ngay sau đó, lòng của cô, cũng là ấm áp.
Đột nhiên nghĩ đến cái gì, Mộc Tử Mạt từ trong túi xách lấy điện thoại di động ra, muốn gửi tin nhắn cho anh, nhưng lại không biết nên nói cái gì, dù sao cũng là cô gái nhỏ, cùng nam sinh nói chút chuyện này vẫn cảm thấy rất thẹn thùng .
Sau khi suy nghĩ thật lâu, Mộc Tử Mạt thận trọng gửi một tin nhắn trống không cho anh, sau khi gửi xong trong lòng có chút thấp thỏm, không biết anh sẽ trả lời như thế nào chứ?
Bên kia rất nhanh đã có đáp lại, cộng thêm dấu chấm câu, chỉ có đơn giản hai chữ, "Hả?"
Người này!
Mộc Tử Mạt vừa bực mình vừa buồn cười, đang suy nghĩ phải trả lời cái gì mới phải, điện thoại di động liền rung rung, dọa cô giật mình, nhìn chung quanh một chút, tất cả mọi người đều nghiêm túc học tập, không có ai chú ý tới cô, lúc này mới nghe điện thoại.
"Khá hơn chút nào không?" Giọng nói của Cố Tính thật thấp giống như mang theo một loại từ tính, Mộc Tử Mạt một lúc lâu mới phản ứng được anh hỏi là cái gì, vội vàng "Ừ" một tiếng, gật đầu như bằm tỏi, nghĩ đến anh căn bản không nhìn được, lúc này mới ngừng lại.
"Vậy thì tốt."
Cố Tính lại nói cô nên chú ý vấn đề đoạn thời gian này, nghe được Mộc Tử Mạt đỏ mặt tai nóng, tại sao anh biết so với cô còn rõ ràng hơn? Quan trọng hơn là, chẳng lẽ thời điểm anh nói điều này với cô, cũng sẽ không xấu hổ sao?
Mộc Tử Mạt liên tiếp đáp lời, so với giọng nói bình tĩnh người nào đó, giọng nói của cô càng ngày càng yếu, ở trước lúc Cố Tính cuối cùng giao phó tất cả chú ý của những việc kia xong muốn cúp điện thoại, cô rốt cuộc lấy dũng khí hỏi, "Tại sao cậu biết, tớ...tớ. . . . . ."
Da mặt mỏng, thật đúng là ngượng ngùng nói ra khỏi miệng!
Mộc Tử Mạt nghe được bên kia truyền đến một hồi tiếng cười tong trẻo róc rách, trên mặt nóng đến muốn thiêu cháy rồi, cô rõ ràng nghe được Cố Tính nói, "Lúc buổi chiều đi ngang qua lớp các cậu thấy."
Nghe thấy đáp án, Mộc Tử Mạt có một khắc ngạc nhiên, cũng chỉ là như vậy? Thấy cô ôm bụng nằm ở trên bàn, là có thể liên tưởng đến cái đó? Cái này cũng quá thần đi?
Bỗng nhiên lại nghĩ đến, anh đã từng nghiêm túc theo sát cô nói như vậy, chỉ cần có tâm, rồi sẽ biết. Bởi vì đối với bạn có lòng, cho nên, chỉ cần chuyện có liên quan tới bạn, tớ đều sẽ biết.
Cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới, cái người cao ngạo như thế, sẽ vì cô mà dừng chân lại, cho tới bây giờ cũng không dám hy vọng xa vời, anh vì cô làm nhiều như vậy, anh đối tốt với cô, hình như vượt xa cô.
Cuộc đời này, cô đã gom góp bao nhiêu vận may, mới có thể gặp gỡ một người như anh vậy?
Buổi tối tự học, Mộc Tử Mạt liền vội vã chạy tới địa điểm ước hẹn cùng Cố Tính, trong điện thoại nói anh muốn đưa chút đồ cho cô, lúc chạy đến, Cố Tính đã chờ ở đó.
Mộc Tử Mạt đi lên phía trước, lại phát hiện trong tay của anh cũng không có thứ gì, lúc này mới phát giác bị lừa.
Cố Tính lúc nào thì cũng học được lừa gạt người như vậy rồi hả?
Cố Tính làm bộ như không thấy vẻ mặt ít nhiều có chút buồn bực trên mặt cô, vươn tay giúp cô kéo thật chặt trên người áo khoác, than nhẹ một tiếng, buông cô ra, bắt đầu đi về phía trước.
Mộc Tử Mạt ở sau lưng trừng mắt liếc anh một cái, cũng đi theo.
Hai người đi một đoạn đường, Cố Tính mới mở miệng, "Cậu mỗi lần đều đau như thế này sao?"
"À?" Đắm chìm trong trong suy nghĩ của mình Mộc Tử Mạt không chút để ý trả lời một câu, đợi phản ứng kịp lời nói của anh, bị nghẹn nước miếng của chính mình một chút, cà lăm nói, "Cũng không sai biệt lắm đi, chính là lần này tương đối đau."
Cố Tính cúi đầu, trầm mặc không nói , Mộc Tử Mạt cho là anh đây là đang lo lắng cho mình, vì vậy lại nói thêm một câu, "Ừ, thật ra thì cũng tàm tạm, mẹ tớ nói, về sau kết hôn sẽ từ từ khá hơn."
Trong nháy mắt, mọi âm thanh chung quanh yên tĩnh.
Phản ứng kịp mình vừa mới nói cái gì, Mộc Tử Mạt thiếu chút nữa cắn đầu lưỡi của chính mình, cô lúng túng muốn giải thích, lại bị Cố Tính đột nhiên cắt đứt.
Cố Tính ngẩng đầu thẳng tắp nhìn cô, đáy mắt bắt đầu hiện lên ý cười nhợt nhạt, "Ừ, mẹ cậu nói không sai.”