Bên trong thư phòng của nhà họ Mộc, hương thơm của bút mực nhàn nhạt
cùng không khí ấm áp du dương, Mộc Tử Mạt cúi người xuống, tay áo xắn
lên một chút, lộ ra tay nhỏ bé như không có xương, bút lông sói bóng
loáng màu đen tùy ý múa ở trên giấy đỏ, chỉ chốc lát sau, hai hàng chữ
to mượt mà xinh đẹp đang nổi lên ở trên giấy: hồng mai tranh cốt Ngạo
Tuyết, đào lý tiếu nhan nghênh xuân.
Mộc Tử Mạt thở ra một hơi,
trong đôi mắt sáng lấp lánh mang theo ý cười, tay cô nâng má, ánh mắt
chuyên chú mà nóng bỏng , như là nhìn vào tác phẩm xuất sắc nhất của
mình.
Vốn là câu đối xuân hàng năm trong nhà đều mua về từ bên
ngòai, nhưng năm nay Mộc lão đại lại đột phát ý tưởng muốn kiểm tra năng lực của con gái mình, Mộc Tử Ngôn nhất định là không trông cậy được
rồi, vì vậy nhiệm vụ viết câu đối xuân liền rơi xuống trên đầu Mộc Tử
Mạt.
Vừa bắt đầu Mộc Tử Mạt còn có chút lo lắng cho mình viết
không được, bởi vì đây là muốn dán ra ngoài cho người khác xem, cho nên
cũng không dám khinh thường, luyện tập thật lâu mới dám viết lên, hài
lòng nhìn tờ tác phẩm trước mắt, cô rốt cuộc hơi yên tâm.
Qua loa trau chuốt một chút, chờ cho mực nước phía trên đã khô, liền giao cho Mộc lão đại dán lên, nhiệm vụ liền hoàn thành.
Giữa phòng khách đổi thành một bức tranh chữ "Phúc" thật to, hai bên còn
treo lên một đôi nơ trung quốc màu đỏ, bên cạnh ti vi là hai bồn hoa
thủy tiên màu xanh nhạt, hoa còn chưa nở toàn bộ, cánh hoa màu
trắng nụ hoa màu vàng thẹn thùng buông xuống, rất là đáng yêu.
Mộc Tử Mạt đi một vòng ở phòng khách, cảm thấy hình như còn thiếu chút gì
đó, nhìn lại tỉ mỉ một lần, liền đi vào phòng ôm ra một đống hộp kẹo,
bánh bích quy, chocolate, dùng đĩa nhỏ trang trí tốt, đặt ở trên cái
bàn thấp màu trắng trong phòng khách, lại lấy ra mấy quả quýt xuân ngọt
màu vàng cam, tự mình bày bưởi mật màu xanh biếc.
Sau khi làm
xong tất cả, Mộc Tử Mạt nhìn một chút đồng hồ treo tường màu trắng, chỉ
mới ba giờ chiều, mới vừa ở trên ghế sa lon ngồi xuống, điện thoại đi
đông ở trên bàn rung lên một chút, là tin nhắn chúc mừng năm mới của
Triệu Viện Viện gửi tới.
Mộc Tử Mạt đang suy nghĩ trả lời tin
nhắn, điện thoại di động lại nhắc nhở có hai cái tin nhắn mới, theo thứ
tự là Tiền Thiên Thiên và Lý Sở Tâm gửi tới, không hổ đều là học sinh
khối văn, nội dung tin nhắn rất dài lại tài hoa bốn phía.
Mộc Tử Mạt cũng trả lời từng người một, chợt giống như là nghĩ đến cái gì, cẩn thận từng li từng tí tìm một cái tên ở trong trang danh bạ, sau đó gõ
bốn chữ đơn giản: năm mới vui vẻ, liền gửi đi ra ngoài.
Chỉ chốc
lát sau, điện thoại di động liền rung , Mộc Tử Mạt vội vàng cầm lên vừa
nhìn, có chút kinh ngạc, là ông ngoại! Vội vàng ấn nút nghe.
Ông
ngoại của Mộc Tử Mạt là hoa kiều quốc tịch Mỹ, mặc dù sinh sống ơ nước
ngoài đã lâu, nhưng là trong xương vẫn nồng đậm văn hóa Trung Quốc, đối
với Tết âm lịch một năm một lần này cũng rất là coi trọng
Ở trong
điện thoại, ông ngoại hỏi cô rất nhiều chuyện trên phương diện học tập,
còn dặn dò cô nhất định phải chú ý thân thể, không nên thức đêm, cuối
cùng mới chúc cô năm mới vui vẻ.
Cúp điện thoại, thời gian lại
trôi qua nửa giờ. Ngoài cửa lớn, Mộc lão đại đã dán câu đối xuân, Mộc Tử Mạt nghe được giọng nói của của Lượng Lượng, thằng nhóc cứ tới đây chúc tết sớm như vậy thì lợi không ít rồi.
Mộc Tử Mạt vội vàng dẫn
Lượng Lượng vào, nhiệt tình tiếp đãi bé, thằng nhóc được ăn đầy miệng
đều là màu đen chocolate, đây còn chưa hết, thằng nhóc còn vừa ăn vừa
cầm, cho đến trong túi chứa đầy ấp mới bỏ qua.
Sau khi ăn uống no đủ, Lượng Lượng lại nhàm chán, nhưng trách nhiệm nặng nề là đòi bao
tiền lì xì còn chưa hoàn thành, làm sao có thể về nhà trước đây? Vì vậy
liền quấn lấy Mộc Tử Mạt, lúc thì muốn chơi xếp gỗ, một lát lại xé nát
bấy bộ bài của Mộc Tử Ngôn, Mộc Tử Mạt không có cách nào khác, chỉ đành phải dẫn hắn đến phòng bếp nhìn Ngu Mỹ Nhân giết ngan.
Vịt quay
là món ăn không thể thiếu trên bàn cơm tất niên hàng năm của nhà bọn
họ, bởi vì Mộc Tử Mạt và Mộc Tử Ngôn đều vô cùng thích ăn.
Ngu Mỹ Nhân mặc tạp dề, cầm một cái dao thái sắc bén, cắt một nhát ở trên cổ
con ngan, máu đỏ tươi lập tức bắn tung tóe ra ngoài.
Lúc vừa
bắt đầu Lượng Lượng còn thấy rất hưng phấn, nhưng nghe được tiếng kêu tê tâm liệt phế vùng vẫy giãy chết của con ngan, bé liền có chút sợ, xoay
người ôm lấy chân Mộc Tử Mạt, "Hơi sợ, Lượng Lượng hơi sợ."
Mộc
Tử Mạt vội vàng trấn an bé, muốn mang bé đi ra ngoài, nhưng thằng nhóc
kia lại không vui, bởi vì bé thấy con ngan kia đã "Khí tuyệt mà bỏ mình" rồi, vì vậy từ từ nhích tới gần một chút.
Đôi mắt của con ngan
kia vẫn chưa có nhắm lại hoàn toàn, ngón tay út ngắn ngủn của Lượng
Lượng chỉ vào Ngu Mỹ Nhân nói, "Ngan ngan, mày phải nhớ, là bác gái muốn ăn mày, không phải Lượng Lượng nha!"
Ngu Mỹ Nhân bị lời nói của
bé chọc cho cười ha ha, không để ý con ngan trên đất, rửa tay, ở trên
mặt bé nhẹ nhàng bấm véo một phen, "Lượng Lượng thật đáng yêu! Đợi bác
gái cho cháu một cái bao tiền lì xì thật to có được hay không?"
Nghe đến có bao tiền lì xì, Lượng Lượng vui mừng huơ tay múa chân, chocolate rơi ra vài chiếc, bởi vì vừa ăn rất căng bụng, cho nên thằng nhóc có
chút khó khăn khi ngồi chồm hổm xuống, nhặt lại chocolate, vẫn còn rất
thương tiếc ở phía trên thổi một hơi, "Thổi một chút, liền hết đau."
Sau khi một nhà bốn người ăn xong bữa cơm tối đoàn viên cuối năm, Mộc Tử
Mạt và Mộc Tử Ngôn nhận tiền mừng tuổi của Mộc lão Đại và Ngu Mỹ Nhân
đưa cho, gia đình đơn giản mở một cuộc họp tổng kết hàng năm, Mộc lão
Đại và Ngu Mỹ Nhân nghĩ lại một năm bởi vì công việc bận rộn đối với hai chị em các cô có nhiều thiệt thòi, trịnh trọng cam kết về sau sẽ tranh
thủ thời gian về nhà cùng các cô nhiều hơn.
Bởi vì suy nghĩ đến
không nên phá hỏng hòa hòa khí khí, không khí vui sướng của lễ mừng năm
mới, Mộc lão đại hi vọng Mộc Tử Ngôn một năm ít gây họa đi, còn với Mộc
Tử Mạt là một năm mới ưng thuận tốt đẹp.
Sau khi cuộc họp kết
thúc, mọi người có thú vui riêng của mình, Mộc lão đại mang theo Ngu Mỹ
Nhân đi ra ngoài ôn lại thời gian hạnh phúc của hai người, Mộc Tử Ngôn
lên nhà bạn học ở lầu trên chơi mạt chược, còn chuẩn bị cho thời điểm
nửa đêm đi xuống đốt pháo hoa.
Chỉ có Mộc Tử Mạt trôi qua nhạt nhẽo nhất, cô đang xem tiết mục cuối năm.
Vừa lúc là thời gian quảng cáo, Mộc Tử Mạt đến phòng bếp cắt đĩa trái cây,
còn rót một ly trà thơm nồng, lúc trở lại, quảng cáo vẫn chưa kết thúc.
Ăn hơn phân nửa đĩa trái cây, Mộc Tử Mạt lại bóc một quả quýt, điện thoại
di động trên bàn liền vang lên, khi nhìn thấy tên người gọi, trong lòng
có loại cảm giác nói không ra lời, giống như cô bình thường rất thích
nghe hộp âm nhạc, lúc giai điệu êm tai sắp kết thúc, trong lòng sẽ vang
lên một âm thanh "Lộc cộc" trước, ngay sau đó một khắc, âm thanh "Tí
tách" trùng điệp của hộp âm nhạc ở chung một chỗ.
Có lẽ, cô vẫn luôn đang chờ, chờ đợi sẻ chia, kỳ vọng cùng trong lòng anh trùng với nhau.
Gần như không chút do dự, Mộc Tử Mạt nhận nghe điện thoại, nghe được
tiếng nói trầm thấp đặc hữu của Cố Tính, trong lòng của cô tràn ra ngọt
ngào nhè nhẹ, lúm đồng tiền nho nhỏ trên khóe miệng như ẩn như hiện,
theo nụ cười tinh khiết của cô càng sâu hơn.
Nghe nói, lúc Thượng Đế điêu khắc mỗi một cô gái, cũng sẽ nhẹ nhàng ở khóe miệng của các cô
điểm một cái má lúm đồng tiền, sau đó các cô ngây thơ được sinh ra trên
đời, bụi bậm thế gian sẽ che khuất dấu vết cho họ, trừ phi họ gặp phải
người kia trong cuộc đời, sau đó, yêu quá tha thiết.
"Đang làm gì đó?" Hình như là cảm thấy được cô thất thần, Cố Tính bỗng nhiên hỏi một câu.
" Mình đang xem tiết mục cuối năm." Mộc Tử Mạt trả lời, lại nói thêm một câu, "Có chút nhàm chán."
Cố Tính cười cười, nhưng không có nói gì, Mộc Tử Mạt lại hỏi, "cậu thì sao?"
Nếu như hai người thật sự yêu nhau, không cần quá nhiều lời ngon tiếng ngọt đẹp đẽ, cho dù là đơn giản trò chuyện việc thường ngày, nhưng chỉ cần
biết rằng giờ phút này anh hay cô có tốt hay không, dường như, chính là
hạnh phúc.
"Mình ở bên ngoài." Cố Tính nói, Mộc Tử Mạt "à" một tiếng rồi không thấy nói gì nữa.
Hình như cảm thấy cô mất mác nho nhỏ, Cố Tính lại không chút để ý nói ra một câu, "hoa hồng cậu nói lần trước hình như chưa nở."
Mộc Tử Mạt
"bịch" một tiếng nhảy xuống ghế sa lon, ngay cả giày cũng không để ý tới đi, chạy quá nhanh, còn làm đổ cái khay kẹo,làm kẹo rơi đầy trên mặt
đất, bên kia truyền đến tiếng nói của Cố Tính, "Đừng nóng vội, cẩn thận
một chút."
Nhưng Mộc Tử Mạt đâu có để ý tới nhiều như vậy, trong
lòng vui sướng thật lớn và phần mong đợi cấp bách đã kiêu ngạo chiếm cứ
tất cả suy nghĩ của cô, có phải giống như cô nghĩ như vậy hay không? Có
phải giống như cô nghĩ như vậy hay không?
Chạy ra ban công, quả
nhiên, cô nhìn thấy cái bóng dáng quen thuộc trong trẻo nhưng lạnh lùng
đắm chìm dưới ánh trăng, cách xa như vậy, vẫn có thể nhìn thấy trong mắt anh phản chiếu nụ cười ấm áp, anh đang ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn
cô.
Mộc Tử Mạt đứng tại chỗ, nhưng không biết nên làm phản ứng
gì, tựa như một đứa bé tay chân luống cuống, đáy lòng bị từng đợt vui
mừng đi qua đẩy ngã trái ngã phải, chỉ đành phải si ngốc cùng anh nhìn
nhau từ xa.
Cố Tính mặc áo khoác màu đậm, quần jean màu đen, dưới chân là một đôi giày màu xám tro, đứng ở bên bồn hoa muôn hồng nghìn
tía, cả người thoạt nhìn vô cùng tuấn tú, giơ giơ điện thoại di động
màu đen trong tay lên về phía cô.
Mộc Tử Mạt vội vàng nắm điện
thoại ở trong tay đưa lên gần lỗ tai, liền nghe được anh nói một câu,
"Xuống theo mình đi một chút không."
Trả lời qua loa một tiếng, Mộc Tử Mạt liền vội vã chạy xuống.
Trên TV vẫn sôi nổi chào mừng xuân mới, nhưng người nên ngồi ở trước mặt nó, hình bóng đã sớm biến mất.
Mộc Tử Mạt mặc váy màu hồng phấn, vóc người cô cao gầy mảnh khảnh, vải dệt
màu hồng chặt chẽ dán lấy eo cô tựa như một cây dương liễu mềm mại, bởi
vì chạy quá nhanh, hai gò má non mịn hiện lên màu hồng, yên tĩnh giống
như màu xanh dương ven hồ hoa sen.
Cố Tính hoàn toàn thất thần ở bên trong loại phong cảnh này, mãi đến khi Mộc Tử Mạt đến gần, hương
thơm nhàn nhạt trên người cô mới khiến cho anh lấy lại tinh thần.
Anh nhìn cô, trong mắt hiện ý cười, " rất đẹp."
Mộc Tử Mạt cúi đầu, màu hồng trên gò má sâu hơn mấy phần, lộ ra tiếng nói e thẹn của cô gái, "Cám ơn."
Hai người đi một vòng quanh tiểu khu, ngồi xuống nói rất nhiều lời, lúc này đã đến gần nửa đêm, lúc giao thừa chân trời bắt đầu nở rộ từng đóa pháo hoa tuyệt đẹp, sáng chói, rực rỡ.
Mộc Tử Mạt nép vào bên cạnh Cố Tính, hấp thu ấm áp trên người anh, pha trộn hơi thở của nhau, nói
không ra mập mờ, cảm giác kỳ lạ không thể nói ra, lặng yên tuôn ra giữa
bọn họ trong lúc đó.
Hai người cứ ngồi như vậy, lẳng lặng ngắm
nhìn pháo hoa trên bầu trời xanh thẳm, vào thời điểm đẹp nhất của nó,
nhìn nhau, sau đó lặng lẽ mỉm cười.
Nếu như thời gian lúc này ngừng lại, thật là tốt biết bao.
Pháo hoa sáng rực, ánh sáng chói đi qua để lại cô đơn vô tận, nhưng đối với
hai trái tim nồng nhiệt trẻ tuổi mà nói, tất cả thế gian đều có thể trở
thành phong cảnh đẹp nhất ở trong mắt bọn họ, mà huống chi, nó đã quá
xinh đẹp, vào giờ phút này cũng chứng kiến bọn họ.
Trôi qua nửa đêm, trong không khí bắt đầu có sương đêm lạnh lẽo, Cố Tính nhìn đồng hồ, là lúc nên rời đi.
Mộc Tử Mạt không thức đêm, điều này, anh biết.
Hai người bắt đầu vòng đường cũ đi trở về, chỉ chốc lát sau liền trở lại
bồn hoa dưới lầu, hoa hồng màu đỏ xinh đẹp, lá cây màu xanh ẩm ướt, dưới ánh trăng lạnh lẽo, nụ hoa nho nhỏ chớm nở, không khí nửa đêm qua đi,
mùi thơm tươi mát ngào ngạt say lòng người.
Mặc dù không nỡ, Cố Tính vẫn nhẹ nhàng nói một câu, "Lên đi, mình ở chỗ này nhìn cậu."
Anh cách gần như vậy, ở dưới ánh trăng đường nét thanh tú của anh càng thêm rõ ràng, cái trán trơn bóng, sống mũi cao, ánh mắt trong suốt thâm
thúy, nụ cười thản nhiên, lông mi đen dài khẽ chớp động, như một cái
quạt nhỏ trong bức tranh thủy mặc nhẹ nhàng vỗ.
Mộc Tử Mạt ngẩng
đầu lên, mang theo vẻ mặt hơi ngượng ngùng, đầu lưỡi mềm mại nhẹ nhàng
chạm lấy cánh môi đỏ tươi , ánh mắt trong suốt thanh tịnh động lòng
người, sự dịu dàng xoay chuyển trong đó, bỗng nhiên, cô khẽ nhón chân
lên, giống như là pha điện ảnh quay chậm, một chút một chút hướng lại
gần anh.
Trong nháy mắt hơi thở mát lạnh của anh tràn đầy trong
mũi cô, bị bao quanh bởi hơi thở nồng nặc của anh, Mộc Tử Mạt cảm thấy
một hồi ngượng ngùng, mặt trở nên hơi hồng, nhẹ nhàng ở bên môi anh hôn
xuống một cái, mới vừa chạm vào liền lập tức rời đi, tại phút chốc rời
đi, bị bắt chặt trong một cái ôm ấm áp.
Lúc cánh môi mềm mại của cô chạm lên môi anh một khắc kia, Cố Tính cả người cương cứng một
chút, trong đáy mắt sâu thẩm tĩnh mịch của anh, đuôi lông mày cũng nhiễm ý cười, còn chưa kịp suy nghĩ, đôi tay đã ôm chặt lấy cô, tiếng nói của anh lại dịu dàng không thể tin được, "Đây là?"
Mộc Tử Mạt cúi
đầu, tựa vào trước ngực của anh, giống như một đóa hoa sen thẹn thùng,
mát mẻ linh động, "Đây là quà tặng năm mới, Cố Tính, năm mới vui vẻ!"
Mấy chữ cuối cùng, cô nói rất nhẹ, Cố Tính lại nghe thấy rõ ràng, một hồi
gió xuân ấm áp phất qua đáy lòng, đáy mắt của anh phản chiếu ánh sao
sáng, vẻ mặt lại nhu hòa vô cùng, bên môi dường như còn lưu lại cánh môi mềm mại đầy xúc cảm của cô, trong lòng của anh, đã sớm mềm mại rối tinh rối mù.
"Ừ, năm mới vui vẻ”
Bên cạnh bọn họ, để một chậu cây
quýt vàng, tản ra mùi hương cam nhàn nhạt, bọn họ cứ như vậy lẳng lặng
ôm nhau, một tia ánh trăng nhu hòa đem bóng dáng bọn họ in trên mặt đất.