Khóc từ trên taxi về đến nhà, kéo màn cửa thay đồ ngủ rồi tiếp tục chôn đầu vào chăn mà khóc.
Cái kiểu đau lòng như vậy thật sự mệt, khóc rồi lại khóc tới khi mệt rồi cô mơ màng thiếp đi.
Lúc nửa mê nửa tỉnh, không biết ai gọi cho cô hỏi có tới quán bar chơi không, Thời Noãn không thèm nhìn điện thoại, từ chối, "Không tới, tớ ngủ rồi, tạm biệt."
Sau đó cô cúp máy, nhắm mắt, muốn được ngủ một giấc cho đã.
- --------------------
Tại quán bar ồn áo.
"Em tới đi, hôm nay là lễ mà, ở đây..." Còn chưa nói hết đã bị người ta cúp ngang.
Cố Hoài thất vọng lắc đầu với Lục Chi Hằng, giọng điệu khiển trách, "Cậu nói xem cậu khiến cho Tiểu Noãn tức đến mức nào vậy? Hôm nay là đêm giáng sinh mà chưa tới chín giờ em ấy đã đi ngủ rồi!"
Nghe vậy, rốt cuộc Lục Chi Hằng cũng dãn đôi mày đang nhíu chặt từ nãy tới giờ của mình.
Ngủ, vậy là đã về nhà an toàn rồi.
Màn hình điện thoại hiện khung chat, có tin nhắn từ lúc sáu giờ tối, cô hỏi tối nay anh có nhà hay không.
Lục Chi Hằng khóa điện thoại, đặt lên bàn.
Dưới ánh đèn, anh cầm lấy ly whisky có màu hổ phách, không uống từng ngụm nhỏ như bình thường mà uống hết một lần.
Hương vị kích thích từ đầu lưỡi thấm vào trong lòng.
Khoảng thời gian này, tâm trạng Thời Noãn hơi sa sút, mặc dù không thể hiện ra mặt nhưng nếu đã biết nhau lâu thì vẫn có thể nhận ra.
Tại phòng trang điểm, Ngô Lệ cảm thấy không ổn, hỏi cô, "Noãn Noãn, gần đây em sao vậy? Có vấn đề gì sao?"
Lòng chợt thắt lại, Thời Noãn thở dài, vẻ mặt đau khổ nói ra sự thật, "Em...Em tỏ tình thất bại, bị từ chối ạ."
Nhưng cô hứa, "Chị Lệ, chị yên tâm, em sẽ nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, chắc chắn sẽ không làm ảnh hưởng đến công việc ạ."
Ngô Lệ cũng không phải muốn trách mắng cô làm chậm tiến độ làm việc, thái độ làm việc của cô không có chỗ nào đáng chê, chỉ là nét cười trên mặt dạo gần đây bị giảm đi.
Mặc dù tiếc nuối khi cô không thành đôi với Lục Hữu Thành nhưng việc đã đến nước này, Ngô Lệ chỉ có thể tận tình khuyên nhủ: "Được rồi, anh ta có bối cảnh như vậy, con gái ai cũng không chịu được, chắc là quen nhau chưa bao lâu là chia tay rồi."
Thời Noãn gật đầu phụ họa, nhưng trong lòng lại bắt đầu nghĩ, người đàn ông như Lục Chi Hằng sẽ thích kiểu con gái như thế nào?
Hừm, dù anh từ chối cô nhưng cô vẫn mong sau này anh có thể cùng với người con gái tâm đầu ý hợp sống chung một mái nhà, sau đó sinh con dưỡng cái, sống hạnh phúc đến già....Chuyện đó dĩ nhiên là không thể rồi!!!!
Thời Noãn cũng muốn ra vẻ thánh thiện, chúc phúc cho anh nhưng mà vừa nghĩ anh sẽ yêu một người con gái khác thì trong lòng cô chua chát, cảm thấy rất khó chịu.
Thứ tình cảm này mâu thuẫn thật mà.
Một mặt Thời Noãn muốn sau này anh được hạnh phúc, mặt khác lại không muốn anh trở nên hạnh phúc vì người con gái khác.
Cuối cùng, Thời Noãn vẫn cảm thấy lòng dạ mình quá hẹp hòi, không thể diễn được cái vai chân thiện mỹ, nước mắt rưng rưng chúc phúc cho anh được!
Ai da! Lòng Thời Noãn hoảng loạn, bắt đầu nghi ngờ bản thân, không lẽ....Trên người cô thật sự có khí chất của người đàn bà độc ác sao?
Có khi nào sau này cô sẽ phá hư chuyện tình cảm của anh không?
Càng nghĩ càng sợ, để tránh chuyện này xảy ra, Thời Noãn mở Wechat, cài đặt chế độ vòng bạn bè với Lục Chi Hằng ---
"Không cho anh ấy xem vòng bạn bè của mình."
"Không xem vòng bạn bè của anh ấy."
Khóa hai cái đó lại, từ nay về sau cắt đứt liên lạc, cứ thế nhắm mắt làm ngơ.
Câu nói tình trường thất bại, công việc thành công cũng không phải là hoàn toàn vô lý.
Sau khi bị từ chối, Thời Noãn phát hiện địa vị của cô ở ngành giải trí vẫn rất ổn ----
Ngô Lệ bàn hợp đồng với những nhãn hàng đại diện, đạo diễn của bộ phim truyền hình về trang sức cũng đã tuyển cô, lượng fan trên Weibo cũng đạt ngưỡng sáu trăm vạn.
Công việc ngày càng bận rộn, ngày nào cũng chạy hết chỗ này tới chỗ khác, về đến nhà tẩy trang xong là ngã đầu ra ngủ thẳng một giấc tới sáng, không có chút thời gian rảnh, nỗi buồn cũng nhạt dần qua thời gian.
Chẳng mấy chốc đã hết học kỳ một của năm tư đại học.
Học kỳ sau này bọn cô không có lớp, chỉ cần hoàn thành luận văn là có thể tốt nghiệp.
Thời Noãn tìm một giáo viên trông rất dịu dàng để làm giáo viên hướng dẫn làm luận văn, một tháng chỉ về trường hai, ba lần để báo cáo tiến độ luận văn, không hề đụng mặt Lục Chi Hằng.
Cô cảm thấy chuyện này rất bình thường, dù sao chỉ cần sau này cô không chủ động lại gần anh thì số lần bọn họ gặp mặt nhau là bằng không.
Nhưng vẫn nghĩ đến anh.
Tuy thế, chỉ cần nghĩ tới mình không chỉ lòng dạ hẹp hòi mà còn có thể trở thành chướng ngại vật trên đường tình cảm của anh, Thời Noãn cảm thấy không gặp anh thì hơn.
Gặp mặt không bằng nhớ nhung, sau này trốn được bao nhiêu thì trốn!Bảo vệ luận văn được đến giữa tháng năm thì không may vị giáo sư ngữ pháp có ngoại hình không tệ nhưng cực kì nghiêm khắc, nói chuyện lại vô cùng khó nghe được phân đến nhóm của Thời Noãn.
Nghe nói có lần, năm ngoái vị giáo sư này từng mắng một đàn anh cao một mét tám, hơn trăm ký đến nỗi anh ấy vô cùng xấu hổ, khóc tại chỗ.
Tình hình lúc đó vô cùng xấu hổ, mà bây giờ ----
"Huhuhuhu." Bạn học thứ ba vừa chạy ra ngoài vừa lau nước mắt.
"Bạn học số bốn bước vào bảo vệ." Giáo sư ở bên trong nói.
Tay bạn học số thứ tự thứ bốn run lên, run lẩy bẩy đi vào phòng.
Cả hành lang trống trải chỉ còn một mình Thời Noãn, cửa phòng mặc dù đóng nhưng tiếng khiển trách ở bên trong vẫn nghe thấy loáng thoáng---
"Cho em thời gian ba tháng để em viết thứ đồ chơi này sao? Bắt tôi xem luận văn của em còn không bằng đi xem bài văn của sinh viên năm nhất."
"Tổng quan thì giống Bách khoa Baidu, cấu trúc bài luận lộn xộn, sai ngữ pháp, logic loạn đến nỗi không thể nhìn."
"Không biết sao em có thể lên lớp được, em có thấy bài luận của em ngoại trừ lãng phí giấy ra thì có còn tác dụng gì nữa không?"
"Em nói xem phần thân bài em đang nói về cái gì...Thôi thôi, không cần nói nữa, lắp bắp cả nửa ngày không nói mạch lạc được, đúng là lãng phí thời gian quý giá của tôi."
Ở ngoài Thời Noãn nghe mà kinh hồn bạt vía.
Cô đã có thể đoán trước được lát nữa tới lượt cô sẽ thê thảm cỡ nào rồi.
Qua năm phút, bạn học nữ có vành mắt đỏ, thất hồn lạc phách đi ra, Thời Noãn miễn cưỡng đẩy cánh cửa kia bước vào.
Sau khi nói xong, một giáo sư trong nhóm bảo vệ nhận điện thoại, "Trong văn phòng có chuyện quan trọng, bạn học, em dừng lại một chút."
Thời Noãn lúng túng đứng im, ngẩng đầu lên đối mặt với vị giáo sư ngữ pháp còn lại.
Có thể nói là đối mặt với tử thần luôn rồi, cô cúi gầm mặt, cho đến khi nghe thấy giọng nói trầm thấp kia---
"Cô Vương có việc, tôi thay cô ấy tham gia bảo vệ bài luận của bạn học cuối."
Lòng Thời Noãn thắt lại, ngạc nhiên ngẩng đầu, sao anh lại tới đây?
Chẳng lẽ lần trước bị từ chối còn chưa đủ, còn bắt cô bị mấy giáo sư khác mắng cho máu đổ đầy đầu trước mặt Lục Chi Hằng nữa sao?
Không công bằng!
"Thầy Lục." Giáo sư ngữ pháp nhìn thấy Lục Chi Hằng là cười đến phong tình vạn chủng, rực rỡ hơn hoa, hoàn toàn khác với dáng vẻ chanh chua cay nghiệt, lạnh lùng như băng lúc nãy.
Cô ta hất tóc, nghiêng đầu lấy tay chống cằm, nói chuyện nhẹ nhàng với anh, "Mấy hôm nay không gặp cậu, cậu không có trong trường sao?"
Lục Chi Hằng nhìn về phía bục giảng, gật đầu, "Ừ, trong nhà có việc phải giải quyết."
Giáo sư ngữ pháp lập tức tỏ vẻ quan tâm, "Có chuyện gì thế? Quan trọng lắm sao?"
Lục Chi Hằng, "Không sao, đã giải quyết xong rồi."
Cô ta lại cười: "Vậy là tốt rồi, một ngày không có thầy Lục ở trường là tôi lại thấy thiếu cái gì đó."
Thời Noãn: "...." Vị giáo sư này cứ làm như cô bị mù bị điếc rồi vậy, còn muốn thả thính lộ liễu hơn nữa sao?
Một người sống sờ sờ như cô đứng ở đây bị xem như không khí rồi sao?!
Có muốn cô pha trà bưng điểm tâm lên cho hai người nói chuyện tiếp không?
Thời Noãn im lặng, nhưng cũng tức giận.
Hừ, Lục Chi Hằng đúng là nhiều hoa đào, ngay cả một giáo sư lạnh lùng hơn ba mươi tuổi, luôn kiêu căng tự phụ cũng thích, đổ xô đi theo sau!
Cô giáo sư còn muốn nói chuyện với anh nhưng Lục Chi Hằng kịp thời ngăn lại, "Cô Trần, trước hết chúng ta để cho học sinh bảo vệ đã."
Bây giờ giáo sư ngữ pháp mới để ý tới Thời Noãn, hờ hững nhìn cô, "Em giới thiệu lại lần nữa đi."
Thời Noãn tưởng là cô ấy quên nên nói, "Cô Trần, khi nãy em vừa vào đã giới thiệu qua rồi ạ."
"Kêu em giới thiệu lại thì có sao?" Cô ta trừng mắt nhưng vì muốn giữ hình tượng trước mặt Lục Chi Hằng nên giọng nói dịu dàng.
Cô ta lắc đầu, thất vọng nói, "Thầy Lục vừa mới vào, em không giới thiệu thì cậu ấy làm sao biết em là ai. Học sinh bây giờ tự cho mình là đúng, ỷ mình đẹp một chút là không biết trời cao đất rộng là gì, thiệt thòi một chút là la làng, không giống chúng tôi năm đó."
Thời Noãn: "..."
Đẹp thì ăn hết cơm nhà cô à. Được rồi, biết nhịn đúng lúc thì gió êm sóng lặng, lui một bước thì mới cầm được bằng tốt nghiệp.
Lúc này Lục Chi Hằng nói, "Em ấy có học lớp của tôi, tôi biết em ấy, không cần phải đặc biệt giới thiệu lại đâu."
Nói xong anh lại hỏi, "Cô Trần, bạn học này có thể giao cho tôi chứ?"
Thời Noãn sững sờ, cô ta cũng thế.
"Tất nhiên rồi." Cô ta nhanh chóng đưa bản thảo bài luận cho anh, tay ra dấu mời, "Thầy Lục, cậu xem đi."
Lục Chi Hằng bỏ ra ba phút xem bài luận của cô, sau đó hỏi vài vấn đề.
Thời Noãn dùng tiếng anh trả lời từng câu, mặc dù không lưu loát nhưng vẫn trả lời được.
Trả lời xong, Thời Noãn chợt phát hiện những vấn đề Lục Chi Hằng đặt ra đều đơn giản, lúc nói cũng chậm, chẳng lẽ anh....nhường cô?
Không không không! Nhất định không được nghĩ như vậy! Ý nghĩ vừa mới mọc mầm, Thời Noãn đã nhổ nó tận gốc.
Lần trước là do cô tự đa tình nên mới hiểu lầm là anh thích cô, muối mặt một lần vậy là đủ rồi.
Sở dĩ Lục Chi Hằng như vậy chỉ là vì muốn giúp học sinh của mình mà thôi, đổi lại là bạn học khác thì anh cũng sẽ thế.
Đã nói ra được câu "Một ngày làm thầy, cả đời làm cha" như thế thì chắc hẳn giữa anh và cô chỉ là tình thầy trò đơn thuần!
Vốn dĩ là một buổi bảo vệ đầy khó khăn, đẫm nước mắt nhưng nhờ có Lục Chi Hằng mà độ khó được hạ xuống.
Thời Noãn thần kỳ trở thành người duy nhất không bị mắng cho khóc.
Sau khi bảo vệ xong, Lục Chi Hằng và giáo sư ngữ pháp rời khỏi phòng học, Thời Noãn cố tình lề mề ở phòng học, một lúc sau mới đi ra ngoài.
Nghĩ chắc họ đã ra khỏi tòa nhà rồi cô mới đeo balo ra ngoài phòng học.
Nhưng mà người tính không bằng trời tính, đúng lúc này trời lại mưa lớn.
Thời Noãn đứng ở cửa tòa nhà, nhìn những hạt mưa rơi tí tách.
Không biết bây giờ Vi Vi có ở trường không, có nên gửi tin nhắn hỏi thử không nhỉ?
Cô lấy điện thoại ra, lơ đãng nhìn sang thì thấy một người đàn ông khuôn mặt tuấn tú, mặc quần áo màu xám nhạt, tay cầm dù đi về phía mình.
Thời Noãn nhíu mày, không phải Lục Chi Hằng đã đi cùng với bà giáo sư kia rồi sao, sao còn trùng hợp gặp nhau nữa?
Có đụng mặt nhau thì nói gì cũng rất ngượng ngập.
Trong mười giây ngắn ngủi mà trong đầu Thời Noãn đã có vô số kiểu bắt chuyện nhưng cô thấy thế nào cũng không ổn.
Cho nên lúc Lục Chi Hằng cách cô chưa tới một mét, Thời Noãn chọn cách hèn nhất ----- giả như không thấy.
Cô kéo tay một cô gái không quen biết, giả bộ ngạc nhiên.
"Hên là cậu có mang theo dù! Đi, bọn mình mau về thôi chứ không lát nữa mưa lớn!"
Bạn nữ bị Thời Noãn làm cho hoang mang, chưa kịp nói câu gì đã bị cô kéo đi thật xa.
Nếu không phải Thời Noãn xinh đẹp thì cô ấy lại tưởng mình bị bắt cóc.
Lục Chi Hằng đứng đó một lúc lâu rồi mới bung dù đi ra bên ngoài đang mưa như trút nước, hình dáng của anh dần hòa thành một thể với sắc trời tối mịt.
Bây giờ cô gặp anh là tránh như tránh thú dữ.
Như vậy không tốt sao, đúng như ý muốn của anh, nhưng mà sao lại không thấy vui vẻ trong lòng.