Nữ Ma Đầu Sau Khi Thành Niên Cực Hung

Chương 2: Vai chính lên sàn



Sự lặng im quỷ dị giằng co nửa phút.

Tư thế của Gấu đen Điều Đồ và Vân ɖu͙ƈ Hưu vẫn không đổi, binh khí vẫn đang trong tư thế chạm nhau, sắc mặt cả hai đều không gọi là đẹp.

A Ly tằng hắng giọng, căng da đầu, đúng lý hợp tình mà hô: "Bất kể là ai xảy ra chuyện, ta đều không sống nổi nữa!"

Lời nói này nói vô cùng thiệt tình. Hai Thiên Ma này nếu thật sự đua theo Vân ɖu͙ƈ Hưu chắc chắn hai bên sẽ lưỡng bại câu thương, Dao Khanh Khanh cùng Giang Nhật Dật sẽ ra tới thu thập tàn cục, sau đó lấy mạng nhỏ của nàng.

Gấu đen nheo lại đôi mắt đang toát ra hung quang, từ trêи xuống dưới đánh giá Vân ɖu͙ƈ Hưu một phen.

Đang lúc A Ly thở phào nhẹ nhõm, chỉ thấy gấu đen đột nhiên hất chùy, đập thật mạnh oanh một tiếng lên trêи thân kiếm của Vân ɖu͙ƈ Hưu.

"Ong ——"

Sóng chấn động thổi quét khắp nơi, thảm thực vật trong sơn cốc hoàn toàn bị lật hết rễ lên trời, bộ rễ cuốn đầy bùn đất, gào thét lảo đảo bay đi.

Vạn Pháp Quy Nhất Trận đang giấu kín ở bên dưới rõ ràng hiển lộ ra. Ở phía cạnh Đông Nam của mắt trận, không gian hơi hơi vặn vẹo, phảng phất như có ẩn giấu người.

Một kϊƈɦ qua đi, thân thể gấu khổng lồ nhanh chóng thu nhỏ lại, hai ba giây sau, một hán tử tráng kiện làn da đen nhánh, thân cao gần hai mét đứng ở đáy cốc, ngửa đầu vẫy vẫy tay về phía Cửu Vĩ Hồ.

Hai mắt A Ly hoa lên, độ cao cấp tốc giảm xuống, trong lồng ngực dâng lên một cảm giác không trọng lượng vừa ngộp vừa thú vị.

Cửu Vĩ Hồ thu lại Thần Ma Thân, hóa thành một nữ tử mỹ lệ dáng người cao gầy đầy đặn, đi đến bên cạnh hán tử cao đen.

Đôi mắt đào hoa cũng không hề cố kỵ đánh giá từ trêи xuống dưới Vân ɖu͙ƈ Hưu, sau một lúc lâu, đôi mi dài tà mị chớp một cái, nhìn về phía A Ly bên cạnh đang biểu tình quỷ dị.

"Ánh mắt còn cũng còn tốt. Cha mẹ chấp nhận là được rồi chứ gì! Không cần phải muốn chết muốn sống!"

"Hừ." Điều Đồ đầy mặt khó chịu, "Đừng cho là ta xem trọng tiểu tử ngươi nên mới hạ thủ lưu tình, nhưng mà ngươi được nhãi con thích, chừa cho ngươi chút mặt mũi thôi!"

Mí mắt A Ly nhảy thẳng, thật sợ hai tên này lại đánh lên nữa.

Vân ɖu͙ƈ Hưu bất động thanh sắc, ánh sáng u ám trong đáy mắt chớp động. Một lát sau, hắn cũng phục hồi về bản thể, cười như không cười liếc A Ly.

Thấy hắn có vẻ phối hợp, trái tim như hòn đá lớn treo lơ lửng của A Ly cuối cùng cũng yên tâm hạ xuống.

Nàng lẻn đến bên cạnh Điều Đồ cùng A Ngọc, cong đôi mắt giảo hoạt lên, ngọt ngào mà cười nói: "Vậy...... Lần sau gặp lại nhé, Vân ɖu͙ƈ Hưu."

Vân ɖu͙ƈ Hưu không nói một lời, lười biếng híp mắt nhìn nàng.

" không có lần sau đâu, " A Ly vui vẻ nghĩ thầm trong bụng tính, " hôm nay từ biệt, chân trời góc biển không còn gặp lại! "

Không biết có phải ảo giác hay không, nàng phát hiện khoé miệng Vân ɖu͙ƈ Hưu hiện lên một nụ cười hài hước, ánh mắt xảo trá, tựa như thợ săn nhìn thấy con mồi bị rơi vào bẫy rập của chính mình.

Chợt, trêи lưng truyền đến một cú đẩy khinh khinh nhu nhu lại không cho phép kháng cự, đột nhiên đẩy nàng đi ra ngoài.

"Hả ?!" A Ly trợn mắt há hốc mồm, lảo đảo vài bước, thẳng tắp nhào vào trong lòng ngực Vân ɖu͙ƈ Hưu.

Có lẽ là vì hắn vừa mới cùng gấu khổng lồ Điều Đồ đánh bừa mấy cái, lúc này thân thể hắn hơi hơi nóng lên, mùi thơm thanh mát trêи người càng nồng đậm. A Ly đột nhiên không kịp phòng ngừa, bị hơi thở độc đáo đó của hắn xông thẳng vào mặt, còn chưa kịp phản ứng gì, hắn đã thuận thế dùng hai tay ôm chặt lấy nàng.

Nàng hoảng sợ tránh hai cái, chui đầu từ trong lòng ngực hắn ra ngoài.

Hắn đang rầu rĩ mà cười, lồng ngực hơi hơi rung động, thanh âm càng có vẻ trầm thấp dễ nghe: "Vậy...... Ta cùng với A Ly ngày khác lại trở về vấn an hai người."

A Ly gấp đến độ lời nói cũng sắp nói không rành rọt, nàng trừng mắt Điều Đồ cùng A Ngọc: "Cha! Nương!"

Chỉ thấy Cửu Vĩ Hồ A Ngọc xoa xoa đôi mắt đỏ bừng, vui mừng mà tựa vào trêи người gấu đen Điều Đồ, sống lưng hơi mềm lại, rồi lại mềm lại.

Điều Đồ vừa vỗ tóc A Ngọc, vừa cười to nói: "Con gái lớn đúng là giữ không được mà! Tìm được lang quân như ý rồi, rốt cuộc cũng chịu gọi chúng ta một tiếng cha mẹ! Vì cái tiếng gọi này, thôi cũng đáng giá! Tiểu tử ngươi tên là gì vậy? Ngày sau cần phải đối xử với nhãi con của ta thật tốt, nếu dám khi dễ nó, ta đây lấy đầu ngươi nhắm rượu!"

Tiếng A Ly hỗn độn trong gió: "Không phải, hai người ngay cả tên hắn còn chưa có nhớ kỹ, sao có thể yên tâm để cho hắn mang ta đi?"

Cửu vĩ hồ A Ngọc đỏ mắt, cười khanh khách lên: "Nhãi con ngốc nghếch, loại chuyện này có cái gì mà phải thẹn thùng, thần ma tộc cũng không giống cái đám Tiên tộc hay giả mù sa mưa kia, chỉ cưới gả không cũng làm bảy làm tám một đống lễ tiết rườm rà, có ý nghĩa gì chứ! Chúng ta đều thẳng thắn, nhìn vừa mắt nhau liền ở bên nhau, không hợp tắc lập tức tách ra . Con nha, chỉ cần lo ở cùng hắn, nếu có ấu tể (*), mang về tới cho chúng ta nhìn xem là được."

(*) Ấu tể : là con cái, người thì có con, ma thì có ấu tể.

Cưới gả......

Có ấu tể......

A Ly chỉ cảm thấy ngũ lôi oanh đỉnh, khô cằn hấp hối giãy giụa: "Nhưng hắn, hắn là tiên tộc mà ?"

Cửu Vĩ Hồ nheo đôi mắt lại, cười đến mị ý mười phần: "Hậu sinh này lớn lên xinh đẹp, ấu tể nhất định sẽ không kém, vậy không phải được rồi sao ? Mau đi đi, đi đi, thật là, đều vì người ta đòi chết đòi sống, còn làm bộ xấu hổ cái gì chứ!"

A Ly: "......"

Nàng cũng không biết, yêu ma lại là chủng tộc phóng túng như thế!

Lòng ngực Vân ɖu͙ƈ Hưu rung động cành dữ dội hơn, tiếng cười sắp không thể áp nổi rồi.

"Đi thôi." Không đợi A Ly phát biểu ý kiến, hai vợ chồng Điều Đồ cùng A Ngọc liền biến mất trong đám khói ma khí mờ mịt.

Vân ɖu͙ƈ Hưu đang cười nhẹ, chậm rãi chuyển thành cười to.

A Ly bị hắn giam cầm trong ngực, chỉ có thể cứng người ngẩng đầu, tầm mắt lướt qua xương quai xanh xinh đẹp của hắn, hầu kết, cằm, ngừng trêи sườn mặt hắn. Làn da hắn thực trắng, trắng đến mức hơi hơi tái xanh, không phải kiểu sắc mặt khỏe mạnh. Lúc này hắn cười đến thật sự vui sướиɠ, gương mặt hiện lên vài sợi đỏ nhàn nhạt, giống như một mạt máu nhiễm trêи một viên ngọc xanh thượng thừa.

Thấy hắn cười đến vui vẻ như vậy, A Ly không khỏi thầm nghĩ, có lẽ hắn thay đổi chủ ý, không tính lấy mạng nhỏ của nàng?

Tiếng cười bỗng dưng thu lại.

Vân ɖu͙ƈ Hưu cúi đầu, kiềm chặt khuôn mặt nhỏ của nàng.

"Tự mình chọn cách chết." Thì thầm như nói với tình nhân, nặng nề lượn lờ ở quanh mũi.

"Cha mẹ ta......"

Vân ɖu͙ƈ Hưu dùng một tiếng cười cuồng vọng cực điểm ngắt ngang lời nói của nàng. Trong ánh mắt hắn lập loè bóc lên một ngọn lửa lạnh lẽo âm trầm trầm, hắn cúi người xuống, môi mỏng nhẹ nhàng đụng vào vành tai nàng, ngữ khí có mười phần mười ác ý.

Hắn nói: "Vì sao lại thay đổi chủ ý chứ? Nếu ngươi làm theo kế hoạch mà ngươi đã sớm định ra, ta liền có thể thuận nước đẩy thuyền, bán cho ngươi một cái nhân tình —— cho ngươi đủ linh lực cùng ma khí, trợ giúp ca ca yêu dấu của ngươi tình giết chết Điều Đồ cùng A Ngọc. Sau đó thì sao ? Hại chết cha mẹ ruột ngươi, sẽ yên tâm thoải mái cùng hắn song túc song tê sao? A, ta thật thập phần tò mò, Giang Nhật Dật là cái người sống mỗi ngày đều như đi trêи băng mỏng, hắn sẽ cho thứ yêu ma như ngươi cái danh phận gì đây."

A Ly hít m một ngụm khí lạnh thật dài, sống lưng như có dòng nước lạnh chảy qua.

Hắn biết, hắn cái gì cũng biết, hắn đã sớm biết!

Hoá ra trong cốt truyện, Vân ɖu͙ƈ Hưu chạy thoát cũng không phải là may mắn gì, mấy âm mưu này bị hắn nhìn thấu, hắn chỉ là tương kế tựu kế, trả thù A Ly đã từng hại hắn mà thôi.

A Ly vội vàng phủi tay ném nồi, "Ta bị bắt buộc, ta trước nay cũng không bao giờ nghĩ đến chuyện hại ngươi, dù là đời này hay là đời trước !"

"A," hắn dùng ngón tay đã khôi phục độ lạnh lẽo nhẹ nhàng xẹt qua khuôn mặt nàng, "Bộ dáng này thật là tình ý chân thành quá, suýt nữa là ta tin rồi. Nói đi, muốn chết như thế nào?"

A Ly mím môi, đôi mắt đen rưng rưng nước mắt như chực khóc bình tĩnh nhìn chằm chằm hắn.

Sau một lúc lâu, đôi môi nhỏ tinh xảo đỏ hồng vừa động, ủy khuất hỏi: "Chết già được không."

Vân ɖu͙ƈ Hưu: "......"

A Ly chống tay chống trêи ngực hắn, nhẹ nhàng đẩy, không đẩy được

Vừa rồi khi nhìn thấy Điều Đồ và A Ngọc hiện ra Thần Ma Thân, A Ly theo bản năng cảm giác được chút ngo ngoe rục rịch —— từ sâu trong cốt tủy giống như có một lực lượng khổng lồ kϊƈɦ động, chỉ cần tâm niệm của nàng vừa động, liền có thể nắm giữ cổ lực lượng này trong bàn tay của chính mình.

Điều Đồ cùng A Ngọc đều là Thiên Ma cao giai nhất, cho nên huyết mạch hậu nhân duy nhất của bọn họ tất nhiên sẽ không kém, hai vị Thiên Ma phải trải qua ngàn vạn năm mới có được một ấu tể A Ly này, tất nhiên là cưng chiều sủng nịch, thiên tài địa bảo hay linh đan diệu dược gì đều nhét vào trong bụng nàng như là không tốn tiền ấy. Chỉ tiếc, nguyên thân A Ly vẫn kiên quyết với thân phận tiên tộc ở đời trước, vô cùng bài xích với yêu ma, không những không tu luyện, ngược lại cố tình dùng pháp môn tiên tộc đi áp chế ma pháp của chính mình.

Dần dà, sức mạnh Thần ma trong cơ thể bị gắt gao khoá chặt, trêи người nàng căn bản cảm ứng không được một chút ma tức (*) nào. Nàng xuyên qua kết giới trừ ma do tiên tộc thiết trí, đến địa bàn tiên tộc tìm được Giang Nhật Dật đã từng là sư huynh của mình, lúc này mới có đoạn cốt truyện kế tiếp.

A Ly không phải nguyên thân, tất nhiên không có mấy gánh nặng xiềng xích tâm lý đó. Nếu thật sự tới lúc sống chết trước mắt, nàng cũng không ngại tế ra Thần Ma Thân. Bởi vì có con át chủ bài này, cho nên khẩn trương trong lòng A Ly cũng phần nào bớt đi một chút.

Chỉ là không biết sức chiến đấu như thế nào......

Sắc mặt Vân ɖu͙ƈ Hưu bỗng nhiên hòa hoãn, tiện tay giúp nàng vén tóc mai ra sau tai.

A Ly hơi hơi mở to hai mắt.

Hắn lười biếng nâng tay lên, ấn đầu nàng vào trong lòng ngực hắn. A Ly bị đột ngột không kịp phòng ngừa, khi mũi đụng phải cơ bắp cứng rắn, nàng hung hăng hút một ngụm khí lớn mang theo mùi cơ thể thanh mát đến hơi lạnh lẽo .

"Vân ɖu͙ƈ Hưu! Sao ngươi lại có thể cùng một con yêu ma khanh khanh ta ta!"

A Ly nghe được phía sau truyền đến một giọng nữ oanh oanh uyển chuyển, rất êm tai, tuy đang lạnh giọng quát lớn nhưng vẫn mang theo chút hờn dỗi tự nhiên.

"Vậy thì sao ?" Thái độ Vân ɖu͙ƈ Hưu vẫn một bộ không chút để ý.

"Ngươi cho rằng tu vi cao thì ai cũng không làm gì được ngươi sao! Ta nói cho ngươi Vân ɖu͙ƈ Hưu, nếu để ta phát hiện ngươi làm ra bất cứ chuyện gì tổn hại đến tiên môn, Diêu Khanh Khanh ta là người đầu tiên không buông tha ngươi!"

Thanh âm này thực sự kỳ lạ, vừa thanh thuý giống như là ngọc châu lăn xuống khay bạc, lại mang theo một chút non mềm mềm mại, rõ ràng là đang uy hϊế͙p͙ Vân ɖu͙ƈ Hưu, nghe không biết sao lại nghe như đang làm nũng với hắn.

A Ly hậu tri hậu giác mới nhận ra —— Diêu Khanh Khanh, còn không phải là nữ chủ trong cái quyển sách 《 khanh khanh tu tiên truyện 》 này sao!

A Ly vội vàng từ trong lòng ngực Vân ɖu͙ƈ Hưu ló mắt ra.

Chỉ thấy cách đó không xa có một đôi bích nhân đang đứng. Nam nhân bạch y nhẹ nhàng, bên hông đeo một thanh hàn kiếm màu xanh lá, thân thể cao lớn đứng thẳng, mặt mày ôn nhuận. Nữ tử người mặc lụa sa tím, khuôn mặt thanh lệ kiều mỹ, giờ phút này đang cau mày, hơi dẩu môi đỏ, thật sự là nhìn thấy mà thương.

Nam rõ ràng chính là Giang Nhật Dật.

A Ly khẩn trương trừng mắt nhìn hắn.

Người này sẽ giết nàng! Chắc chắn là vậy!

Vân ɖu͙ƈ Hưu nhận thấy được thân thể A Ly căng chặt, theo tầm mắt nàng nhìn lại, khóe môi không khỏi hiện lên nụ cười lạnh khinh miệt.

"Giang Nhật Dật, ngươi nhặt ở đâu về một dã nữ nhân vậy ? Không buông tha ta hử?". Ngữ khí của hắn bỗng nhiên ái muội đến cực điểm, "Muốn như thế nào, mới không buông tha ta."

Khuôn mặt trắng nõn của Diêu Khanh Khanh chợt đỏ ửng lên.

Ngay sau đó, nàng ta ý thức được mình đúng là "dã nữ nhân" trong miệng Vân ɖu͙ƈ Hưu, nhất thời, sắc mặt xoát một cái liền trắng bệch, môi run rẩy, nhất thời tức giận đến nói không ra lời.

"Vân ɖu͙ƈ Hưu. Đã lâu không gặp." Giang Nhật Dật thở dài mở miệng. Hắn là cái loại nam chủ có giọng thấp tự nhiên, giống y như trong sách miêu tả vậy, mang theo từ tính.

A Ly không tự giác nhìn về hướng đại ma đầu, rút rút vào trong lòng ngực Vân ɖu͙ƈ Hưu.

Vân ɖu͙ƈ Hưu liếc hắn một cái: "Đáng tiếc, tiểu yêu ma này lại bị ta mê hoặc đến thần hồn điên đảo, không cẩn thận lấy mất của ngươi."

Giang Nhật Dật sắc mặt có chút khó coi, đôi mắt đào hoa hơi nhíu lại nhìn thẳng A Ly, trong mắt tràn đầy khó hiểu.

Vân ɖu͙ƈ Hưu được một tấc lại muốn tiến một thước: "Ngươi không nên hiện thân đâu. Cứ như vậy, bảo ta làm sao tiếp tục giả bộ không biết là Giang Nhật Dật ngươi bố trí đại cục hố ta?"

"Đây là hiểu lầm." Sắc mặt Giang Nhật Dật càng thêm khó coi, "Ta cũng không biết ngươi sẽ đi ngang qua nơi đây, ta vốn muốn đích thân ra tay đối phó hai tên Tây Ma thiên."

Giang Nhật Dật theo bản năng nhìn nhìn Diêu Khanh Khanh ở bên cạnh, ánh mắt có chút phức tạp.

A Ly quỷ dị nhìn xem cũng hiểu ánh mắt hắn —— nhìn thấy sự tình thất bại trong gang tấc, Giang Nhật Dật đích xác không định hiện thân, lại không nghĩ rằng Diêu Khanh Khanh nhìn thấy Vân ɖu͙ƈ Hưu ôm A Ly, lại không hề quan tâm liền lao tới trách cứ Vân ɖu͙ƈ Hưu, Giang Nhật Dật thật bất đắc dĩ, đành phải theo ra.

Ánh mắt Giang Nhật Dật hơi loé lên: "Vân ɖu͙ƈ Hưu, ngươi đừng tổn thương A Ly, nàng là sư muội Ngọc Ly Thanh của ta chuyển thế mà thành, hiện giờ vẫn không phải là yêu ma chân chính."

Đồng từ A Ly hơi co lại —— hắn muốn làm gì?! Dựa theo cốt truyện trong sách, Giang Nhật Dật từ đầu đến cuối cũng không đem chuyện yêu ma A Ly là Ngọc Ly Thanh chuyển thế này nói cho bất luận kẻ nào khác, ngay cả nữ chủ Diêu Khanh Khanh cũng chỉ sau khi A Ly chết mới biết được.

Chuyện này liên lụy quá nhiều, ảnh hưởng quá xấu, nếu truyền ra nhất định sẽ nhấc lên sóng to gió lớn.

"Sư muội, ta sẽ liền mang ngươi trở về gặp mặt Đại Thánh Quân. An tâm, bất luận chuyện gì xảy ra, đều có sư huynh chịu trách nhiệm."

Giang Nhật Dật mặt mày đều mỉm cười, vươn tay về hướng A Ly.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.