A Li nhìn lại, chỉ thấy hắn ngồi dựa nửa người vào vách tường, mỗi một sợi tóc đều nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh bị vây trong áo choàng đen, ánh mắt hơi lóe .
Hắn đưa một ngón tay xương lên thăm dò, hư hư thực thực chỉ vào bên cạnh giường: "Canh gác đi, không được để bất cứ cái gì tiếp cận ta, bất cứ cái gì."
A Li âm thầm oán —— bộ dáng hắn vươn một ngón tay xương thật dài từ trong áo choàng ra chỉ điểm giang sơn, thật sự rất giống Vu Yêu vương nga! Chẳng qua, là một Vu Yêu vương sợ chuột.
Nàng nín cười, cọ cọ đi đến bên cạnh giường.
Ánh mắt Vân ɖu͙ƈ Hưu có chút kỳ quái, hắn nhìn chằm chằm môi của nàng, bộ dáng đăm chiêu như có gì suy nghĩ.
A Li bị hắn gườm đến cả người không được tự nhiên, không biết nói gì liền tìm chuyện nói: "Không biết Ám Thuỷ có thể kéo Diêu Khanh Khanh đi bao lâu nhỉ? Chúng ta chừng nào mới rời đi?"
Biểu cảm Vân ɖu͙ƈ Hưu càng kỳ quái .
"Gần một chút." Hắn nói.
Ước chừng là do hắn bị thương, nên thanh âm hắn có chút yếu ớt.
Thấy A Li chần chờ, Vân ɖu͙ƈ Hưu không kiên nhẫn đưa tay giữ chặt nàng, quăng lên trêи giường.
A Li ngã sấp xuống trêи người của hắn, bị một thân xương cốt của hắn cạ đến da đầu run lên.
Vân ɖu͙ƈ Hưu hung hăng nắm lấy cằm nàng, há mồm liền cắn lên môi của nàng.
"Ui!"
Đầu A Li xoạt một cái, trở nên trống rỗng.
Sau khi cắn hai ba lần, nàng bị hắn đẩy ra.
Chỉ nghe hắn xuỳ một tiếng, cúi đầu nói: "Này có gì vui chứ."
Nàng cũng cảm thấy cực kỳ không thú vị. Trong lúc hoang mang chỉ nhớ rõ, bờ môi của hắn thật lạnh, răng nanh thật cứng nha, nhưng mùi thì rất tươi mát, chẳng qua mang theo mùi máu tươi —— à, là máu của nàng, môi nàng bị hắn cắn nát .
A Li dại ra nhìn hắn, thấy ánh sáng trong con ngươi hắn thâm trầm, khóe môi lại ôm lấy ý cười như trêu tức.
Nàng không khỏi oán hận thầm nghĩ, "Không biết làm cái kia còn chưa tính, vậy mà ngay cả cái này cũng không thể sao!"
"Thử lại lần nữa." Vân ɖu͙ƈ Hưu giống như một đứa nhỏ hiếu kỳ phát hiện đồ chơi mới, vừa ghét bỏ xong lại lập tức nắm cằm nàng lại.
A Li đang muốn phản kháng, bỗng nhiên cảm thấy sau gáy phát lạnh.
Là loại cảm giác mạc danh kỳ diệu hoàn toàn chưa từng có từ trước đến giờ, tựa như một người đang ngồi một mình lại đột nhiên cảm thấy sau lưng có cái gì vậy.
Vân ɖu͙ƈ Hưu cũng dừng động tác lại.
Hắn theo bản năng đẩy A Li ra phía sau, một tay chống giường đẩy người dậy, một cánh tay xương khác dò vào trong áo choàng, năm ngón tay nắm lại thành nắm đấm, chuẩn bị nghênh địch.
Không khí quanh thân chợt âm trầm lại.
Nữ quỷ xâm nhập không khỏi rùng mình một cái.
A Li đợi một lát không thấy động tĩnh, liền đánh bạo đứng lên, cẩn thận ló đầu nhìn qua vai của Vân ɖu͙ƈ Hưu.
Chỉ thấy một bóng dáng nửa trong suốt đứng ở trước giường mắt vốn dĩ hỗn độn vô thần, bị hàn khí của Vân ɖu͙ƈ Hưu kϊƈɦ động, nó bỗng dưng liền tỉnh thần lại, theo bản năng đưa tay đến bên hông, làm tư thế rút đao.
"Yêu... Tà... Phương... Nào..." Nó cũng không ý thức được thanh âm của bản thân đã phiêu du mờ mịt, âm trầm quanh quẩn vang lên trong phòng.
Vân ɖu͙ƈ Hưu khinh thường, thu hồi tay xương.
Chẳng qua là một quỷ hồn của phàm nhân mà thôi, có cho hắn đi nữa, vật như vậy ngay cả làm thuốc bổ cũng không đủ tư cách.
"Trưởng công chúa? !" A Li nhận ra nữ quỷ, không khỏi kinh hô ra tiếng.
Quỷ hồn nao nao, theo bản năng nheo mắt lại: "Ngươi biết bản cung? Ngươi là người phương nào... Sao lại làm bạn với yêu tà..."
Lồng ngực Vân ɖu͙ƈ Hưu khẽ run, lạnh lẽo cười rộ lên: "Ngươi cúi đầu nhìn xem, bản thân ngươi là cái gì vậy."
Quỷ hồn cau mày, đầy mặt không hiểu.
Nó chậm rãi gục đầu xuống vừa nhìn, chỉ thấy trước ngực của chính mình rõ ràng là một cái lỗ to gió lùa trước sau.
"Ta chết ? Ta là quỷ? Làm sao có thể?" Quỷ hồn của trưởng công chúa hơi hơi nghiêng đầu, suy tư lên.
A Li đẩy Vân ɖu͙ƈ Hưu ra, đi đến bên cạnh giường, hai mắt lên lên xuống xuống đánh giá con quỷ hồn này.
Khí chất phong độ của trưởng công chúa cũng không khác khi còn sống cho lắm, giờ phút này, bộ dáng quỷ hồn cau mày nghiêm cẩn suy xét lại có vài phần ngốc manh.
A Li nghiêng đầu nhìn Vân ɖu͙ƈ Hưu, hỏi: "Ta nhớ ngươi đã nói, nguyên hồn có thể tồn tại bảy ngày, nhưng đần độn, cái gì cũng không biết, trôi dạt bảy ngày liền tán. Sao nàng ấy nhớ được bản thân là ai?"
"Phàm nhân từ đầu đã là nguyên hồn." Vân ɖu͙ƈ Hưu cười lạnh nói, "Cái bị thất tình lục ɖu͙ƈ chi phối chẳng qua là cái xác không hồn thôi! Hai mắt mà nhắm lại, khoảng cách liền hóa thành hư vô."
"Nhưng có thể nàng ấy..." A Li không hiểu.
Ngữ khí Vân ɖu͙ƈ Hưu thoáng nghiêm túc một chút: "Người này không có tư ɖu͙ƈ, lại có được niệm lực, có thể duy trì quỷ thân bất diệt. Cũng coi như hiếm có."
"Đúng rồi, ta hình như là đã chết." Quỷ hồn của Trưởng công chúa bỗng nhiên thở ra một hơi thật dài.
Tuy rằng Trưởng công chúa một thân chính khí, nhưng dù sao vẫn là một quỷ hồn, âm phong trong miệng thốt ra xẹt qua bên cạnh gò má A Li, kϊƈɦ cho nàng lông tóc dựng đứng, suýt chút hiện ra thần ma thân.
Sau khi phun ra một ngụm quỷ khí, Trưởng công chúa đại mã kim đao, phất phất vạt áo, ngồi ở trêи giường, nghiêng đầu hỏi: "Hay là, hai vị là quỷ sai đến tiếp dẫn ta ?"
Khuôn mặt nàng ta anh tú, môi mỉm cười, đầy mặt toàn anh khí cùng rộng rãi.
Vân ɖu͙ƈ Hưu không biết suy nghĩ gì, âm u ngồi một lát, bỗng nhiên mở miệng nói: "Có lẽ có thể dùng để luyện tập."
A Li: "Hả ?"
Vân ɖu͙ƈ Hưu ngầm bi thương nói: "Ngươi không phải muốn cứu Ngọc Lâm Lang sao, trước tiên thực tập trêи người của người này một lần xem."
A Li vui sướиɠ nhìn hắn, quả thực không thể tin được đại ma vương lại tốt bụng như vậy.
Vân ɖu͙ƈ Hưu cười lạnh hai tiếng, ý tứ không rõ nói: "Ngươi không hối hận là tốt rồi."
Hỏi lại, hắn lại không nói nữa.
Trưởng công chúa biến thành quỷ hồn, phản ứng hình như chậm hơn vô số lần, giờ phút này đang ngơ ngác nhìn A Li, không biết suy nghĩ cái gì.
A Li nhịn không được nhìn về phía nàng ấy, nở nụ cười.
Trưởng công chúa trố mắt một lát, cười lại với nàng.
Hai người cười đến cười đi, bất tri bất giác trời đã sáng.
Thân ảnh Ám Thuỷ xuất hiện lại trong phòng, khuôn mặt tròn tròn hơi hơi đỏ lên, một bộ xuân phong đắc ý.
"Lão đại, lão đại! Khanh Khanh thật sự là... Chậc chậc chậc chậc... Tuyệt vời vô cùng, tuyệt vời vô cùng... Ôi? ! Sao ở đây có thêm con nữ quỷ? !"
"Đi, đem xác chết của nàng ta đến đây." Vân ɖu͙ƈ Hưu ra lệnh.
"A!" Ám Thuỷ vỗ vỗ ót, "Đây không phải là nữ nhân bị Khanh Khanh một kiếm đâm chết kia sao! Sao có thể biến thành quỷ hồn bất diệt vậy ? ! Ủa ? Phàm nhân cũng có thể chọn loại hồn phách sao! Muốn đưa xác chết về đây, là muốn cứu nàng ta sao? Nhưng mà thiếu tim rồi, sao còn cứu trở về được? !"
Trưởng công chúa nheo mắt lại, cảnh giác nhìn thẳng Ám Thuỷ.
Ánh mắt Vân ɖu͙ƈ Hưu lại ngưng.
Ám Thuỷ vội vã cười làm lành: "Không dám dong dài, không dám dong dài, ta liền cút ngay!"
Ánh sáng chói mắt loé lên một lần nữa, Ám Thuỷ đã khiêng một chiếc quan tài trở lại."Phanh" một cái, dựng quan tài đứng thẳng ở giữa phòng, xốc xốc lên mấy cái.
Chỉ thấy khuôn mặt Trưởng công chúa đoan túc trầm tĩnh, cứng ngắc nằm trong trong chăn.
Nữ quỷ nhìn thấy xác chết của bản thân, cuối cùng cũng có vài phần thay đổi sắc mặt.
Nàng ấy vươn tay, xuyên qua cái lỗ to trêи ngực xác chết.
"Thiếu tim, vừa vặn dùng tâm ma bỏ vào." Thanh âm Vân ɖu͙ƈ Hưu nghe qua lãnh đạm tàn khốc, "Một bên thì không có tư ɖu͙ƈ, một bên là do ác ɖu͙ƈ biến thành —— vừa vặn trời đất tạo nên một đôi. Về phần ai có thể cắn nuốt ai, vậy thì không thể nói chính xác ."
"A a a a a a a ——" Trong đầu A Li truyền đến tiếng tâm ma thét chói tai, "Thằng nhóc Vân ɖu͙ƈ Hưu này! Hiểu lòng ta! Thật hiểu lòng ta! Đây là muốn đưa ta một khối thân thể sao! Ha ha ha ha đợi đến khi ta quân lâm thiên hạ..."
A Li quyết đoán dùng ma khí chận miệng nó.
Ám Thuỷ cười hi hi nói: "Lão hoàng đế kia cũng rất thú vị nha , đem Khanh Khanh tôn sùng là thần minh, vừa truyền lệnh xuống, muốn trưng dụng nông dân, lập chín ngàn chín trăm chín mươi chín tượng kim thân cho Khanh Khanh, ra lệnh cho cả Quốc Khánh triều phải ngày đêm cung phụng triều bái."
Trưởng công chúa vỗ về quan tài, bỗng dưng xoay người, trong ánh mắt tràn đầy phẫn nộ: "Hiện thời đúng vào vụ cày bừa mùa xuân! Hoàng huynh sao có thể tuỳ hứng như vậy chứ!"
Ám Thuỷ nhún nhún vai: "Lão Hoàng đế được cho tiên đan, có thể hưởng thọ thêm năm mươi năm! Chết chút dân chúng thì có là gì, hắn còn chăm chăm muốn phi thăng a."
Trưởng công chúa trong cơn giận dữ, đùng đùng tiến lên vài bước, đi đến trước giường, vén vạt áo lên, chân giậm mạnh xuống : "Mới vừa rồi ta đã nghe được đại khái. Lòng ta bằng phẳng, không sợ tâm ma gì! Như tiên quân có thể giúp ta phục sinh, ngày khác bất kể muốn ta làm gì, vượt núi đao chảo dầu ta cũng không chối từ! Chỉ nguyện có được tánh mạng thêm vài năm, bày sẵn đường lui cho con dân Quốc Khánh ta!"
Vân ɖu͙ƈ Hưu nhìn phía A Li.
A Li gật mạnh đầu.
Ánh mắt Vân ɖu͙ƈ Hưu nhìn A Li lạnh như băng: "Cần lấy máu đầu tim của ngươi, thời điểm lấy máu, ngươi cần chuẩn bị tinh thần phải hoàn toàn phối hợp, không được giãy dụa, không được động tâm rút lui. Cơ hội chỉ có một lần, nếu thất bại, tức là thần hồn câu diệt ngay tại chỗ."
A Li hít một ngụm khí lạnh nho nhỏ, hiểu rõ vì sao Vân ɖu͙ƈ Hưu muốn lấy Trưởng công chúa luyện tập trước.
Nàng lấy lại bình tĩnh, kiên định gật đầu.
"Thần ma thân."
A Li hiện ra thần ma thân, nhảy đến bên cạnh quan tài, nghiêng đầu chờ Vân ɖu͙ƈ Hưu.
Vân ɖu͙ƈ Hưu để cho Ám Thuỷ mạnh mẽ ép hồn phách của Trưởng công chúa vào trong thân thể, chỉ huy A Li phun tâm ma ra, phong vào lỗ hổng trêи trái tim của Trưởng công chúa, sau đó vươn một ngón tay xương sắc nhọn, chọt vào trêи lồng ngực của con chim béo A Li.
"Sẽ rất đau." Hắn mặt không biểu cảm nói.
"Pi!" A Li lại gật đầu.
Đầu ngón tay trong nháy mắt đâm xuyên qua thân thể của nàng, né qua hai hàng xương ngực mảnh khảnh, dừng lại trêи ma tâm đang nhảy thẳng.
A Li dùng sức khống chế xúc động muốn dựng hết lông lên của bản thân, thả lỏng thân thể, mím chặt mỏ nhỏ, chờ đợi trái tim bị hắn phá ra.
"Phụp —— "
Quả thật rất đau.
Nhưng mà cũng chả khác gì với cái Thanh Thần trận của Đại Thánh Quân lần đó, cũng chưa tới mức không cách nào nhịn được.
Ngược lại, ngón tay xương của Vân ɖu͙ƈ Hưu lại hơi hơi run rẩy.
Một vài sợi máu mong manh trong ma tâm được kéo ra, dừng ở trước ngực Trưởng công chúa.
A Li vẫn không nhúc nhích, chớp chớp đôi mắt như hạt đậu đen, chờ mong nhìn nàng ấy.
Không biết từ nơi nào truyền đến âm thanh "Các các", như là xương cốt ma sát vào nhau. Mắt A Li chuyển qua khắp mọi nơi, phát hiện thanh âm này hình như từ một ống tay áo khác của Vân ɖu͙ƈ Hưu truyền ra đến.
Nàng có chút kỳ quái, lén liếc trộm sắc mặt của hắn, phát hiện hắn xanh cả mặt, môi đã không còn màu đỏ, ẩn ẩn có chút trắng bệch, ánh sáng trong đôi mắt nhạt đi rõ ràng.
"Pi ?"
Rốt cục, Vân ɖu͙ƈ Hưu cắt ngang đường máu, nhanh chóng che lại miệng vết thương của A Li, chộp nàng vào trong lòng bàn tay.
Từ sâu trong bộ xương của hắn không ngừng truyền đến cảm giác hơi rung động, giống như còn khó chịu hơn cả nàng.
A Li cảm thấy có chút mạc danh kỳ diệu, nàng trấn an nghiêng nghiêng đầu, nhẹ nhàng cọ tay hắn.
Thân thể nàng có chút suy yếu, tinh thần lại vô cùng tốt.
Chuyện có thể làm được đã làm, còn lại chỉ xem ý trời !
...
Ngay lúc A Li đầy lòng chờ mong, chờ đợi Trưởng công chúa sống trở về, hung thủ Diêu Khanh Khanh đã bay qua truyền tống trận mà Tiên tộc cố ý thiết lập ở các lãnh địa, về tới Trung Châu.
Đầu tiên, nàng ta tìm một chỗ dịch quán của Tiên gia không mấy thu hút, ngâm mình trong linh tuyền ấm áp, cẩn thận xử lý từng chỗ từng chỗ dấu vết xanh đỏ trêи người mình, sau đó ánh sáng trong mắt chợt lóe lên, đầu ngón tay ngưng ra một cây kim khâu mỏng manh và chỉ, nhắm mắt lại, cẩn thận tu bổ nơi nào đó đã bị phá rách.
Trán của nàng ta nhanh chóng đổ đầy mồ hôi, thần sắc thoạt nhìn vô cùng thống khổ. Nàng ta gắt gao cắn môi anh đào, cẩn thận tỉ mỉ tiếp tục động tác trêи tay, từng chuỗi tiếng kêu rêи than nhẹ phiêu đãng trong màn tiên sương lượn lờ trêи linh tuyền.
Ám Thuỷ thật sự quá độc ác!
Nhưng mà không sao cả, thân thể bị hư hao có thể chữa trị, về phần Kim tinh nguyên...
Nửa canh giờ sau, Diêu Khanh Khanh chậm rãi đi ra khỏi linh tuyền.
Chủ quán trọ này là một thiếu nữ tiên tộc, tư chất tầm thường, linh lực thuộc hệ Kim, do huyết mạch nên trời sinh đã là tiểu tiên cảnh giới thoát phàm, hiện thời vừa mới thăng lên Vũ Hóa Cảnh, đang được mai mối —— thiếu nữ sớm đã có ý trung nhân, là một nam tiên xinh đẹp cảnh giới Thoát Phàm. Thiếu nữ này diện mạo tầm thường, luôn luôn cảm thấy tự ti, không dám bày tỏ nỗi lòng. Cho đến ngày gần đây, rốt cục thăng cấp thành công, thế nên mới cố lấy dũng khí, nhờ cha mẹ đi đến nhà trai nói chuyện kết thân. Nam tiên kia tư chất càng kém hơn, cả đời dừng lại ở cảnh giới Thoát Phàm, không có hy vọng tấn giai, vừa nghe có tiên nữ Vũ Hóa Cảnh nguyện ý gả cho, lúc này vui vẻ đáp ứng, đang vội vàng trù bị hôn sự.
Đối với thiếu nữ bình thường hoài xuân, có thể cùng ý trung nhân tiến đến chuyện hôn sự đã là may mắn nhất của nhân sinh rồi, nơi nào còn quản chuyện hắn tu vi cao hay thấp?
Từ sau khi hôn kỳ được định, thiếu nữ liền bắt đầu nghiêm cẩn thêu hỉ bào cho bản thân, hiện thời đã xong hơn phân nửa, trong đường may tinh tế tỉ mỉ, chứa đầy chờ mong của thiếu nữ đối với tương lai sắp tới.
Diêu Khanh Khanh đi tới trước mặt thiếu nữ, ánh mắt dừng lại trêи chỉ thêu trong tay nàng ấy một chớp mắt, sau đó ngữ khí bình thường hỏi: "Ba khối linh thạch trung phẩm, đủ chưa."
"Đủ đủ." Thiếu nữ nâng mặt lên, hướng về phía nàng ta, ngọt ngào cười nói, "Tiên trưởng, ngài thật đẹp!"
"Phải không?" Vẻ mặt Diêu Khanh Khanh nhàn nhạt, đem linh thạch đặt trước mặt thiếu nữ.
Có lẽ là bởi vì nụ cười của thiếu nữ quá mức chân thành, Diêu Khanh Khanh buông xuống tính toán của bản thân, rút lại linh khí ngưng ở đầu ngón tay.
Ngay lúc nàng ta sắp bước ra khỏi dịch quán, thiếu nữ kiềm chế không được vui sướиɠ trong lòng, hướng về phía bóng lưng của nàng ta hô: "Tiên trưởng, ta sắp lập gia đình ! Ngài xinh đẹp như vậy, nhất định cũng sẽ gặp được lang quân như ý !"
Diêu Khanh Khanh dừng bước.
Sau một lúc lâu, chậm rãi quay đầu lại: "Ngươi đang cười nhạo ta, bị một tên khốn khϊế͙p͙, xấu xí, ti bỉ cướp đi thân thể sao. Đã như vậy, không bằng ngươi đền cho ta đi."
Ánh mắt của nàng ta rất khủng bố, thiếu nữ cả kinh, một kim đâm vào ngón tay, môi run run, nói không ra lời.
...
Sau một nén nhang, Diêu Khanh Khanh cẩn thận bao lấy cái khối Kim Tinh Nguyên còn tươi mới kia, dùng linh lực của bản thân để ôn dưỡng , để vào hạ thân.
Thiếu nữ nằm trêи mặt đất, trong tay nhanh nắm chặt hỉ bào ướt đẫm máu tươi, chết không nhắm mắt.
Diêu Khanh Khanh ghét bỏ nhìn nàng ấy một cái, phất phất tay, lau hết dấu vết của bản thân, sau đó bước ra khỏi dịch quán, tăng tốc lướt về hướng thánh cung.
Đại Thánh Quân đang nói chuyện với Mẫn Phong.
Diêu Khanh Khanh không qua thông truyền liền tự tiện xông vào thánh điện, không quan tâm nằm bò ra dưới chân Đại Thánh Quân, giơ khuôn mặt nhỏ nhắn lên, trong ánh mắt tràn đầy kiên định cùng tuyệt nhiên.
Ánh mắt Đại Thánh Quân không khác gì ngày thường, kỳ quái lưu lại trêи người nàng ta trong một chớp mắt.
Sau một lát yên tĩnh, Đại Thánh Quân phất phất tay: "Mẫn Phong, ngươi đi xuống đi."
Mẫn Phong vội vàng hành lễ cáo lui.
Đại Thánh Quân đi đến trước mặt Diêu Khanh Khanh, cúi mắt nhìn nàng ta.
Diêu Khanh Khanh cưỡng ép sự hồi hộp trong lòng, giả bộ trấn định nói: "Sư quân, ta cùng với Ám Thuỷ đuổi tới thế gian, nghe được tin tức Vân ɖu͙ƈ Hưu hiện thân , liền trước tiên đuổi theo qua, tìm được ma đầu đang hấp hối kia! Ai biết, ngay lúc ta muốn một kiếm đâm chết hắn, Ám Thuỷ đột nhiên từ sau lưng đánh lén ta, cố ý thả tên ma đầu kia chạy thoát! Ta suýt nữa chết trêи tay hắn... Sư quân, đệ tử dám lấy tánh mạng đảm bảo, lời nói hôm nay từng câu đều là thật!"
Đại Thánh Quân nhàn nhạt ừ một tiếng.
Diêu Khanh Khanh anh anh khóc lên: "Sư quân! Ám Thuỷ biết ta phát hiện bí mật của hắn, nhất định sẽ cố ý đến trước mặt sư quân nói hưu nói vượn! Sư quân ngàn vạn lần không thể tin hắn! Ta nhớ kỹ lại một chút, lúc trước khi còn ở trong ma động hắc ám, Ám Thuỷ hoàn toàn không có ý đối địch với tên ma đầu kia! Còn nữa, Ám Thuỷ cố ý quăng một con yêu ma xuống Đoạ Long Trì, kết quả đọa long đã chết... Hắn đã sớm cấu kết với tên ma đầu kia !"
Diêu Khanh Khanh lúc này còn chưa biết bản thân ăn nói bừa bãi vu khống bậy bạ, vậy mà mèo mù vớ phải cá rán, tất cả những câu này đều là thực.
Đại Thánh Quân hơi hơi cúi người xuống, thần sắc có vài phần kỳ quái: "Vậy theo ý kiến của ngươi, phải làm như thế nào?"
Trong ánh mắt Diêu Khanh Khanh cháy lên ngọn lửa, kiên định nói: "Cũng do đệ tử không thể hoàn thành nhiệm vụ, nên tốt nhất là đệ tử tiếp tục hoàn thành nó. Cầu sư quân ban cho ta Vô Cấu Pháp Ấn, có này bảo vật này, ta nhất định có thể tự tay diệt trừ ma tôn chuyển thế, lại áp tải Ám Thuỷ về thánh cung, giao cho sư quân xử lý!"
Đại Thánh Quân bình tĩnh nhìn nàng ta.
Liếc mắt một cái, hai cái.
Trong lòng Diêu Khanh Khanh sợ hãi, chỉ cảm thấy bản thân mình phảng phất đã bị vị chí tôn của tiên giới này nhìn rõ từ trong ra ngoài.
Ngay lúc nàng ta cho rằng Đại Thánh Quân muốn cự tuyệt thỉnh cầu của nàng ta, hắn bỗng nhiên nhắm mi mắt lại, nói: "Được."
Trái tim Diêu Khanh Khanh lập tức nhảy thẳng lên.
Nàng ta mạnh mẽ kiềm lại hưng phấn trong lòng, cung kính quỳ trêи mặt đất, lập tức chắp hai tay lại.
Đại Thánh Quân đem một cái triện ấn màu vàng đưa tới lòng bàn tay của nàng ta, nhàn nhạt nói: "Ám Thuỷ... Cũng không cần mang về, giết ngay tại chỗ."
"Dạ!" Trong lòng Diêu Khanh Khanh dâng lên niềm sung sướиɠ vô bờ.
Vô Cấu Pháp Ấn chính là thêm tính công thủ cho một thân, lấy tu vi hiện tại của Diêu Khanh Khanh, nếu toàn lực thi triển ra, tuyệt đối có đủ năng lực chiến một trận với Ám Thuỷ!
Sau trận chiến này, Ám Thuỷ hẳn phải chết, mà nàng ta cũng sẽ chịu thương thế phản phệ của Vô Cấu Pháp Ấn, nguyên hồn sẽ dây dưa chặt chẽ với cái bảo vật chí bảo này. Cứ như vậy, vì thu lại Vô Cấu Pháp Ấn, Đại Thánh Quân sẽ không thể không ra tay, lại một lần nữa tiến vào bình ngọc lưu ly thanh tĩnh giúp nàng ta khôi phục nguyên hồn. Tiếp theo, nàng ta sẽ chuẩn bị hết tất cả, khi nguyên hồn giao hòa, chỉ cần để cho thân thể cũng tự phát ...
Diêu Khanh Khanh bước ra khỏi thánh điện của Đại Thánh Quân, trong lòng đã tính toán kỹ càng hết tất cả các bước tiếp theo.
Bước đầu tiên, chính là chặn đứng Ám Thuỷ, giết chết hắn! Tuyệt đối không thể để cho hắn đến trước mặt Đại Thánh Quân nói hưu nói vượn!
Diêu Khanh Khanh sở dĩ khẩn trương như vậy, là vì nàng ta từng vô tình biết được một chuyện vô cùng bí mật —— Đại Thánh Quân sở dĩ không coi trọng Ngọc Lâm Lang, là vì nàng ta trước khi hôn sự đã thất thân cho người khác.
Có vết xe đổ như vậy ngay trước mắt, Diêu Khanh Khanh tất nhiên không muốn giẫm lên.