Lời ra khỏi miệng, thân ảnh quỷ mị của hắn lướt đến phía trước Vân ɖu͙ƈ Hưu, cây thước san hô trong tay giương lên, đâm vào dưới xương quai xanh bên phải của Vân ɖu͙ƈ Hưu.
"Tiết kiệm chút khí lực." Khoé môi Vân ɖu͙ƈ Hưu cong lên, lơ đễnh cúi đầu nhìn nhìn máu tươi đang chảy ra ngoài cơ thể bản thân, lười biếng nói, "Không hối hận nga."
Con ngươi A Li hơi hơi co rút lại, nhìn chằm chằm cây thước trong tay Đế Vô Thần.
Màu san hô, tinh xảo đặc sắc.
Máu của Vân ɖu͙ƈ Hưu theo cạnh cây thước chậm rãi trào ra, tụ thành một dòng máu nho nhỏ, tí tách tí tách rơi xuống trêи cỏ.
Trái tim nàng nhẹ nhàng co lại.
Vân ɖu͙ƈ Hưu bất động thanh sắc nhìn nhìn A Li, đuôi lông mày lặng lẽ nhướng lên.
Hắn tùy ý đẩy cây thước của Đế Vô Thần ra, bàn tay vung lên, chỉ thấy thi thể Ngọc Lâm Lang một thân áo trắng văng lên không trung rồi rơi thẳng xuống.
Con ngươi Đế Vô Thần đột nhiên rút lại, không cần nghĩ ngợi lướt lên một cái, ôm chặt khối thi thể này vào trong lòng.
"Tiểu Lang!"
Trong nháy mắt, vẻ trấn định hắn đang cố gắng chống đỡ và toàn bộ án hận tích tụ thật lâu đã không cánh mà bay, chữ "Xuyên" giữa mi của nam nhân hồng y này càng thêm sâu hơn, hắn nâng một bàn tay lên, ngón tay úp lên trêи đôi mắt của Ngọc Lâm Lang đang khép chặt, chậm chạp không dám thả xuống.
Sau một lúc lâu, Đế Vô Thần chậm rãi nâng lên đôi mắt trở nên đỏ đậm, nói: "Không phải nói, không giao nàng cho ta sao?"
"Đây là người chết." Khoé môi Vân ɖu͙ƈ Hưu kéo lên một nụ cười quỷ dị, "Nếu như nàng đã chết, hiện tại có thể mang nàng đi rồi."
"Cứu nàng. Không tiếc hết thảy đại giới. Muốn ta làm gì, chỉ cần mở miệng." Thái dương Đế Vô Thần đột ngột nhảy thẳng, khẩn trương nhìn thẳng Vân ɖu͙ƈ Hưu.
A Li hậu tri hậu giác: "Ngươi không phải rất hận nàng, muốn chính tay lấy đi tánh mạng của nàng sao?"
Môi Đế Vô Thần cứng lại, một giây sau, hung tợn nói: "Đương nhiên phải cứu sống trước , ta mới tự tay giết được!"
A Li bỗng nhiên phát hiện bộ dáng Đế Vô Thần nói lời này thật cực kỳ giống khi Vân ɖu͙ƈ Hưu nảy sinh ác độc nói muốn giết nàng vậy.
Nàng nhịn không được nghiêng đầu nhìn nhìn Vân ɖu͙ƈ Hưu, chỉ thấy trong ánh mắt hắn tràn đầy trào phúng, khóe môi ôm lấy nụ cười xấu xa, không chút lưu tình vạch mặt Đế Vô Thần: "Khẩu thị tâm phi. Ngươi cũng nỡ ?"
Trái tim nhỏ của A Li hăng hái nhảy nhót một chút.
"Sao lại không nỡ?" Ánh mắt Đế Vô Thần sáng loe lóe, rũ mắt xuống, không hề chớp mắt nhìn xác chết trầm lặng trong lòng, chầm chậm nói, "Lúc trước, ta bộc lộ tài năng, được phong làm thiên kiêu đầu tiên của Tiên tộc. Khi đó, nàng thường xuyên len lén theo đuôi ta, khi ta tu luyện, nàng liền lẳng lặng ngồi một bên nhìn ta. Ta ngại nàng phiền, nàng liền chạy đến rất xa, tránh ở phía xa canh chừng cho ta. Lâu ngày, ta thấy nàng cũng không phải quá phiền như vậy, liền ngẫu nhiên nói với nàng một hai câu, chỉ cho nàng tu hành. Rồi sau này, ta cùng với nàng song tu ."
"Chính là một nữ nhân nhỏ bé, mê luyến ta như vậy..." Đế Vô Thần nhẹ nhàng nâng mắt lên, ngữ khí vẫn bình bình đạm đạm, "Vì sao lại trở thành có dã tâm lớn như vậy chứ? Cái nàng muốn, ta không phải không thể cho nàng được. Chỉ cần nàng nói với ta nàng muốn, lại nhẫn nại chờ thêm ít thời gian, ta nhất định sẽ đem hết thảy hai tay dâng cho nàng."
A Li theo bản năng nhẹ nhàng lắc lắc đầu. Nàng cũng không nghĩ Ngọc Lâm Lang là một nữ nhân tham mộ quyền thế vinh hoa, trong ảo cảnh của tâm ma, Ngọc Lâm Lang rõ ràng đối với Dung Trích Tinh có một mối tình thắm thiết. Nhưng chuyện của nàng ấy cùng Đế Vô Thần lại là chuyện gì chứ?
Đế Vô Thần tiếp tục tự nói: "Nhưng nàng cái gì cũng không nói. Một ngày kia, ta đến nơi đã hẹn chờ nàng, chỉ chờ được Chấp thị Mẫn Phong của thánh cung đến —— nếu là ta của ngày hôm nay, nhất định làm cho hắn có đến mà không có về. Chỉ tiếc, khi đó ta tuổi còn nhỏ, không biết thế gian hiểm ác, chưa bao giờ nghiên cứu những sát chiêu giết người. Ta bị hắn đuổi giết, bị đánh rơi xuống vực sâu, lại bị cự thú trong biển một ngụm nuốt vào."
Trêи mặt hắn hiện lên ý cười mờ mịt: "Đợi đến khi ta hàng phục cự thú, người mang theo đầy vết thương trở lại Trung Châu, nghe được tin vui là nàng sắp gả vào thánh cung. Ta cho rằng nàng không tình nguyện, ngày nàng gả vào, ta mang khuôn mặt sắp bị hủy hết xen lẫn trong đám người, lại thấy nàng xấu hổ ngại ngùng, cam tâm tình nguyện nắm tay Đại Thánh Quân Dung Trích Tinh."
"Ta rốt cục đã biết vì sao ta phải chết." Ta Đế Vô Thần xoa xoa gò má Ngọc Lâm Lang, "Đại Thánh Quân cùng kiều thê cầm sắt hợp minh, ân ái phi thường. Đáng tiếc nha, ngày vui ngắn chẳng tày gang, nghe nói ngươi bị vắng vẻ, ngươi có biết ta có bao nhiêu lần muốn tự tay bóp chết ngươi không ?."
A Li kiên định lắc lắc đầu: "Ngươi cho rằng cô cô thay lòng đổi dạ đi theo Dung Trích Tinh, cấu kết với hắn, cố ý đẩy ngươi vào chỗ chết? Không phải như thế! Nàng không phải là người như thế, hơn nữa, Dung Trích Tinh tuy không phải là người tốt gì, nhưng tuyệt sẽ không vì cô cô làm mấy hành vi tiểu nhân như vậy, bởi vì trong lòng hắn vẫn thủy chung nhớ thương phu nhân nguyên phối người phàm của hắn, còn vì nàng ta mà sinh ra tâm ma . Đối với hắn mà nói, cô cô chỉ là một người có cũng được, mà không có cũng không sao thôi."
"Ngươi cảm thấy ta đang nói dối?" Đế Vô Thần lạnh lùng cười rộ lên.
"Không." A Li chân thành nói, "Ta chỉ là cảm thấy trong đó nhất định có cái hiểu lầm gì, chờ cô cô tỉnh lại, ngươi tuyệt đối không nên xúc động, hỏi rõ ràng trước hẵng nói."
"Ta không xúc động, " Đế Vô Thần giật giật ngón tay, "Ta chỉ muốn lấy trái tim của nàng ra xem nó thực sự có màu gì."
Vân ɖu͙ƈ Hưu một mực châm biếm: "Ngươi là người vì ai mà tình nguyện nhập ma, giết chết Ngọc Lâm Lang chính là tự hủy ma tâm. Chậc, hay cho một Đế Vô Thần tình sâu như biển, cầu không được sinh cùng ngày, liền chỉ cầu chết cùng huyệt?"
Đế Vô Thần giận dữ, cây thước san hô trong tay đón gió dài đến mười trượng, ầm vang một tiếng đập về hướng Vân ɖu͙ƈ Hưu.
Vân ɖu͙ƈ Hưu kéo A Li thoải mái lướt về hướng một bên.
Thân ảnh quỷ mị của Đế Vô Thần đổ đến trước mặt Vân ɖu͙ƈ Hưu: "Cứu nàng. Lập tức, ngay lập tức."
"Ở nơi cực ác, có sinh ra một loại kỳ hoa, hoa này nở một ngàn năm, lá sau một ngàn năm mới kết, hoa tàn lá mới đâm chồi, lá rụng hoa mới kết nụ, hoa cùng lá vĩnh viễn không được gặp nhau." Vân ɖu͙ƈ Hưu đầy mặt cười xấu xa, "Tên của loại hoa này là Diệt Tình. Một khi ăn vào, sẽ quên hết người nào đó cùng những chuyện liên quan đến người đó."
Vân ɖu͙ƈ Hưu thông cảm nhìn hắn: "Ngươi tất nhiên chưa từng nghe nói, nơi cực ác chính là lãnh địa của Ma Tôn. Diệt Tình... Năm đó có người trả giá đại giới thật lớn, đổi lấy hoa này trong tay ta."
"Ngươi!" Đế Vô Thần dữ dằn cười rộ lên, nở nụ cười một hồi, bỗng dưng giận tái mặt, "Có thể có giải dược không ? Thôi, cứu người trước."
A Li hiện ra thần ma thân, thân thể béo lùn chắc nịch lăn lóc bên cạnh thi thể Ngọc Lâm Lang.
Vân ɖu͙ƈ Hưu bảo Đế Vô Thần lấy ra nguyên hồn của Ngọc Lâm Lang bên trong mệnh ngọc, ép vào trong thân thể của nàng ấy.
Ánh mắt Đế Vô Thần chớp động: "Làm chuyện như vậy phải hết sức chăm chú, Ma Tôn, ta tin ngươi một lần. Ngươi nhớ kỹ, nếu như ngươi nhân cơ hội này để xuống tay với ta, ta có chết, hóa thành lệ quỷ, cũng sẽ cắn ngươi một miếng thịt."
Vẻ mặt Vân ɖu͙ƈ Hưu khinh thường.
"Giết ngươi, không cần tâm kế."
Đế Vô Thần trừng trừng rồi liếc hắn một cái, sau đó nhận mệnh, thỉnh thoảng còn cười cười, ép ra một luồng tâm huyết, cho vào mệnh ngọc, dè dặt, cẩn trọng cuốn nguyên hồn Ngọc Lâm Lang ra.
Lúc này trái tim của A Li mới chân chính thả xuống trong lồng ngực. Vì cứu Ngọc Lâm Lang, Đế Vô Thần biết rõ trước mắt có thể có giăng cạm bẫy để hắn phải chết, vẫn tình nguyện nhảy vào! Hắn đối với nàng ấy, quả nhiên là một mảnh thâm tình.
Đế Vô Thần rất nhanh phong nguyên hồn vào trong thân thể.
Khi hắn lại lần nữa ngẩng đầu lên, trong ánh mắt đã chớp động tràn đầy chờ mong. Tóc mai phiêu tán ra một luồng, ẩm ướt dán trêи gò má.
Vân ɖu͙ƈ Hưu nắm A Li luôn.
Bộ ngực lông xù của nàng hơi hơi phập phồng, đôi mắt đen như hột nhãn nghiêng qua một bên, nhìn thẳng Ngọc Lâm Lang trong lòng ngực Đế Vô Thần.
Đầu ngón tay Vân ɖu͙ƈ Hưu ngưng ra một luồng huyền thủy, khi đang muốn đâm vào bờ ngực tròn vo của nàng, bỗng nhiên nhìn đến vết thương lần trước khi lấy máu cứu Trưởng công chúa.
Miệng vết thương sớm đã khép lại , nhưng chỗ mấy túm lông vẫn còn hơi dính chút máu trong tim, chói lọi chui vào trong ánh mắt hắn.
Trong lòng hắn bỗng nhiên dâng lên một cơn phiền chán cực hạn, đang muốn rút huyền thuỷ trêи đầu ngón tay lại, A Li bỗng nhiên đẩy đẩy bộ ngực nhỏ, đụng phải tay hắn.
"Chiêm chϊế͙p͙."
Hắn chống lại cặp mắt đen nhánh tròn xoe kia, thân thể cứng đờ, theo bản năng cười lạnh lên: "Ta mới không đau lòng."
"Pi..." A Li nghĩ, có ai hỏi ngươi đau lòng hay không đau lòng đâu ? Chẳng qua giục ngươi mau một chút mà thôi. Có phải ngươi lỡ lời bại lộ cái gì...
Rất nhanh sẽ xong.
Về phần Ngọc Lâm Lang có thể tỉnh lại hay không, chỉ có thể nghe theo mệnh trời.
A Li chớp chớp mắt, đi tới đi lui trêи người nàng ấy.
Mấy ngày trước đây, Trưởng công chúa thì tỉnh lại thật sự nhanh. Ước chừng là do lo nước lo dân quen rồi, không đến một nén nhang, nàng ấy liền giãy dụa đứng lên, nói là muốn đi phê sổ con.
Ngọc Lâm Lang... Nàng ấy có chuyện gì đặc biệt nhớ thương sao?
Chỉ hy vọng đó không phải là Dung Trích Tinh...
A Li giơ đầu nhỏ lên, có chút chột dạ nhìn nhìn Đế Vô Thần.
Đột nhiên có loại chột dạ khi có con bạn thân lén lút đi ngoại tình, còn đá mình ra ứng phó với chồng của nó ...
Trong màn trời mây đen kịt, bỗng nhiên hiện ra một mảnh nắng ráo thanh minh.
Đế Vô Thần nâng con ngươi, đôi chân mày rậm nhăn càng chặt: "Ngươi nói muốn ta tiết kiệm chút khí lực, là vì cái gì vậy?"
"À." Vân ɖu͙ƈ Hưu không chút do dự trả lời, "Ta đưa Dung Trích Tinh tới, muốn các ngươi lưỡng bại câu thương."
Đế Vô Thần trừng mắt nhìn hắn, sau khi trừng mắt một lúc lâu, bản thân lại bật cười : "Hay cho Ma Tôn ngươi, quả nhiên hiểu nhân tâm! Vậy liền như ngươi mong muốn, chỉ không biết, ngươi muốn hắn bị thương mấy phần?"
Vân ɖu͙ƈ Hưu hạ ánh mắt: "Nhiều nhất là ba phần. Hơn ba phần, ngươi chết chắc không thể nghi ngờ."
Đế Vô Thần chau chau mày, nhấc cây thước lên, trước khi đi nghiêng đầu ném một câu: "Coi chừng nàng."
Dứt lời, nhanh chân bước vào hư không, lưu lại một tàn ảnh đỏ tươi, đi thẳng đến chân trời xanh trong.
A Li tiến vào trong xiêm y, khôi phục hình người.
Nàng quy củ ngồi bên cạnh Vân ɖu͙ƈ Hưu, hỏi: "Người tìm ngươi đổi hoa Diệt Tình là ai vậy ?"
Vân ɖu͙ƈ Hưu nói: "Gia chủ Ngọc gia."
A Li ngẩn ra, chợt hiểu ra hắn nói đến bị gia chủ đời trước của Ngọc gia, cũng chính là phụ thân Ngọc Li Hành cùng Ngọc Li Thanh.
"Đại giới là cái gì?"
Khoé môi Vân ɖu͙ƈ Hưu hiện lên nụ cười biến hoá kỳ lạ: "Con gái riêng của Ngọc Lâm Lang. Thân thể thuần âm, lô đỉnh tuyệt hảo."
A Li khϊế͙p͙ sợ nhìn hắn.
Vân ɖu͙ƈ Hưu xấu xa cười nói: "Bàn tính của hắn đánh thật hay, muốn để cho ta thay hắn xử lý cái nghiệt chủng kia. Chỉ tiếc, con người ta yêu thích nhất là bộ dáng khó chịu của cái đám ngụy quân tử, vì thế ta đưa ra một điều kiện khác —— đứa con gái riêng này, hắn phải đặt trêи danh nghĩa con gái ruột của bản thân rồi nuôi lớn, còn phải cho nàng ta tài nguyên tu luyện tốt nhất, đưa nàng ta tiến vào thánh cung."
Da đầu A Li run lên, yên lặng nhìn hắn.
Hắn nhíu mi, có chút không kiên nhẫn nói: "Vì sao lại dùng ánh mắt như vậy nhìn ta? Ngươi chẳng lẽ không biết làm lô đỉnh sẽ có kết cục gì sao?"
"Hoá ra là như vậy..." A Li khó tin xác nhận lại một lần, "Cô... Ngọc Lâm Lang cùng Đế Vô Thần lưỡng tình tương duyệt, còn sinh ra một nữ nhi. Vì để Ngọc Lâm Lang thuận lợi gả vào thánh cung, thân nhân của nàng ấy không tiếc đi tìm Ma Tôn, đưa ra đề nghị dùng nữ nhi của nàng ấy đổi lấy thuốc Diệt Tình, làm cho nàng ấy quên Đế Vô Thần đi, gả cho Dung Trích Tinh. Là như vậy sao?"
Vân ɖu͙ƈ Hưu nheo mắt lại: "Không sai. Chuyện này... A, không có mấy ai biết, liền ngay cả Dung Trích Tinh cũng không biết thê tử của bản thân trước khi thành thân, đã cùng một nam nhân khác sinh ra một nữ nhi. Ngươi hẳn là đã đoán được, lúc trước Đế Vô Thần cùng Ngọc Lâm Lang sinh hạ một nữ nhi đó, chính là ngươi, Ngọc Li Thanh. Cậu mợ ngươi muốn đem ngươi tặng cho ta, Ma Tôn, làm lô đỉnh. Ta cự tuyệt , ta cho bọn họ Diệt Tình, cũng bắt bọn họ mang ngươi về, nuôi dưỡng như khuê nữ ruột của bản thân. Cứ tưởng rằng sẽ có trò hay xem rồi..."
Hắn lắc lắc đầu, ánh mắt phức tạp nhìn A Li, nói, "Không nghĩ tới, bọn họ lợi dụng thuần hoả cực âm của ngươi đem phá huỷ ma thân của ta."
Lúc này, A Li xem như triệt để hiểu hết rồi .
Khó trách vợ chồng Ngọc gia lại đối xử với Ngọc Li Thanh như vậy!
Chẳng qua...
Trong lòng A Li dâng lên nghi hoặc nồng đậm —— nếu như đám người Ngọc gia vì thấy người sang bắt quàng làm họ, làm ra sự tình như thế này, vậy bọn họ nhất định sẽ giấu giếm thật kỹ, không dám để cho Dung Trích Tinh biết. Như vậy, vì sao Mẫn Phong lại ra tay đối phó Đế Vô Thần chứ ?
Vân ɖu͙ƈ Hưu chỉ chỉ về phía chiến trường: "Ta bày kế nhỏ, cho phụ thân thân sinh của ngươi cùng Dung Trích Tinh đánh một trận lưỡng bại câu thương, ngươi không hận ta?"
A Li kéo suy nghĩ về, lắc lắc đầu: "Ta quá yếu. Nếu như ta có thể đánh thắng được Dung Trích Tinh, ta nhất định chạy ra đánh hắn, sau đó lại hung hăng trách móc một chút, sao có thể ngồi đây trách cứ ngươi chứ."
Vân ɖu͙ƈ Hưu cười ha ha.
Cuộc chiến ở chân trời đã khai hỏa .
Cách quá xa, A Li hoàn toàn nhìn không tới cảnh tượng trêи chiến trường, chỉ có thể nhìn thấy mây đen đầy trời trêи mặt biển vốn theo sát bước chân Đế Vô Thần đang ầm vang kéo về hướng tây, điên cuồng va chạm với một mảng nắng chói chang kia, dung hợp, cắn nuốt lẫn nhau.
Rấm rền đùng đùng vang lên không chút nào gián đoạn, từ chiến trường phía dưới, từng tia cực quang màu đỏ và màu xanh đan xen lẫn nhau, giữa ban ngày nắng hạ mà xuyên vào trong mây, đẹp đẽ vô cùng.
"Thật đẹp quá!"
Vân ɖu͙ƈ Hưu nói: "Đỏ là ma nguyên của Đế Vô Thần bị thương chảy ra, xanh là nguyên khí bản mạng của Dung Trích Tinh bị hao tổn."
A Li: "..."
Hắn không chút để ý nói: "Chuyện kế tiếp phải làm, không được để bị quấy nhiễu nửa phần. Đế Vô Thần ngồi trêи vị trí Đông Thiên Ma lâu như vậy, sẽ có chút bản lĩnh giữ mệnh. Chỉ cần làm Dung Trích Tinh bị thương ba phần, với tính tình giả dối tiếc mạng của tên Dung Trích Tinh đó, chắc chắn lùi về hang ổ thánh cung dưỡng thương liền. Một đoạn thời gian này, cũng đủ để ta..."
Hắn nghiêng đầu nhìn A Li, ngả ngớn cười xấu xa nói: "Hủy thiên diệt địa."
A Li: "..."
"Nghĩ hay như vậy a..." Một thanh âm ngầm bi thương theo bốn phương tám hướng truyền đến.
A Li sợ run —— ai, ai nói ra tiếng lòng nàng?
Không khí trước mắt tạo nên vô vàng sóng gợn, một khuôn mặt nam nhân như khắc ra dừng ở vài bước bên ngoài, ánh mắt như chim ưng chặt chẽ khóa cứng Vân ɖu͙ƈ Hưu.
"Quân thượng dự đoán được, Ma Tôn rơi vào bước đường cùng tất nhiên sẽ tìm cứu viện mạnh mẽ, vì vậy, ngài cố ý làm bộ trúng kế, tranh đấu với Đông Thiên Ma, mục đích là... để chúng ta dễ dàng, lấy được đầu ngươi!"
Chấp thị Mẫn Phong!
Sau lưng hắn, ba vị Chấp thị mặc trường bào, liên tiếp từ trong hư không bước ra!