Nữ Mạnh (Thương Tận Xương)

Chương 55: Ngông cuồng có lợi



Buổi tối yên ắng, trong phòng hạng Sang 2 giường 3 người nằm

Cô ngồi dạy lưng dựa vào thành giường một tay thì đang chuyền nước biển, còn tay còn thì cầm điếu thuốc

, mắt đen nhìn 2 người đàn ông nằm kế nhau

tất nhiên đó là Dương Lão Đại... Anh Trai cô

còn người thứ 2 là Đế Tứ Thần.... người nuôi bệnh Cô

gia đình Tề khi nãy còn đòi ngủ lại với cô, bị cô quát mới chịu ngoan ngoãn đi về

còn Đế Tứ Thần cô nói quá trời vẫn không chịu về

Dương Phong Hàn thấy cô hút thuốc thì cau mày la

- Tiểu Tan dạ dày bệnh không được, em đừng hút thuốc, không tốt

Cô nhìn anh ta cười tà mị dơ dơ điếu thuốc lên hút mạnh một hơi, cháy hết nữa điếu thuốc cô quăng vào gạt tàn

đưa mắt nhìn lại anh ta mỉn cười

Đế Tứ Thần nở nụ cười nhìn cô nói

- ngông cuồng thật đấy

Cô nhìn châm châm anh rồi lại nở một nụ cười châm biếm: - ngông cuồng vậy Đế Lão Đại có thích không?

Tim anh đập thình thịch, ngó qua nhìn cô: - thích, dù em làm cái gì anh cũng thích

Dương Phong Hàn cũng mở miệng

- Anh cũng thích, Tì Tan nhà anh có quyền ngông cuồng

Cô nhìn anh cười ra tiếng

Đế Tứ Thần đi lại ngồi mép giường của cô khuôn mặt lạnh lùng không biến sắc hỏi

- còn đau bụng không?

Cô lắc đầu, Anh yên tâm đi lại giường của Phong Hàn nằm xuống nhắm mắt lại

1h sáng, 2 người đàn ông đột nhiên cùng mở mắt ra nhìn nhau, cùng nhau nhíu mày, yên lặng nghe được tiếng khóc nức nở rất nhỏ của ai đó

Đế Tứ Thần giật mình ngồi dạy đi mở đèn, thấy Cô nằm trên giường khóc

2 người đi lại ngồi kế mép giường 2 bên

Dương Phong Hàn đưa tay lên chán cô, quả thật là cô sốt

- Đế Lão Đại gọi bác sĩ con bé sốt rồi

- đừng đừng gọi, tắt đèn đi

Cô nhỏ giọng nói, 2 anh nhíu mày, cô quát lớn

- TẮT ĐÈN

Đế Tứ Thần chạy hoảng loạn tắt đèn, đèn vừa tắt tiếng khóc lớn hơn

Dương Phong Hàn dịu dàng nắm tay cô nói

- nín đừng khóc, anh đi bác sĩ

Cô nắm tay anh ta lắc đầu

- đừng đừng, em năn nỉ, em không muốn ai thấy em đừng gọi

Đế Tứ Thần trầm mặt, thường ngày anh thấy cô, không cười thì ngông cuồng, bây giờ lại thấy cô khóc, lòng anh như ai đấm mạnh

cô gái của anh, đã trải qua những gì, đã chịu những gì

vì cái gì mà chịu đựng,

-khóc lớn lên đi, anh thương em tiểu Tan

tiếng khóc thảm thương kéo dài tới 4h sáng, cô mới khỏe lại , nín khóc nói

- Anh Hàn nghĩ ngơi đi em không sao, em khỏe rồi

- Thần Thần cũng nghĩ luôn đi, tôi không sao

2 người vẫn ngồi đó nhìn châm châm cô , lát sau Dương Phong Hàn mới chịu đứng dạy lại giường mình ngủ lại

cô thấy Đế Tứ Thần vẫn chưa chịu đii bèm nói

- Thần Thần đi ngủ luôn đi sắp sáng rồi, tôi hết sốt rồi, đừ..... Ưmm

Cô chưa nói xong, bờ môi lành lạnh của ai đó đã đè lên môi cô, cô trợn mắt đẩy anh ra, sức cô thường ngày rất mạnh nhưng mới bị sốt đã không còn sức

- Thần...

Cô vừa mở miệng, lưỡi anh tiến vào cuồng nhiệt trong miệng cô, đến khi cô không thở nữa anh luyến tiếc buông ra

- Tiểu Tan, làm bạn gái anh được không?

Cô lại trợn mắt lần nữa nhìn anh, không thể nào tin được, Đế Lão Đại đang tỏ tình với cô đấy?

thấy cô không trả lời, anh nắm chặt 2 tay cô thành thục nói

- Tiểu Tan, anh biết anh với em tiếp xúc không nhiều, nhưng lần đầu gặp em, trái tim 28 năm không đập vì ai, Nó vì nụ cười của em, nó vì đôi mắt của em, nó vì sự ngông cuồng của em mà đập nhanh

Cô nhìn anh, người đàn ông lạnh lùng cao cao thượng thượng mà bây giờ đang ngồi trước mặt cô, tỏ tình, thật muốn cười thật lớn và nói với Xà Hạo người bạn này của chú ấy đáng yêu thật đấy

- Được không Tiểu Tan

Anh đưa mắt mong chờ cậu trả lời của cô

- Anh hiểu tôi bao nhiêu, có rất nhiều chuyện tôi không thể nói được... anh chịu đựng nổi sự điên cuồng của tôi không? chịu nổi khi tôi hôn người khác không?

Anh nhìn cô , cô nói tiếp

- Anh đang nghĩ tại sao tôi chịu quen Tả Giang Thiếu nhưng không chịu quen anh đúng không?

-.... Tại vì anh khác anh ta, Anh ta lăng nhăng, để tôi chơi đùa thì được, còn anh tôi không dám chơi cũng chẳng dám đùa

- Tôi rất sợ thứ gọi là tình yêu nên tôi chỉ thích chơi đùa nó, còn anh 28 năm lần đầu tiên quen nên kiếm người khác, Tôi không thể được xin lỗi

Đế Tứ Thần nhìn cô, nở nụ cười dịu dàng, đưa tay nâng mặt cô

- tôi không ngại để cho em chơi đùa

cô lườm anh, nhàn nhạt đáp lại: - nhưng Tì Tan tôi ngại

Đế Tứ Thần bá đạo nói

- tôi lớn hơn em, ở đây tôi lớn nhất, tôi không ngại thì em ngại cái gì, chỉ cần em quen tôi, tình cảm từ từ thâm nhập vào người cũng được, Tôi chờ mấy năm rồi, chờ thêm mấy năm cũng chẳng sao

Cô lắc đầu ngán ngẩm, nằm xuống đưa lưng về phía anh,

nghĩ đi nghĩ lại cô hơi nhếch mép cảm nghĩ, nhờ sự ngông cuồng của mình mà câu được Đế Tứ Thần luôn chứ , cứ nghĩ sự ngông cuồng này làm người ta ghét ai cờ có lợi như vậy

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.