Nữ Minh Tinh Ngày Nào Cũng Muốn Huỷ Hôn Với Ông Chủ!

Chương 24: 24: Bị Tính Kế Từ Sớm




Thanh Hà giật thót, nhớ rõ ban nãy trong nhà không có bóng dáng một ai mà giờ một giọng nói kỳ lạ lại phát ra văng vẳng đâu đây.

Lúc này, cô mới chú ý đến camera trong góc nhà đang chớp tắt ánh sáng liên tục khiến cô phải bước đến gần mà cẩn thận quan sát.
“Hà, em có nghe thấy tôi nói không?” Nó lại phát ra tiếng động lần nữa khiến cô hết hồn.
Tuy nhiên khi định thần lại là giọng nói quen thuộc của ông chủ, Thanh Hà mới vẫy tay với nó và trả lời: “Anh đó hả, Đình Nguyên?”
“Ừ, em đem tập tài liệu trên bàn lên công ty giùm tôi một chuyến.” Giọng ông chủ lần nữa lặp lại yêu cầu.
Thanh Hà nhìn ngó xung quanh, thấy thật sự có xấp tài liệu trên bàn thì đi tới và cầm nó lên: “Là cái này hả?”
“Đúng rồi, giỏi lắm.

Giờ phiền em đem gấp lên công ty giùm tôi nhé.”
Thanh Hà gật gù, sau đó liền cảm thấy không ổn.

Nếu cô tới đó vậy chả khác nào bật mí bí mật cả hai người họ có mối quan hệ mờ ám hay sao? Vì thế, cô lập tức vẫy tay về phía camera nhỏ trong góc: “Này, hay anh kêu Gia Uy đến lấy được không?”
Tuy nhiên, đợi hết mười phút mà nơi đó vẫn không phát ra tiếng động nào.

Thanh Hà cắn môi, nhớ tới Gia Uy từng gọi cho mình thì lập tức lấy điện thoại ra: “Alo Gia Uy! Anh có thể nào…”
Chưa kịp đợi Thanh Hà nói hết câu, bên Gia Uy lập tức vang lên tiếng rè rè khó chịu cùng giọng nói đứt quãng: “Phu nhân rè rè… phiền ngài rè rè… tài liệu… gấp lắm…”
Sau đó là từng tiếng tút tút cúp máy.

Thanh Hà ngẩn người, cảm thấy không còn cách nào khác nên chỉ đành lần nữa quấn chặt mặt mình mà bắt xe đến công ty của Đình Nguyên.

Cô đứng trước toà nhà to lớn sừng sững giữa trung tâm thành phố, càng suy nghĩ đến việc từ chối, nhưng trong tay đang cầm tư liệu nóng hổi.
“Tại vì em không đến kịp nên công ty tôi gặp tổn thất nghiêm trọng.


Em phải làm việc không công đến hết đời cho tôi.”
“Không!”
Thanh Hà sực tỉnh khỏi cơn ác mộng tư tưởng.

Vẻ mặt ác độc của Đình Nguyên khiến cô rợn cả da gà.

Cô không muốn cứ phải làm con nợ đến suốt đời, nên thôi chỉ đành tuân lệnh ông chủ.
Từ tốn bước vào cánh cửa công ty, bảo vệ mở cửa, vốn nụ cười luôn nở trên môi thì lập tức cứng ngắc chỉ vì người ở trước mặt không nhìn ra rõ hình dạng ra sao khiến chú ta cảnh giác.

Thanh Hà không mấy để tâm, tiến thẳng đến bàn tiếp tân trước ánh mắt soi mói của nhiều người.
“Tôi đem văn kiện đến cho chủ tịch Đình Nguyên.”
“Vâng tôi có nghe chủ tịch nói qua.

Nhưng chủ tịch bảo phải để người đến báo cáo danh tính thì mới cho lên ạ.

Xin hỏi danh tính của cô là gì?” Cô gái trẻ ngồi ở vị trí tiếp tân vừa hoảng hốt đó đã lập tức bình tĩnh lại mà thể hiện sự chuyên nghiệp của mình.
CMN còn có cả danh tính! Ông chủ đang làm khó cô cái gì nữa đây?
“À thì giúp việc.”
“Không đúng ạ.”
“Bạn cùng nhà?”
“Cũng không ạ.”
“Thanh Hà?”
“Vẫn không ạ.”
Thanh Hà nắm chặt tay lại, cố gắng kiềm chế cơn tức giận của mình.


Cô lập tức lấy điện thoại ra, nhưng gọi bao nhiêu cuộc thì Đình Nguyên lẫn Gia Uy cũng không bắt máy.

Đành cố trấn tĩnh máu điên trong người lại, cô suy ngẫm một lát thì bắt đầu dò hỏi:
“Chẳng lẽ là vợ của tôi?”
“Chính xác! Đây là thẻ thông hành.

Phu nhân cứ việc đi thẳng lên lầu mười bốn ạ.” Cô nhân viên lập tức nở nụ cười hân hoan, nhanh chóng đưa thẻ rồi chỉ Thanh Hà đến lối thang máy.
Thanh Hà nói một tiếng cảm ơn dù răng đã nghiến ken két vào nhau.

Đình Nguyên chắc chắn đang chơi cô một vố, nếu không cũng không đưa ra định danh công khai như thế.

Cảm nhận ánh mắt dò hỏi của mọi người, cô càng cúi thấp đầu, cảm thấy may mắn khi đã bịt mặt kín cổng cao tường như thế này.

Đúng lúc này, thang máy bên cạnh bất ngờ được mở ra.

Một người đàn ông cầm lấy cặp táp rồi đi thẳng đến chỗ tiếp tân: “Giữ giùm anh chìa khoá nhé.

Anh chạy đi lấy mẫu quảng bá về cho sếp.”
“Không thành vấn đề ạ.” Cô tiếp tân đã quen với tình huống này nên lập tức cất vào một góc riêng.
Tuy nhiên không một ai để ý rằng Thanh Hà đang chết đứng ở góc thang máy chuyên dụng.

Cánh cửa vừa mở ra, cô lập tức tiến vào.


Chiếc thẻ nhanh chóng đưa cô đến tầng lầu cao nhất, cũng là nơi sắp xếp riêng của phòng chủ tịch.
“Phu nhân, cô đến…” Gia Uy cúi người chào, còn chưa kịp nói hết câu thì đã thấy Thanh Hà đứng trước mặt với toàn thân lạnh như băng.
“Đình Nguyên đang ở đâu?” Cô trầm giọng hỏi, hệt như một ác ma đi đòi mạng.
Gia Uy có chút run rẩy.

Dù sao anh ta đã được chứng kiến cảnh tượng Thanh Hà một tay vác Đình Nguyên lên lưng nên biết cô không hề dễ chọc vào.

Vì thế, anh ta đành bán đứng ông chủ: “Tất cả là do ông chủ kêu tôi làm.

Ông chủ đang trong phòng.”
Thì ra ban nãy, Đình Nguyên để quên tài liệu ở nhà là thật.

Nó không quá quan trọng, nhưng khi mở camera thấy Thanh Hà trở về nhà, anh liền muốn trêu chọc cô một chút.

Sẵn tiện nỗi nhớ dâng trào, anh vờ như bản thân vô cùng cần đến tài liệu nên nhờ cô đem đến công ty.
“Gia Uy, cậu phải nhớ lát nữa Thanh Hà mà có gọi đến.

Cậu phải tìm cách báo bận đấy.”
Ông chủ đã ra lệnh, Gia Uy đành phải tuân theo.

Vì thế còn chưa kịp đợi Thanh Hà nói hết, anh ta phải liên tục vo giấy để đánh lạc hướng, sau đó trực tiếp cúp máy.

Nhưng bây giờ chỉ có mỗi anh ta với phu nhân ở ngoài này, anh ta sợ xác mình bị giấu đi không ai tìm thấy, nên chỉ đành mặc niệm cho ông chủ đang ung dung ngồi chờ vợ mình ở trong kia.
Thanh Hà liếc mắt về phía cánh cửa màu đỏ gấc, nhanh chóng đi đến rồi dùng một đạp mở cửa.

Vốn đó là ý định của cô nhưng nghĩ tới có thể sẽ đền tiền nên chỉ mạnh bạo đẩy cửa vào.
Đình Nguyên vừa nhìn thấy Thanh Hà, lập tức đứng dậy khỏi ghế rồi vô thức chỉnh lại áo ngoài: “Em tới rồi à? Đi đường có mệt không?”
Thanh Hà từ tốn đóng cửa, sau đó bước nhanh đến chỗ của Đình Nguyên đang đứng.


Ngay khi anh cứ tưởng họ sẽ có cái ôm nồng thắm thì ai dè cô lại đập mạnh tài liệu xuống bàn, rồi trực tiếp xách thẳng cổ áo anh lên và cất lên giọng nói không có mấy phần vui vẻ:
“Cái tên đàn ông khốn kiếp, anh chơi xỏ tôi.”
“Tôi đã chơi gì em đâu chứ” Anh mở tròn mắt, vô cùng ngạc nhiên khi thấy cô tức giận.

Rõ ràng ngày hôm nay cô phải trong tâm trạng hạnh phúc mới đúng.
“Anh còn dám hỏi lại tôi à?” Cô kiễng chân, thậm chí còn muốn kéo cổ áo anh xuống thêm: “Tôi nhìn thấy người đó rồi.”
“Người nào cơ?” Đình Nguyên vẫn ung dung hỏi lại, thậm chí còn sợ cô sẽ té mà vòng tay ra sau lưng cô đỡ lấy, rồi cẩn thận giúp cô gỡ bớt lớp ngụy trang trên mặt.
Thanh Hà chẳng mấy quan tâm hành động ấm áp này của Đình Nguyên.

Cô biết mình đã bị lừa nên chỉ muốn làm cho rõ: “Cái người săn tin lần đó chụp dính tôi và anh ở trường học là nhân viên của anh.

Anh còn muốn giấu tôi ư?”
Đình Nguyên tháo lớp khẩu trang cuối cùng của Thanh Hà ra, nghe cô nói thế thì hơi khựng lại.

Vốn tưởng anh sẽ sa sầm mặt vì bị phát hiện, nào ngờ anh chỉ bật cười thành tiếng trong sự tức giận của cô: “À, bị em phát hiện rồi.”
“Ý anh là sao?” Thanh Hà khá bất ngờ với cách phản ứng của Đình Nguyên.
“Sao nhỉ?” Anh ấn chặt tay vào lưng cô khiến cả người cô áp sát vào người mình, sau đó cúi xuống thì thầm bên tai cô: “Tôi cố tình sai người chụp đấy.

Nếu em không chịu kết hôn, tôi đã có cơ hội tung hình chúng ta mập mờ với nhau rồi.”
“Anh… Anh…” Thanh Hà không ngờ bản thân đã bị tính kế từ sớm, không có cách nào trốn thoát được khỏi hiện thực tàn khốc này.
Đình Nguyên có vẻ khá hả hê mà nhìn Thanh Hà.

Ngay lúc tưởng chừng cô bỏ cuộc việc truy cứu, anh cảm thấy cả thân mình bị quật mạnh xuống sàn nhà.
“Cái này là do anh tự làm tự chịu.” Cô nghiến răng, thẳng thừng đè anh xuống sàn rồi quật tay anh ra đằng sau lưng khiến anh la lên oai oái.
Đình Nguyên không hề chịu thua, mượn sức mạnh bản thân chống trả, sau đó cùng cô đấu tay đôi võ thuật.
Ở bên ngoài, Gia Uy âm thầm né xa cánh cửa, rồi thông báo cho tất cả ban giám đốc lẫn quản lý: “Hiện tại chủ tịch đang cùng phu nhân đàm đạo, tránh làm phiền hết mức có thể.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.