(Nữ Nam) Hoan Lạc

Chương 97: Vinh Quang Trở Lại



Người đón tiếp cô lần này là Bệ Hạ và Trình Tuân, ông ta nhìn Giai Thụy ngồi trên ghế bay ngay bên cạnh cô thì cau mày thật sâu.


"Nhan gia chủ" Bệ Hạ gọi cô.


Nhan Đình nhanh chóng đáp lại, bởi vì ông ta có chuyện muốn bàn riêng với cô nên Giai Thụy được giao cho Phỉ Vũ bảo vệ. Ánh mắt của Trình Tuân không rời khỏi hắn giây nào, Phượng Cốt nhanh chóng ùa vào, hoàn toàn bao bọc hắn lại, ngăn cản những ánh mắt khác.


Trong thư phòng của Bệ Hạ, Nhan Đình ung dung ngồi xuống ghế, lát sau Trình Tuân cũng đi vào, dù gì ông ta vẫn là cố vấn của Hoàng Thất nên bàn bạc khi có mặt ông ta là điều cần thiết.


"Nhan gia chủ, tình hình bây giờ cô cũng nắm rõ. Hoàng thất cần sự giúp đỡ của Phượng Cốt, đổi lại nếu Nhan gia cần gì thì Hoàng thất cũng sẽ đồng ý, chỉ cần cô ở lại đây một thời gian để ổn định lòng dân là được" Bệ Hạ thở dài, trên gương mặt già nua dường như lại thêm ủ rũ.


"Bất cứ việc gì cũng được sao?" cô cười hỏi.


Bệ Hạ híp mắt nhìn cô, cuối cùng nói:"Bất cứ thứ gì".


Ông ta bây giờ hoàn toàn không có lựa chọn, nếu như là mấy mươi năm trước thì ông ta cũng sẽ không cần lo lắng như vậy, bây giờ ông ta đi mấy bước cũng khó nhằn, quân đội của Đại hoàng tử tuy còn nhưng không có người dẫn đầu rốt cuộc cũng chỉ là những binh lính tầm thường. Nhị hoàng tử thì quá mềm yếu nên không thể trông chờ gì được.


"Tạm thời tôi chưa nghĩ ra nên cứ để tạm ở đó, sau này nghĩ ra sẽ đến tìm Bệ Hạ để đòi" cô nhún vai.


"Tùy ý Nhan gia chủ và cảm ơn cô vì đã đến đây." Bệ Hạ cười cười nói, lại quay sang Trình Tuân "Trình gia chủ có ý kiến gì về việc này không?".


"Không thưa Bệ Hạ, đây là con đường tốt nhất bây giờ rồi" ông ta nói.


Bệ Hạ khẽ gật đầu rồi cho cả hai người lui, Nhan Đình đi ra trước rất nhanh đã bị Trình Tuân đuổi kịp, ông ta đi song song với cô mà không nói gì cả, cô trực tiếp mặc kệ ông ta.


"Nhan gia chủ" cuối cùng dường như không nhịn được nên ông ta đã cất lời.


"Có chuyện gì sao Trình gia chủ?" cô hỏi.


"Người đó là người của Trình gia chúng tôi đúng chứ?."


Nhan Đình nâng mắt nhìn ông ta, ánh mắt nhàn nhạt kết băng sương:"Em ấy là người của ta, của Nhan Đình này".


"Nhan gia chủ, cô muốn gì thì Trình gia cũng có thể mang ra đổi, chỉ cần trả người đó về cho chúng tôi" Trình Tuân nhíu mày nói, trong giọng nói có chút gấp gáp.


"Rầm"


Nhan Đình nắm lấy cổ áo ông ta, thô lỗ ấn lên tường, ánh mắt cô như mãnh thú đang nhìn con mồi làm Trình Tuân khẽ nuốt khan.


"Trình Tuân, em ấy không phải đồ vật mà muốn đổi là đổi, chuyện của em ấy tôi sẽ tính sổ với lão già Trình Viễn sau, còn ông thì tốt nhất là nên dẹp ngay cái suy nghĩ muốn cướp em ấy trên tay tôi đi" cô gằn lên.


Trình Tuân im bặt, hoàn toàn không đáp lại gì. Nhan Đình thả cổ áo ông ta ra, phủi tay mấy cái rồi mới rời đi. Bóng lưng mạnh mẽ của thiếu nữ làm ông ta có chút ngờ ngờ rằng mình đã từng nhìn thấy cảnh này trong mơ.


"Chậc" ông ta khẽ tặc lưỡi, cuối cùng rời đi theo hướng khác.


Lấy chiếc mai rùa từ trong áo ra, Trình Tuân nhìn ba chữ "Hành chính tinh" đỏ tươi trên đó. Trong lòng rối ren không biết nên làm gì, cuối cùng vẫn lắc đầu nhét mai rùa vào lại trong áo.


Nhan Đình quay trở lại phòng, trước cửa là Phượng Cốt đang đứng gác, còn bên trong là Phỉ Vũ đang xử lý mấy việc ở Vân Tinh gửi qua. Giai Thụy thì đã ngủ thiếp trên ghế bay, trên mặt còn úp một quyển sách.


"Về rồi à, Bệ Hạ nói về việc gì đấy" Phỉ Vũ hỏi.


Nhan Đình chậm rãi đi đến giở cuốn sách trên mặt của Giai Thụy ra, miệng khẽ cười, lấy một tấm chăn mỏng đến đắp cho hắn rồi mới đi lại chổ của Phỉ Vũ. Cô nhẹ ra dấu cho hắn ta, nhìn thấy hắn ta giơ ngón cái lên thì cô mới nói.


"Ông ta muốn chúng ta ở đây để làm yên lòng người dân, đổi lại Nhan gia muốn gì cũng được."


"Làn này chơi lớn vậy sao? 'Gì cũng được' của cậu là cái gì?" Phỉ Vũ đóng laptop lại, ngay ngắn đối diện cô.


Ánh mắt Nhan Đình hướng đến Giai Thụy đang ngủ bên kia rồi lại nhanh chóng thu ánh mắt:"Trước mắt tớ chưa nghĩ ra, thân phận của Giai Thụy chúng ta cũng cần nghĩ đến."


"Tớ đã kiểm tra thử, hoàn toàn không có thông tin nào thuộc về Trình Giai Thụy hay là người nhà của cậu ấy cả." Phỉ Vũ lúc này mở máy tính bảng lên, đưa cho cô xem.


"Bởi vì những thông tin ngoài lề như thế này, Trình gia tất nhiên có thể dễ dàng can thiệp xóa bỏ. Trước đây lão già kia cũng làm như vậy với người thân của tớ, chỉ có gia phả Nhan gia mới còn những thông tin riêng đó. Suy ra chỉ có gia phả Trình gia mới có thông tin mà thôi, nhưng gia phả không phải là thứ mà ai cũng xem được nên chúng ta cứ yên tâm tạo một thân phận mới cho em ấy" cô xem một lượt, nhanh chóng trả máy tính bảng lại cho Phỉ Vũ.


"Cấp cho cậu ấy một thân phận mới ở Vân Tinh cũng không phải là khó, tớ đã cho người sắp xếp rồi, đang trong quá trình làm. Nhưng mà gần đây Hành chính tinh nhiều việc chất đống, sợ là sẽ phải mất thời gian hơn bình thường"


"Ừm, cũng không gấp lắm" cô đáp.


Nhan Đình có chút mệt mỏi vươn vai, Phỉ Vũ nhìn cô một chút, cuối cùng chủ động giúp cô cởi áo khoác ngoài, hắn ta cẩn thận treo lên giúp cô rồi mới rời đi.


"Chị..." giọng ngái ngủ của Giai Thụy vang lên, hắn xoa xoa mắt mình mà nhìn cô.


"Em tỉnh rồi sao? Có đói không?" cô cười, dịu dàng đi đến chổ của hắn.


Giai Thụy ngáp một cái, khẽ gật đầu. Nhan Đình bế hắn vào phòng tắm, cho nước ấm chảy vào bồn tắm, còn mình thì cẩn thận cởi đồ của hắn ra.


Hắn đỏ mặt, vội vàng chụp lấy tay cô:"Chị làm gì vậy..."


"Tất nhiên là đi tắm, em nghĩ chị định làm gì chứ?" cô cười.


Mặt Giai Thụy còn đỏ hơn, kí ức ở những thế giới kia làm cho hắn nhớ đến những lần mà hai người họ làm chuyện không thể miêu tả được ở trong phòng tắm. Nhan Đình dường như biết hắn nghĩ gì, trong lòng nổi lên chút hứng thú muốn trêu chọc hắn.


Rất nhanh cô đã cởi áo của hắn ra, mặc dù được điều dưỡng lại, cơ thể đã không còn gầy gò như trước đó nhưng chung quy lại vẫn còn rất gầy. Nhan Đình có chút đau lòng, cô nhẹ nhàng cúi đầu hôn lên xương quai xanh của Giai Thụy.


"Ưm" hắn khẽ run lên.


Nhan Đình nhẹ nhàng hôn từ cổ hắn dài lên tới môi, từng động tác đều thả nhẹ sức lực hết mức có thể. Đầu lưỡi của cô dễ dàng trượt vào trong, câu lấy lưỡi hắn mà đùa giỡn. Bàn tay của cô lột quần hắn vứt sang một bên, cả cơ thể của Giai Thụy gần như là dựa vào tay của Nhan Đình.


Hai người hôn nhau một lúc, thứ gì đó của Giai Thụy đã bắt đầu diễu võ giương oai, chọc vào người cô. Nhan Đình tách ra khỏi môi hắn, cười nhẹ.


"Có cần chị giúp em một tay không" cô vừa nói, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào dương vật của hắn.


Giai Thụy mím môi, hắn nhìn cô bằng gương mặt bối rối, cuối cùng nói:"Chị không yêu em sao?".


"Sao lại không được chứ?" cô cười, hỏi ngược lại hắn.


"Vậy thì chuyện này chị đâu cần phải hỏi em làm gì, đây là việc mà hai người yêu nhau sẽ làm mà" hắn nghiên người tới, cắn nhẹ lên mũi của cô.


"Bé con đúng là biết trêu chọc người khác".


Bàn tay cô bắt đầu thuận nước đẩy thuyền bắt lấy dương vật của hắn, Giai Thụy khẽ run người, cánh tay hắn yếu ớt câu lấy cổ cô.


"Những thế giới kia là chị nhưng cũng không phải chị, Nhan Đình..." hắn thủ thỉ nói bên tai cô.


Thay vì đáp thì cô lại ngậm lấy cánh môi của hắn, bàn tay bên dưới phối hợp nhịp nhàng với nhịp điệu của môi cô.


Nhan Đình bế hắn ngồi vào bồn tắm, nước ấm bao quanh hai người họ, tiếng nước ồn ả trong bồn tắm làm lòng người ngứa rang.


"Ưm...." Giai Thụy khe khẽ rên lên.


Bụng hắn phập phồng kịch liệt, hắn co người bắn ra, tinh dịch trắng đục dễ dàng thấy được bên dưới lớp nước trong veo. Nhan Đình nhìn chân hắn, Giai Thụy nhận thấy ánh mắt cô thì cười một cách bối rối.


"Sẽ nhanh khỏi thôi mà" hắn nói.


Cô không trả lời rồi lại đột ngột dùng tay tay nâng chân của hắn lên, nhẹ nhàng hôn lên đó. Nhan Đình ngước lên nhìn hắn, sâu trong con ngươi thăm thẳm là ngọn lửa âm ỉ.


"Trình Viễn sẽ phải chịu gấp ngàn lần nỗi đau mà em phải chịu. Giai Thụy, em sẽ không cần phải chịu đau đớn, mất mát thêm đâu." cô vừa nói, cả người ôm hắn vào lòng.


"Em là của chị, của riêng chị mà thôi".


Giai Thụy có thể cảm nhận được sự độc chiếm của Nhan Đình dành cho mình, nhưng hắn lại cảm thấy vô cùng hạnh phúc, trái tim đập rộn liên hồi. Hắn chủ động ôm siết lấy cô, hai người họ âu yếm trong phòng tắm một lát mới quay trở lại phòng ngủ để thay quần áo.


Nhan Đình cẩn thận cài từng khuy áo của hắn lại, bàn tay tinh tế vuốt nhè nhẹ trên chiếc áo trắng ngần. Giai Thụy nhìn cô, trong đôi mắt chính là những vầng sáng dịu nhẹ đang chậm rãi lan tỏa.


----------------------------------


"Bệ Hạ, chúng ta nên suy nghĩ về việc lập trữ quân mới" Trình Tuân nghiêm mặt nói.


"Ta biết, nhưng lão Nhị nó sống quá tình cảm. Làm sao có thể cứng rắn đối đầu với Dị tộc, hay đảm đương vị đấu trí với bè lũ Hải tặc?" ông ấy thở dài "Chỉ tiếc trời cao đố kỵ nhân tài, lão Đại ra đi một cách đột ngột như vậy. Chỉ có thể mừng rằng lão Nhị sẽ yêu dân như con mà thôi".


Người hầu bên cạnh tiến tới giúp Bệ Hạ đứng dậy, Trình Tuân đi theo sau ông ấy. Bệ Hạ đã rất lớn tuổi, dù cho khoa học công nghệ có phát triển, tuổi thọ được kéo dài thì con người vẫn phải đối mặt với cái chết. Những tấm ảnh thời trẻ của ông ấy được treo đầy trong phòng, bóng dáng uy phong nay chỉ còn lại chiếc bụng tròn tròn.


"Trình Tuân, ngươi có biết trước đây Trình Viễn từng đưa ra một lời tiên tri cho ta. Đó là Nhan gia sẽ phá vỡ bình yên của Hành chính tinh, lời tiên tri ấy dần dần trở thành sự thật rồi" ông ấy nhìn thẳng vào Trình Tuân, đôi mắt hiện lên vẻ sắc sảo của một đấng quân vương.


"Cha của thần từng đưa ra lời tiên tri như vậy sao?" Trình Tuân có chút sửng sốt, mày nhíu lại.


"Không bao lâu trước khi ngươi tiếp bước của Trình Viễn. Nhưng thật nực cười làm sao, bây giờ ta lại phải nhờ Nhan gia giữ lấy sự bình yên cho Hành chính tinh. Lời tiên tri kia sẽ hoàn toàn trở thành sự thật hay là trong đó còn ẩn giấu gì khác?".


"Bệ Hạ, thần nghĩ người hãy tin vào Nhan gia." ông ta cúi đầu, giọng điệu không chút chập chùng.


"Nếu đi sai một bước này, thì hệ lụy sẽ như thế nào ngươi biết không?" Bệ Hạ híp mắt nói, ông ấy nhìn sang hầu cận bên cạnh mình.


Cậu ta nhanh chóng cúi đầu đi ra ngoài, cẩn thận khép cửa lại. Nhưng có lẽ Bệ Hạ không biết, cậu ta đi loanh quanh nhiều vòng, cuối cùng rẽ vào một góc tối ít người qua lại.


"Bệ Hạ nghi ngờ Nhan gia" cậu ta chậm chạp nói vào máy truyền tin.


Người bên kia không đáp nhưng cậu ta có lẽ đã quen, nói xong liền đường hoàng trở lại đường chính mà đi. Ngược lại trong thư phòng của Bệ Hạ thì Trình Tuân đã cúi gằm mặt xuống đất, những đồ vật trên bàn của Bệ Hạ đều rơi vãi tứ tung.


"Nhan Đình bắt "người đó" của Trình gia?" ông ấy gằn giọng.


"Vâng, thần đã nhiều lần tìm Nhan gia chủ để nói chuyện nhưng đều không thành!".


"Có chứng cứ hay không?" Bệ Hạ cau mày.


"Có thể là người hôm nay ngồi trên ghế bay, vì ngoài cha của thần thì mọi thông tin của "người đó" đều đã bị xóa sạch nên thần cũng không biết chắc nữa".


Bệ Hạ trầm mặc, thật lâu sau mới chậm rãi lên tiếng:"Bây giờ chúng ta không thể đụng vào Nhan gia được, sau khi sắp xếp xong chuyện trữ quân thì sẽ tính toán những việc tiếp theo. Ngươi cũng cấp tốc xác minh xem người mà ngươi nhìn thấy có đúng thật là "người đó" hay không đi".


"Vâng".


-----------------------------


Màn đêm bao trùm lấy Hành chính tinh, bên trong phòng của Nhan Đình vẫn còn ánh đèn nhỏ le lói ở một góc. Cô đang cầm lấy laptop mà đọc gì đó, trên giường bên cạnh là Giai Thụy đã chìm vào giấc ngủ.


"Ưm..."


Nhan Đình nghe thấy tiếng động, liền ngẩn đầu nhìn về phía hắn, Giai Thụy đang nhíu mày thật chặt, biểu có chút thống khổ. Cô nhanh chóng đến gần, muốn lay hắn tỉnh nhưng lại bất thành.


Nước mắt từ khóe mắt hắn trào ra, Giai Thụy vung tay loạn xạ dường như là đang chạy trốn. Nhan Đình nhăn mày, cô không biết có chuyện gì xảy ra chỉ có thể khẩn cấp liên lạc với Phỉ Vũ.


Đến tận khi Phỉ Vũ đến thì Nhan Đình vẫn chưa đánh thức được hắn dậy, bây giờ cô đang ôm lấy hắn ở trong ngực mình. Phỉ Vũ có thể nhìn thấy tóc Giai Thụy ướt sũng nên đoán cô đã dùng nước để đánh thức hắn nhưng bất thành.


"Tạt nước vẫn không tỉnh?" hắn ta hỏi.


"Ừm, mau kiểm tra cho em ấy thử xem" cô đỡ hắn dựa vào mình để Phỉ Vũ có thể dễ dàng kiểm tra.


Phỉ Vũ có thể chắc chắn rằng Giai Thụy không phải trúng độc hay chịu bất kỳ thương tổn nào. Nhưng mà vì lý do vì mà lại như thế này thì hắn không thể biết được.


"Không phải trúng độc cũng không phải bị thương gì cả" hắn ta nói.


Nhan Đình nhíu mày:"Vậy thì tại sao lại như thế này chứ, đây cũng không phải Nhan gia..."


"Vậy cậu định làm gì?" Phỉ Vũ dẹp đồ đạc vào trong túi, chậm chạp hỏi.


Cô trầm mặc, nhìn Giai Thụy đã sũng mồ hôi trong lòng mình. Cuối cùng mới sực nhớ ra một việc.


"Liễu gia, cho một nhóm Phượng Cốt mời Liễu Phi Yến đến đây" cô nói.


Phỉ Vũ ban đầu có thể không hiểu nhưng qua một lúc liền thông suốt, một việc gì đó mà không thể sử dụng những lý lẽ thông thường của khoa học hiện đại để lý giải thì chúng ta phải sử dụng những cách không phải khoa học.


Dòng dõi Đạo gia - Liễu gia chủ, Liễu Phi Yến là người có thể can thiệp vào việc này.


Sau khi hiểu ra thì Phỉ Vũ rời đi một cách vội vàng để giao mệnh lệnh cho Phượng Cốt. Nhan Đình lúc này nhẹ nhàng vuốt ve mặt Giai Thụy, nhìn hắn chốc chốc lại nhíu mày đầy thống khổ thì lại càng tức giận.


Chuyện này không thoát khỏi quan hệ với Trình gia được, nhất định là ông già chết bằm kia làm ra.


Nghĩ đến đây cô cũng mặc kệ bây giờ là nửa đêm mà xông đến phòng ngủ của Bệ Hạ. Cho dù bực bội trong lòng thì ông ấy cũng phải nhanh chóng sửa sang quần áo và cho cô vào.


"Oáp....Nhan gia chủ có việc gì vào giờ này vậy?" ông vừa ngáp vừa hỏi.


"Bệ Hạ nói là ta muốn gì cũng được đúng không?" cô nói.


Bệ Hạ nhìn cô, tuy vẫn là khuôn mặt rất đỗi bình thường nhưng người đã kinh qua sóng to gió lớn như ông có thể dễ dàng nhận ra người trước mặt mình đang vô cùng tức giận.


"Đúng vậy".


"Tôi muốn Trình gia giao mạng của Trình Viễn cho tôi."


"Ta có quyền được biết vì sao chứ?" Bệ Hạ nâng mắt nhìn cô.


"Bệ Hạ đang yêu cầu sự giúp đỡ từ Nhan gia mà ta thì không xía vào chuyện của Hoàng thất cho nên Bệ Hạ cũng đừng chỏ mũi vào chuyện của ta. Mạng Trình Viễn đổi cho sự yên bình của Hành chính tinh, Bệ Hạ chỉ cần trả lời là đổi hay không mà thôi" cô nói, ánh mắt không hề né tránh mà trực tiếp đấu mắt với ông ta.


Bầu không khí trong phòng bất giác trở nên căng thẳng, cả hai người đều trầm mặc. Cuối cùng ông ấy nhăn này, nhắm mặt lại thở dài dựa người ra sau.


"Nhan gia chủ quả thật là làm khó ta, nhưng mạng của Trình Viễn thì không phải là việc mà ta có thể quyết định được. Với cả Nhan gia chủ, ta nghe nói người bên cạnh cô là người của Trình gia mà Trình gia chủ lại muốn cô trả người đó về, việc này cô định như thế nào?".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.