Lửa lớn Kỷ phủ đã bị dập tắt, tiền viện đại sảnh cùng với sân phía Đông đều bị cháy sạch.
Và thi thể Kỷ Nguyên Chức, cùng với quan tài, đều bị cháy không còn sót lại gì!
Sáng nay, lại truyền đến một tin tức!
Kỷ lão phu nhân vì thương tâm quá độ, hơn nữa còn bị nhiễm phong hàn, đã qua đời!
Ngay sau đó, một đoạn tuyệt thư, được Kỷ phủ đưa tới Quảng Cừ viện, giao tới tận tay Kỷ Vân Thư.
"Gia tộc Kỷ thị, nhi nữ Kỷ Vân Thư, là hậu bối nhưng lời nói việc làm bại hoại, trên không niệm thân tình, dưới không có đạo đức nhân tính. Nay, trục xuất khỏi gia môn, vĩnh viễn không được nhập lại vào gia phả Kỷ thị......"
Giấy trắng mực đen, ấn phủ Kỷ gia đính xuống!
Cầm tờ giấy này, nàng cười lạnh một tiếng, trong mắt tràn ngập ý cười, bốn phía vỡ ra.
Duỗi tay, ném tờ giấy kia vào trong bếp lò, trơ mắt nhìn nó bị đốt thành tro tàn.
Nàng biết, hiện tại trên dưới Kỷ gia, chắc chắn hận không thể đem nàng thiên đao vạn quả, ném vào núi rừng hoang dã, để sài lang hổ báo cắn nàng đến nỗi hồn tiêu phách tán!
Kỷ Nguyên Chức đã chết, Kỷ lão phu nhân cũng đã chết.
Hiện tại, trách ai?
Trách nàng sao?
Cái nồi này, nàng không đội, gánh nặng này, nàng không chọn!
Cảnh Dung phân phó xuống, chuẩn bị nhích người hồi kinh, xe ngựa dừng ở bên ngoài, có thể lên đường bất cứ lúc nào.
Kỷ Vân Thư đi tới Vệ phủ một chuyến, nàng giao phó mọi sự Vệ gia cho Vệ Phó. Hơn nữa còn căn dặn hắn, nếu như thật sự không trụ được nữa, hãy phân tán hết toàn bộ người trong phủ.
Rốt cuộc, chờ 《Lâm Kinh Án》xong xuôi, đoán chừng cũng là chuyện của một năm sau đó.
Đến lúc đó, có trở về hay không, nàng cũng không nói trước được. Có lẽ, rất có khả năng nàng sẽ mang theo Vệ Dịch, tới một huyện thành nào đó, làm một Ngỗ tác nho nhỏ.
Vệ Dịch thu xếp hồi lâu, mang theo vài bao lớn lớn bé bé.
"Lúc nương ta còn sống, nói rằng khi ra khỏi cửa phải mang theo đầy đủ mọi thứ."
Hắn chỉ vào một cái tay nải màu vàng: "Đây là quần áo."
Lại chỉ vào một tay nải màu xanh: "Đây là giày."
Sau đó chỉ vào một cái cái rương nho nhỏ: "Đây là những thứ cha và nương mua cho ta, có diều, có vòng, còn có......"
"Vệ Dịch." Kỷ Vân Thư ngắt lời hắn.
"Thư nhi, ngươi gọi ta sao?"
Đúng vậy, ta gọi ngươi, nếu không, ngươi sẽ quên mất còn có ta ở đây!
Kỷ Vân Thư lấy ra hai bức họa mang theo bên người, vừa đưa cho hắn, vừa nói: "Ngươi hãy mang theo hai bức họa này, những thứ còn lại, chỉ cần vài bộ quần áo dùng để tắm rửa là được."
Vệ Dịch nhìn bức họa trong tay, không hiểu.
Ngay sau đó mở cả hai bức ra, cực kỳ vui sướng.
"Đây là cha và nương!"
Hai bức họa, một bức là Vệ lão gia, một bức là Vệ phu nhân.
Kỷ Vân Thư đã họa chúng suốt đêm.
Vệ Dịch ôm hai bức họa kia, như thế nào cũng không chịu buông tay, những tay nải lớn lớn bé bé, đều bị hắn quên mất sau đầu.
Trên đường từ Vệ phủ tới Quảng Cừ viện, mọi người gần như đều đang đàm luận về sự tình Kỷ phủ.
Có người nói, lửa lần này là do Tam tiểu thư Kỷ gia đốt, cũng là nàng đã giết chết Kỷ lão phu nhân. Nghe nói, bởi vì nàng đã bị điên, còn tự rạch mặt mình.
Nàng chỉ thừa nhận mình đã đốt lửa, còn lại, đều là lời đồn. Đều là lời đồn!
May mắn thời cổ không có mạng xã hội, nếu không, chẳng phải nàng đã "vinh quang" trở thành phiên bản thu nhỏ vì đại nghĩa diệt thân hay sao?
Chỉ sợ trước khi có thể ra khỏi Cẩm Giang thành, nàng đã bị chết đuối bởi trong vô số ngôi sao nước bọt.
.....Edit: Emily Ton.....
Bên ngoài Quảng Cừ viện.
Cảnh Dung đã lên ngựa, kéo dây cương, cặp ủng được trang trí bằng hoạ tiết vàng, nhẹ nhàng chống bụng ngựa. Nếu như thay một thân trường bào vàng, đổi thành là áo giáp bạc, hiện tại, hắn thật sự có thể tự hào như một vị tướng chuẩn bị xuất trận, phong thái cực kỳ ngạo nghễ.
Nhìn thấy Kỷ Vân Thư và Vệ Dịch đã tới, cặp mắt dài hẹp của hắn, nhẹ nhàng đảo qua, gật gật đầu với Lang Bạc.
Lang Bạc kéo xe ngựa qua, nói với Kỷ Vân Thư: "Kỷ cô nương, mọi thứ đều đã chuẩn bị xong, ngài và Vệ công tử có thể lên xe ngựa."
"Được, chúng ta sẽ lên xe ngựa."
Vệ Dịch không nói câu nào, ôm hai bức họa, không chần chừ nhảy lên xe ngựa.
Kỷ Vân Thư nhìn thoáng qua Cảnh Dung đang đưa lưng về phía mình, nhỏ giọng hỏi Lang Bạc một câu: "Vương gia nhà ngươi không vào xe ngựa sao?"
"Vương gia nói, hắn không ngồi chung với thứ dân."
Ai nha!
Xem ra lời mình nói, hắn thật sự đã nhớ tới tận tâm khảm.
Nàng nhẹ nhàng gật đầu, xoay người bước lên xe ngựa.
Mành xe vừa mới buông, nàng còn chưa ngồi yên ổn, đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc truyền tới từ bên ngoài.
"Vân Thư, bản quan tới đưa tiễn ngươi."
Ngón tay nhợt nhạt xốc bức mành lên, Kỷ Vân Thư lập tức nhìn thấy khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi của Huyện thái gia.
"Lưu đại nhân?"
Hắn mang vẻ mặt luyến tiếc, đau khổ nói: "Vân Thư, ngươi nói xem, ngươi cứ như vậy rời đi, sau này sự tình trong nha môn, ta làm sao lo liệu hết việc?"
"Ngươi đang giữ ta lại sao?"
"Điều này......" Huyện thái gia khiếp đảm nhìn thoáng qua về phía Cảnh Dung, run rẩy nói: "Người Dung Vương muốn, bản quan không dám đoạt."
Kỷ Vân Thư suy nghĩ trong giây lát: "Lưu đại nhân, ngươi đi một chuyến tới thôn Lý gia, tìm một Ngỗ tác gọi là Lý Hải, để hắn nhậm chức thay ta ở nha môn đi."
"Lý Hải?"
"Vụ án vứt xác một năm trước, hắn cũng từng tham gia. Người này, chắc chắn sẽ giúp ích cho ngươi."
"Được, ta nhất định sẽ đi tìm hắn." Lưu đại nhân liên tục đáp, tiếp tục thở dài một tiếng: "Kỷ gia xảy ra chuyện lớn như vậy, ngươi rời đi, thật ra cũng tốt. Tuy nhiên, nếu như có một ngày ngươi quay trở lại, nhất định phải nói cho bản quan biết."
Mặc dù Kỷ Vân Thư không ưu thích Huyện thái gia hồ đồ, đặc biệt là trải qua các vụ án trong 5 năm qua. Nhưng không thể không nói, hắn vẫn rất tử tế với nàng.
Không có tiền, hắn cho thêm tiền, tâm tình không tốt, hắn cũng cho thêm tiền.
Chỉ cần nàng mở miệng, hết thảy hắn đều đồng ý!
Không biết vụ 《Lâm Kinh Án》, Cảnh Dung sẽ cho thêm nàng bao nhiêu tiền?
Nàng lắc đầu, không muốn lạc lối thêm vào trong đó!
Cong môi, liếc mắt nhìn Huyện thái một cái.
"Tạm biệt, trứng hồ đồ."
Nàng rụt đầu lại vào trong xe ngựa, ngay một khắc khi đầu ngón tay thu hồi lại, khóe môi cong lên một nụ cười nhẹ. Trong nụ cười, mang theo sự thất vọng của quả trứng hồ đồ Lưu đại nhân.
"Thư nhi, ai là trứng hồ đồ?" Vệ Dịch trợn tròn mắt hỏi nàng.
Nàng lắc đầu, không trả lời!
Lúc này, xe ngựa bắt đầu tăng tốc.
Qua một hồi, đã ra khỏi Cẩm Giang thành.
Nơi này, ngoại trừ khu rừng hoa mai, cùng với thiếu niên dưới tàng cây hoa mai ra, hết thảy đều không đáng để nàng nhớ tới.
Một hàng đội ngũ, từ trên đường nhỏ Cẩm Giang, bắt đầu chạy vào trong núi.
Khi màn đêm buông xuống, mưa xuân cũng bất chợt tới, tí tách tí tách, vỗ nhẹ ở trên nóc xe ngựa. Gió lạnh thổi qua tấm mành và thâm nhập vào trong xe, kèm theo vài giọt mưa bụi tiến vào, rơi xuống tấm khăn che mặt của Kỷ Vân Thư, thấu vào trên làn da, lạnh căm căm.
Nàng chợp mắt một hồi, lúc mở mắt ra, liền nhìn thấy Vệ Dịch vẫn ôm hai bức họa, đang ngủ ngon lành.
Bởi vì không phải là đường cái, vì thế rất nhấp nhô, rung lắc một đường.
Nàng duỗi tay xốc mành xe lên, lúc này xe ngựa đang ở trong núi, quanh mình, đều là những lùm cây rừng. Nàng thoáng nhìn về phía trước, thấy một số thị vệ đang giơ đuốc dẫn đường phía trước, chiếu sáng toàn bộ con đường.
Ánh mắt, cuối cùng dừng lại ở trên người Cảnh Dung.
Mưa phùn dày đặc, khiến cho trên đầu Cảnh Dung, cùng với áo choàng gấm vóc thượng đẳng ẩm ướt, nhưng hắn cưỡi ở trên lưng ngựa, dường như không hề có chút ảnh hưởng nào.
"Vương gia, phía trước có một gian miếu cũ."
Có người hô lên một tiếng.
Kỷ Vân Thư cũng lập tức lùi đầu về bên trong xe, bất chợt có chút chột dạ!
Rất nhanh, đội ngũ đã dừng lại ở bên ngoài ngôi miếu cũ nát, Kỷ Vân Thư thức tỉnh Vệ Dịch, kéo hắn đi vào ngôi miếu.
Thị vệ Cảnh Dung tìm kiếm một ít củi khô và đốt lên hai đống lửa.
Cảnh Dung mang theo Lang Bạc, Kỷ Vân Thư mang theo Vệ Dịch, bốn người ngồi quanh một đống lửa.
Hơn mười tên thị vệ ngồi quanh một đống lửa khác!
Vừa mới đặt mông ngồi xuống, ngoài cửa ngôi miếu cũ nát lại ùa vào một đoàn người.
Chỉ thấy năm sáu người đang nâng một cái quan tài cồng kềnh, tiến vào cổng lớn của ngôi miếu cũ nát, cả người đều hoàn toàn ướt đẫm!
"Mau mau mau, nhanh chóng nâng vào, ngàn vạn đừng để di thể phu nhân bị ướt."
Một người nam nhân vừa chống ô che ở trên đỉnh đầu nam chủ nhà mình, vừa ra lệnh cho mấy gã sai vặt nâng quan tài vào trong ngôi miếu cũ.