Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Chương 17: Thụ? Thú?



Edit: Cố Lục Nhã (@nakarylxo93)

Dịch & Beta: Emily Ton.

Quản gia đưa bọn họ đến Đông Uyển và sắp xếp nơi ở cho hai người. Đó là một gian phòng lớn, bên trong phân ra hai phòng nhỏ ở hai bên trái phải và ở giữa có một phòng tiếp khách.

Đây còn không phải là bố cục của một tửu điếm hay sao?

Nhưng Kỷ Vân Thư không vui, quay sang nói với lão quản gia: "Còn có phòng khác không?"

Lão quản gia cúi người, trên người mặc một bộ đồ tang lễ cùng với chiếc mũ tang phù hợp trên đầu, vì thế nên khi cúi đầu xuống căn bản không nhìn thấy rõ hình dáng.

Lão kính cẩn nói: "Tiên sinh, toàn bộ Đông Uyển chỉ có hai căn này là sạch sẽ nhất, các ngươi là khách quý, lão gia đã dặn dò chúng tôi không được thất lễ".

"Nhưng..."

Cảnh Dung lên tiếng: "Kỷ tiên sinh chỉ ở một đêm, cần gì phải phiền phức như vậy. Ta thấy nơi đây rất tốt, rất yên tĩnh, ban đêm nghỉ ngơi sẽ không bị làm phiền". Sau đó nói với lão quản gia: "Ở đây không cần ngươi nữa, có thể đi được rồi".

"Vâng, vậy hai vị nghỉ ngơi cho tốt, một lúc nữa ta sẽ cho hạ nhân đến hầu hạ".

Lão quản gia vẫn cúi đầu, rút lui ra phía bên ngoài sân.

Kỷ Vân Thư ghét nhất là bộ dáng giống như chủ tử của Cảnh Dung, không nhịn được nói một câu: "Đây không phải là Dung Vương phủ, Vương gia phân phó hạ nhân Chu gia, thật giống như là nhà mình vậy".

Tiểu gia hỏa này, nói chuyện thật hài hước!

Cảnh Dung cười, hai tay chắp đằng sau, nâng áo choàng lên và tiến vào trong phòng.

Còn không quên ném lại một câu: "Rửa tay trước khi vào phòng, bổn Vương không ngửi được mùi thi thể".

"........."

Nàng đúng là xui xẻo tám đời mới gặp phải vị Vương gia nóng lạnh bất thường và không coi trọng người khác như thế!

Rửa tay trong chiếc chậu ở phòng ngoài xong, Kỷ Vân Thư tiến vào phòng liền nhìn thấy Cảnh Dung đang ngồi trong trong phòng khách nhìn nàng.

"Rửa sạch sẽ rồi chứ?"

Kỷ Vân Thư cạn lời, nhẫn nhịn cơn xúc động muốn đấm vào hắn. Thay vào đó, giơ hai bàn tay ra trước mặt hắn.

Cảnh Dung đờ ra một lát, nhìn phía trên bàn tay nàng vẫn còn dính vết nước, ánh sáng chiếu vào óng ánh long lanh.

Ngay lập tức hắn đưa tay ra bắt lấy đôi bàn tay nhỏ tinh tế, khóe miệng nhếch lên đầy ý vị đùa giỡn: "Đều nói rằng bàn tay nam nhân phải thô và có lực, tại sao bàn tay của Kỷ tiên sinh vừa nhỏ vừa mềm thế này? Chắc không phải là bôi phấn nước (kem dưỡng) chứ?"

Cổ tay bất ngờ bị nắm, Kỷ Vân Thư theo bản năng nắm chặt tay lại, xoắn cổ tay để tự giải phóng mình.

"Thỉnh vương gia buông tay".

"Không buông".

"Đau".

"Chỗ nào đau?"

"Tay đau".

"Ta cũng sẽ không buông".

Hắn ta giữ chắc ý định muốn trêu chọc nàng, khóe miệng cười đùa càng diễn càng rộng, tay dùng chút lực kéo Kỷ Vân Thư về phía trước mặt, một tay khác khoác lên chiếc vai nhỏ bé của nàng.

Mắt đưa lên đưa xuống bắt đầu phân tích: "Bộ xương này cũng thật là nhỏ, lẽ nào từ khi còn nhỏ đã không có cơm ăn? Hay là từ nhỏ tính cách không tốt bị người ta đánh đến lớn?"

Đúng là giống y hệt phiên bản người viết văn ngắn ở thời hiện đại!

Cơ thể Kỷ Vân Thư đã rất gần hắn, khoảng cách giữa hai người chỉ là một cái nắm tay. Nàng thấp hơn hắn một cái đầu, tầm nhìn trực tiếp hướng vào lồng ngực hắn. Thân thể ấm nóng của nam nhân phả vào mũi khiến trái tim nàng có chút căng thẳng.

Nàng nhanh trí dùng tay đẩy hắn ra.

"Vương gia đừng quá đáng quá, tiểu nhân không phải là thụ"

Thụ? Thú?*

Cảnh Dung suy nghĩ một chút về từ này, cười khinh thường: "Với loại người như ngươi cũng muốn gọi là thú? Bổn vương thấy ngươi trông giống một con mèo với bộ móng nhọn, chỉ nhìn chứ không dùng được".

{*Thụ (): Vâng mệnh, vâng theo, chịu đựng; Thú (): Thú vật, con vật, con thú. Trong phiên âm tiếng Trung, thụ và thú đều có phiên âm giống nhau: shòu. Đây là một trò chơi chữ, trò đùa của người TQ. Câu của Vân Thư: 小的可不是受. = (Dịch chính xác) Kẻ hèn mọn này không phải là người cam chịu ( / shou). Câu của Cảnh Dung: 就你这种还想称兽 = (chính xác) Với một cơ thể như thế, ngươi nghĩ rằng ngươi là một con thú ( / shou)? {Dịch: Emily Ton}}

"Ngài..."

Kỷ Vân Thư tức giận đến mức thiếu chút nữa thì giậm chân, cuối cùng chỉ đành nghiến răng ken két.

Nhưng nàng không làm gì được hắn.

Bây giờ nàng cũng đã hiểu rõ một câu triết lý thiên cổ!

Ta thích bộ dáng ngươi không thích ta, nhưng lại không thể bỏ mặc ta! (我就喜欢你看不惯我,却作不掉我的样子! I like the way you look when you hate me but can"t bear to push me away!)

Cảnh Dung nhìn nàng với bộ dạng đè nén ủy khuất, trên mặt hiện ra vẻ tự hào "ta thắng rồi".

Đúng lúc này, một vài nha đầu bỗng nhiên bưng đồ ăn tiến vào phòng, phá vỡ khung cảnh nẩy lửa mà không khói này.

Nha đầu dẫn đầu hành lễ: "Lão gia phân phó làm bữa tối cho hai ngài, nếu đồ ăn không hợp khẩu vị, nô tỳ sẽ đi làm lại cho hai vị tiên sinh".

Đồ ăn lên bàn có cá có thịt, phong phú hơn hẳn so với Kỷ gia.

Lông mày của Kỹ Vân Thư trở nên ảm đạm, hỏi nha đầu dẫn đầu: "Cô nương, tiểu thư của các ngươi chỉ có một nha hoàn là Kiều Tâm sao?"

"Không phải, còn có Tố Vân".

"Ồ. Lúc nãy nàng ta cũng có mặt sao?"

Nha đầu lắc đầu: "Mấy ngày trước nhà Tố Vân có chuyện nên đã xin nghỉ, có lẽ đêm nay sẽ trở lại. Tiên sinh, ngài còn có gì phân phó nữa không?"

"Không còn, các ngươi có thể nghỉ ngơi, không cần ở lại hầu hạ". Kỷ Vân Thư xua tay.

Những nha đầu đó cúi thấp người xuống rồi thối lui.

Sắc mặt Kỷ Vân Thư càng thêm âm trầm, trong lòng đang nghĩ gì đó, vừa chuyển tầm mắt đã nhìn thấy Cảnh Dung đang nhìn nàng với ánh mắt kì quái.

"Vương gia không những có sở thích nắm tay, chẳng lẽ còn có sở thích nhìn chằm chằm vào người khác". Giọng nói của Kỷ Vân Thư mang đầy ý vị không tốt.

Bộ dáng phù phiến biến mất, Cảnh Dung nghiêm túc hỏi nàng: "Không lẽ ngươi đã phát hiện ra điều gì đó?".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.