Thực hiện giao dịch với Cảnh Diệc, tương đương với việc thực hiện giao dịch với một con sói.
Kỷ Vân Thư lạnh lùng nhìn hắn, nói không nên lời!
Cảnh Diệc nhếch môi hỏi: "Chẳng lẽ Kỷ cô nương không muốn biết, bổn vương muốn giao dịch gì với ngươi hay sao?"
Nàng vẫn không trả lời!
"Hiện giờ, Dung Vương chính là một con sư tử bị nhốt ở trong lao, hai tay hai chân đều bị trói, đối với bổn vương mà nói, căn bản không có bất luận uy hiếp nào. Tuy nhiên, đó không phải là điều bổn vương muốn. Nếu hắn cứ chết đi như vậy, thật sự quá đơn giản." Cảnh Diệc mang vẻ mặt nuối tiếc!
Không thể!
Không thể để Cảnh Dung cứ chết đi như vậy.
Không tra tấn một trận, hắn ta quyết không bỏ qua.
"Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?" Kỷ Vân Thư cuối cùng cũng lên tiếng hỏi.
Cảnh Diệc nhướn mày đầy hung ác nham hiểm: "Chỉ cần theo ý nguyện của bổn vương, Cảnh Dung có thể an toàn rời khỏi đây."
"Ngươi sẽ lòng tốt như vậy?"
"Dù sao hắn cũng là huynh đệ của ta, tình cảm ấy, bổn vương tất nhiên vẫn bận tâm tới."
A phi!
Thật sự là một kẻ thánh nhân xảo trá.
Cho dù ngụy trang thành một hình tượng vị tha khiêm tốn, hiệu quả đều vẫn giống súc sinh.
Hơn nữa, trong thời đại này, chỉ cúi người nhặt được 5 đồng tiền cũng sẽ gặp báo ứng, đừng nói tới một cái bánh có nhân lớn như vậy?
Đương nhiên là không đáng tin!
Kỷ Vân Thư nói: "Nếu Diệc Vương nói đó là giao dịch, vậy thì, điều kiện là gì?"
"Ngươi!"
"Ta?"
"Không sai!" Cảnh Diệc bước về phía trước hai bước, trên khuôn mặt âm ngoan hiện lên một nụ cười lạnh, vươn tay ra, một lần nữa nắm chiếc cằm nhọn tinh tế của Kỷ Vân Thư, nâng lên, nói: "Điều bổn vương muốn rất đơn giản, chỉ cần Kỷ cô nương đồng ý với ta một chuyện, ta đảm bảo, Cảnh Dung nhất định sẽ an toàn rời khỏi nhà giam đại nội. Chuyện hành thích vua, cũng không liên quan gì tới hắn!"
"Đồng ý với ngươi chuyện gì?"
"Rời khỏi Cảnh Dung, đi theo bổn vương." Cảnh Diệc nghiêm túc nói.
Đối với Cảnh Diệc mà nói, Kỷ Vân Thư không chỉ là điểm yếu của Cảnh Dung, nàng còn là một quả bom thông minh khó đoán, ngay cả Vương gia như hắn cũng cảm thấy sợ hãi.
Vì vậy, hắn cần Kỷ Vân Thư, cần quả bom có thể nổ mạnh bất cứ lúc nào này, cột vào bên người mình, tránh cho người khác dùng nó để sau này chống lại mình!
Nhưng những lời này, chỉ đổi lấy nụ cười lạnh lùng của Kỷ Vân Thư.
"Diệc Vương dựa vào đâu mà cho rằng, ta sẽ đồng ý với ngươi?"
Cảnh Diệc không vội, bình tĩnh nói với nàng: "Dựa vào Cảnh Dung, nếu ngươi đồng ý, ta đảm bảo hắn sẽ bình yên vô sự. Nếu không, có lẽ hôm nay, hắn sẽ chết ở trong nhà giam."
"Đê tiện!"
"Đê tiện thì như thế nào, nếu có thể đạt được mục đích, bổn vương tình nguyện đê tiện một hồi. Cho dù tương lai bị người đời thóa mạ, ít nhất bổn vương cũng được lưu danh sử sách."
Ý tưởng này, thật sự giống như người đang say, nhưng không thể phủ nhận, những gì hắn nói cũng rất có đạo lý.
Kỷ Vân Thư chớp mắt một cái xem như có chút tán thưởng cho hắn!
Nàng nghiến răng, trong mắt toát lên một sự quật cường, nói: "Dung Vương căn bản không hành thích vua, bất cứ tội danh giả dối nào cũng không thể đổ xuống đầu hắn. Chỉ cần ta còn sống, ta nhất định sẽ tìm ra chứng cứ chứng minh Dung Vương vô tội. Diệc Vương ngươi muốn lưu danh xấu vạn năm, nhưng ta không cần."
"Ngươi......"
Cảnh Diệc một lần nữa nổi giận, đầu ngón tay dùng sức, ấn mạnh đến nỗi Kỷ Vân Thư cảm thấy đau cằm.
Hắn ta nói: "Ngươi tốt nhất nên đồng ý với điều kiện của ta, bởi vì tính nhẫn nại của bổn vương không được tốt lắm, đối với ngươi hay đối với Cảnh Dung cũng vậy. Chỉ cần một câu của ngươi, lập tức có thể quyết định sống chết của hắn. Nhưng nếu ngươi vẫn ngoan cố, bổn vương cũng có thể cam đoan với ngươi, khi ngươi chưa tìm ra được chứng cứ chứng minh hắn vô tội, chờ lát nữa, ta sẽ khiến ngươi tận mắt nhìn thấy hắn chết. Nghe cho rõ, đây không phải là một lời cảnh báo, mà là một sự uy hiếp."
Ồ!
"Nếu ngươi giết hắn, Hoàng thượng cũng sẽ không bỏ qua ngươi!"
"Phụ hoàng hiện giờ bệnh nặng, giao cho bổn vương toàn quyền quyết định chuyện này. Kỷ cô nương hãy ngẫm lại xem, nếu như Cảnh Dung sợ tội tự sát, có khả năng sao?"
Có!
Lời này, trên cơ bản đã rửa sạch toàn bộ lý trí lúc này của Kỷ Vân Thư. Hiện tại trước mắt, không có bất luận chuyện gì quan trọng bằng sự an nguy của Cảnh Dung.
Ánh mắt nàng di chuyển, trong lòng do dự một chút.
Cảnh Diệc tiếp tục rèn sắt khi vẫn còn nóng: "Kỷ cô nương là người thông minh, điều kiện của bổn vương không có hại gì đối với ngươi và Cảnh Dung. Ngươi đi theo bổn vương, trở thành môn khách trong Diệc Vương phủ, tương lai nếu bổn vương đăng vị, tất nhiên sẽ không bạc đãi ngươi. Và Cảnh Dung cũng sẽ an toàn rời khỏi thiên lao đại nội, hắn vẫn là Vương gia Đại Lâm. Nếu tương lai bổn vương ngồi trên ngôi vị hoàng đế, hắn muốn làm Tiêu Dao Vương, bổn vương sẽ phong cho hắn thành Tiêu Dao Vương."
"......"
"Ngươi đồng ý? Hay là không đồng ý?"
Kỷ Vân Thư hạ ánh mắt xuống, trong lòng giống như có ngàn vạn con kiến đang tùy ý gặm cắn. Một mặt, là nguyên tắc của chính mình, nhưng mặt khác, là sự an nguy của Cảnh Dung.
Nàng nên quyết định thế nào?
........
Rời khỏi hoàng cung, Kỷ Vân Thư về tới Dung Vương phủ.
Mộ Nhược cũng không quay về Dụ Hoa các, vẫn luôn chờ nàng ở trong Dung Vương phủ.
"Diệc Vương có gây khó dễ cho ngươi hay không?" Mộ Nhược lo lắng hỏi.
Nàng lắc đầu!
Hắn đã nói gì với ngươi?
Nàng vẫn lắc đầu!
Không nói gì.
Mộ Nhược đập ót mình một cái: "Không phải ngươi muốn điều tra dây thép bị cháy kia sao? Hiện tại ta sẽ tiến cung, đi tìm Khổng Ngu."
Chân hắn vừa mới nâng lên, hắn đã bị Kỷ Vân Thư kéo lại.
Nàng nói: "Không cần đi!"
"Vì sao? Không phải ngươi muốn tìm chứng cứ hay sao?"
"Vô dụng, không cần thiết nữa. Việc này, ta đã có tính toán." Giọng nói của nàng rất nhẹ, đôi mắt cũng có chút lo lắng.
Mộ Nhược nhìn ra có vấn đề trong đó, híp mắt lại, tinh tế ngắm nhìn nàng. Sau đó hắn trở tay giữ nàng lại, nghiêm túc hỏi: "Rốt cuộc, Diệc Vương đã nói gì với ngươi?"
Nàng nghiêng người, rút cánh tay mình ra khỏi cánh tay Mộ Nhược, gập hai tay ngang ngực.
Sau đó nàng nói lại một câu: "Không nói gì cả. Mạc công tử cũng đừng hỏi gì nữa. Tóm lại, Cảnh Dung sẽ không sao, Mạc công tử cũng nhanh chóng quay về Dụ Hoa các đi, có lẽ Vệ Dịch vẫn đang chờ ngươi. Việc này, mong Mạc công tử hãy giữ bí mật với Vệ Dịch."
Sau khi nói xong, Kỷ Vân Thư lập tức xoay người rời khỏi Dung Vương phủ, đi về hướng Trúc Khê Viên.
Mộ Nhược cứ nhìn nàng như vậy, không đuổi theo hỏi cho rõ ràng.
Trên đường quay lại Trúc Khê Viên!
Một cơn mưa phùn bắt đầu rơi xuống, trên đầu, trên vai, trên mặt Kỷ Vân Thư đều bị ướt sũng.
Nàng vẫn không ngừng đi về phía trước, đôi giày vải thô cũ mòn cũng lê bước trong mưa......
Cho đến khi ——
Một chiếc dù màu xanh lá cây xuất hiện ở trên đầu nàng.
Bước chân nàng vẫn không dừng lại, ánh mắt chăm chú nhìn vào ánh sáng chập chờn phía trước.
Bên cạnh, Thời Tử Câm cầm ô, chậm rãi đi theo bước chân nàng.
Kỷ Vân Thư đột nhiên gọi một tiếng "Tử Câm."
"Có!"
"Rốt cuộc là ta đúng hay sai?"
Thời Tử Câm không trả lời nàng.
Nàng nghiêng mắt nhìn Tử Câm, hỏi tiếp: "Nếu ngươi là ta, ngươi sẽ làm thế nào?"
Đối với Thời Tử Câm, những vấn đề thế này, thật sự quá khó để trả lời.
Thời Tử Câm lắc đầu: "Ta không biết, nhưng ta có thể hiểu."
"Hiểu?" Kỷ Vân Thư chua xót cười cười: "Ngươi sẽ không thể hiểu."
Thời Tử Câm sẽ không bao giờ hiểu được, tiếp tục đi theo bước chân nàng đi về phía trước.
Khi bình minh tới gần, nước mưa cũng bắt đầu tăng lên.
Bầu trời đen kịt giống như một cái động nổ tung, mưa càng lúc càng lớn, tiếng sấm cũng càng lúc càng lớn......