"Sau đó thì sao?"
Kỷ Vân Thư lại nhìn xem một lát, tiếp tục nói, "Chàng nhìn những người lái xe ngựa đó đều mặc áo vải bố, tương đối cường tráng, vừa nhìn có thể thấy được, bọn họ quanh năm dọn dọn nâng nâng, vì thế nên rất vạm vỡ.
Công việc của bọn họ, nhất định là dựa vào thể lực để kiếm cơm ăn.
Tuy nhiên, nhóm nam nữ trẻ kia lại khác, bọn họ đều trắng nõn, mặc dù ăn mặc không phải cẩm y hoa phục, nhưng cũng cực kỳ khéo léo.
Mỗi một động tác giơ tay nhấc chân còn mang theo một chút khí chất gia đình giàu có.
Nhưng, bọn họ lại rất tôn kính đối với lão giả kia.
Chàng nhìn xem, cây roi trong tay lão giả, không mới, cũng không cũ lắm, cầm ở trong tay cũng như không cần.
Nó giống như chỉ là một vật trang trí, hoặc giống như một đạo cụ.
Chàng hãy nhìn kỹ trên chỗ tay cầm roi, còn dính một chút màu xanh xanh đỏ đỏ.
Những vết màu đó không chỉ có ở trên roi, trên xe ngựa bọn họ, còn có trên những cái rương kia, tất cả đều có."
Cảnh Dung nhìn theo những gì nàng nói.
Chính xác!
Trên xe ngựa, trên những cái rương, đều có dính một chút màu.
"Sau đó thì sao?"
Hắn giống như một hài tử ham học hỏi!
Kỷ Vân Thư mỉm cười, hơi nhăn mũi một chút, "Chẳng lẽ, Vương gia không ngửi được mùi gì sao?"
Hả?
Mùi gì?
Hắn lấy tay lùa không khí vào trước mũi, cố gắng ngửi ngửi, "Thật ra có một mùi hương, nhưng......!không biết đó là mùi gì?"
"Là mùi sơn dầu!"
"Sơn dầu?"
Kỷ Vân Thư gật đầu, "Có lẽ Vương gia không biết, sơn dầu là loại chất lỏng có chứa dầu và bột màu.
Nó thường được dùng để vẽ hoa văn lên cơ thể người hoặc chuyên dùng trong hóa trang.
Nhưng, hiếm khi có người dùng nó để vẽ."
Kỷ Vân Thư vừa nói như vậy, Cảnh Dung hiểu rõ ràng hơn.
Hắn đột nhiên nhận ra.
"Bọn họ là những người hát tuồng!"
Chẳng trách, chẳng trách!
Kỷ Vân Thư nhấp môi cười, "Không sai, bọn họ chính là gánh hát.
Đoán chừng bọn họ có lẽ đang tới huyện An Phủ hát tuồng."
Nàng nói một cách chắn chắn!
Lúc này, hai người trong đám người kia mở ba cái rương ra, lấy một số khăn quấn trên đỉnh đầu dùng để hát tuồng, làm khăn lau mồ hôi trên mặt.
Nếu lúc nãy Cảnh Dung còn có chút nghi ngờ trong lòng, lúc này đã hoàn toàn tin phục.
Đúng thật là gánh hát!
Hắn kinh ngạc nhìn Kỷ Vân Thư, lông mày nhíu lại, kỳ lạ nhìn nàng, "Nữ nhân này, trong đầu nàng chứa cái gì vậy?
"Trong đầu đương nhiên chứa não."
Nàng buột miệng thốt ra!
Phốc ——
Cảnh Dung không nhịn được suýt nữa bật cười thành tiếng.
"Không thể phủ nhận, nàng thông minh hơn nhiều so với những kẻ chỉ biết đọc sách, Dung Vương phi của bổn vương, đúng là nên như thế." Hắn cảm thấy rất tự hào.
Không có gì ngạc nhiên, Kỷ Vân Thư tặng hắn một ánh mắt xem thường.
Cũng đúng lúc này ——
Một loạt âm thanh truyền tới.
Đó là tiếng có người nôn khan.
Nghe tiếng nhìn lại, bọn họ nhìn thấy Tạ đại nương đang dùng tay ấn ngực cực kỳ khó chịu, nôn khan vài cái, sắc mặt nháy mắt tái nhợt.
Kỷ Vân Thư đứng dậy, bước nhanh qua đó.
"Tạ đại nương, bà thế nào?" Nàng nhẹ nhàng vỗ nhẹ phía sau lưng bà ấy.
Tạ đại nương thở hổn hển, lắc đầu, sau đó lại lắc lắc tay, yếu ớt nói, "Ta không sao."
Mộ Nhược cũng chú ý tới bên này, đúng là lúc hắn nên ra tay.
Vì thế ——
Hắn lười biếng đứng lên từ bãi cỏ, không quên nói với Vệ Dịch, "Cứ hâm rượu cho tốt, đợi lát nữa ta sẽ uống."
Sau đó hắn đi đến bên dòng suối nhỏ, chậm rãi rửa tay, lúc này mới đi về phía Tạ đại nương, kiểm tra mạch của bà ấy.
"Cơ thể có bệnh cũ, nghỉ ngơi là được, nhưng bởi vì trước ngực bị nóng, tĩnh mạch sưng lên, huyết mạch tắc nghẽn, cần phải bồi bổ một chút.
Trên xe còn có một ít dược liệu, nhưng......!thiếu một liều phật sâm, phải chờ tới huyện An Phủ mới có thể đi tìm nó." Mộ Nhược nói.
Kỷ Vân Thư lo lắng nói, "Ở đây cách huyện An Phủ khá xa, có biện pháp nào khác hay không?"
"Không có, cần phải dùng phật sâm làm thuốc dẫn, mới có thể khỏi hẳn."
"Trước không thôn, sau không điếm, nếu như quay lại thành Du Châu, chỉ sợ phải mất nửa ngày, vừa đi vừa về......"
Nàng vừa nói đến đó ——
"Ta đây có phật sâm."
Lên tiếng, đúng là vị cô nương gọi là Chiên Mạt.
Nàng ấy nói mấy câu với tiểu nha đầu bên cạnh mình, nha đầu kia lập tức chạy đến xe ngựa lấy một ít phật sâm.
Nhưng lại bị lão bầu gánh ngăn lại.
"Chiên Mạt, phật sâm này ngươi phải mất vài lượng bạc mới mua được, sao có thể tùy tiện cho người được chứ?"
"Vậy hãy trừ vào tiền thù lao của ta."
Nói xong, Chiên Mạt nhận lấy cây phật sâm từ trong tay tiểu nha đầu, đưa tới bên cạnh Tạ đại nương, cẩn thận đặt xuống.
"Ta thường xuyên uống thứ này, vì thế luôn mang theo bên người.
Nếu đang cần gấp, các ngươi cứ cầm lấy đi."
Giọng nói của nàng ấy cực kỳ dễ nghe, nhưng rất yếu ớt.
Kỷ Vân Thư nói lời cảm tạ, "Đa tạ cô nương, dược liệu này xem như ta mua."
Nàng đang định lấy bạc đưa cho nàng ấy.
"Không cần, nó không đáng bao nhiêu, cứu người quan trọng hơn."
Nói xong, nàng ấy cũng không ở lại, trực tiếp quay trở về.
Một mùi hương thoang thoảng tràn ngập trong không khí, nó không giống mùi hương của những nữ tử phong trần, ngược lại cực kỳ dễ ngửi.
Có lẽ, đó là mùi hương tản ra từ chiếc huân lô của nàng ấy.
Mộ Nhược cầm dược, nhìn thoáng qua Chiên Mạt, sau đó sai người lấy dược của mình ở trên xe xuống, bắt đầu đun thuốc.
Một lúc sau, một chén thuốc được đưa tới.
Tạ đại nương dùng xong, thân thể đỡ hơn rất nhiều, tinh thần cũng được hồi phục, nói lời tạ ơn từng người một.
Nhìn thấy trời sắp tối, hơn nữa sức khỏe Tạ đại nương không tốt, Cảnh Dung liền hạ lệnh xuất phát.
Lúc rời đi, Mộ Nhược lưu luyến nhìn về phía Chiên Mạt theo từng bước chân, hơn nữa không che giấu chút nào.
Cuối cùng, Cảnh Dung đành phải túm hắn lên xe ngựa, ngồi chung với hắn.
Trong xe ngựa, tất cả đều là mùi rượu, còn có một số bình rượu nằm rải rác dưới mặt sàn.
"Ngươi đã uống cả một cái hầm rượu hay sao?"
Mộ Nhược không đáp lại, vén màn xe lên, vươn đầu ra bên ngoài nhìn xem.
Cảnh Dung kéo người hắn vào trong, "Ngươi rốt cuộc đã nhìn đủ chưa? Đó là cô nương người ta."
"Cảnh Dung." Mộ Nhược đột nhiên nghiêm túc gọi Cảnh Dung một tiếng.
"Có chuyện gì?"
"Ngươi có phát hiện, nàng kia có gì khác hay không?"
"Khác?" Cảnh Dung ngồi ngay ngắn suy nghĩ, sau đó nói, "Có mũi có mắt, không có chỗ nào khác.
Hay là, nàng là người tình trong mộng của ngươi?"
"Quên đi." Hắn nói, "Ta thấy nàng kia mặt mày rủ xuống, đồng tử hơi mở rộng, khóe môi nhợt nhạt.
Điều kỳ lạ chính là, chỗ cổ của nàng hơi sẫm màu.
Vừa rồi lúc nàng nói chuyện, ta cố tình nhìn thoáng qua đầu lưỡi của nàng, phát hiện đầu lưỡi ố vàng, phần giữa trắng bệch.
Nàng có đôi tay thon dài tinh tế, nhưng rất mảnh khảnh yếu ớt.
Ngươi xem, nàng lúc nào cũng mang theo phật sâm bên người.
Loại dược này, nếu không phải người quanh năm có bệnh, căn bản sẽ không mang theo."
Cảnh Dung sững người, ngươi đúng là một tên biến thái!
Sau đó hắn nhíu mày, nghiêm túc nói, "Không ngờ ngươi còn nhìn xem đầu lưỡi của cô nương người ta? Mộ Nhược, yêu thích này của ngươi......!Bổn vương không thể nào hiểu nổi."
Mộ Nhược đen mặt.
Ca, ngươi có thể nghe trọng điểm hay không?
"Ngươi nghĩ cái gì vậy? Ta thấy chứng bệnh của nàng, là thuộc về bệnh tim mạch.
Nếu một người bị suy nhược cơ thể, có thể dùng phất sâm.
Nhưng nếu người đó bị yếu tim, phất sâm là dược liệu có tính hàn, dùng quá nhiều sẽ khiến bệnh tình tăng thêm.
Tốt nhất không nên chạm vào nó."
Nói tới đây, Cảnh Dung trở nên nghiêm túc hơn.
Hắn hơi nheo mắt lại.
~~~Hết chương 434~~~.