Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Chương 437: 437: Đồ Ăn Cắp




Mặc kệ thắng thua, ngọc bội đều thuộc về mình?
Tam nương kinh ngạc!
Người khác mơ tưởng lợi dụng nàng ta, nàng ta cũng không lợi dụng người khác.
Nhưng lúc này, Mộ Nhược cho nàng ta một món hời lớn như vậy.

Nói thật, nàng ta thật sự có chút không dám dây dưa.
Có lẽ nhận thấy nàng ta do dự, Mộ Nhược nói, "Như thế nào? Lo lắng ngọc bội này có độc?"
"Không phải như vậy." Tam nương cười nói, đè người xuống phía trước, ghé sát đôi môi đỏ mọng nói, "Mấy ngày gần đây, ta có nghe nói triều đình làm mất một lô trân bảo, ngươi hào phóng tặng ngọc bội cho ta? Chẳng lẽ là......!đồ ăn cắp?"
Đồ ăn cắp?
Những lời này vừa nói ra, Mộ Nhược bật cười.
Hắn cầm cái chén lúc nãy chặn ở phía trên lên, lộ ra khối ngọc trong sáng bên dưới, sau đó dùng ngón tay chọc chọc ở mặt trên.
"Ngươi hãy nhìn xem, ngọc rốt cuộc có phải đồ ăn cắp hay không?."
Tam nương ngập ngừng một chút, sau đó vươn ngón tay thon dài, cầm ngọc bội lên, lật xem vài lần.
Sau đó ——
Nàng ta nhét nó vào trước ngực mình, luồn vào trong áo của mình.
Khoảnh khắc sau, nàng ta ưỡn người về phía trước, nói với giọng cực kỳ quyến rũ, "Mặc kệ có phải là đồ ăn cắp hay không, thứ này, nếu như đại gia cho, vậy đó là của ta.

Nếu đại gia hối hận, hiện tại lấy lại......!thật ra vẫn còn kịp."
Đồ đã vào trong áo trước ngực của ngươi, làm thế nào lấy lại?
Mộ Nhược không thèm liếc mắt ngó một cái, nói, "Đồ đã đưa cho nữ nhân, không có đạo lý lấy lại."

"Vậy......!uống rượu thì sao?"
"Rượu đương nhiên phải uống."
Nói xong, hắn cầm một chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch.
Nữ nhi hồng thượng đẳng, quả nhiên uống rất thống khoái.
Hắn chưa đã thèm liếm liếm môi, đôi mắt hơi lim dim, cảm thán lắc đầu, "Có thể uống rượu ngon như vậy ở trong khách điếm trên núi, đúng thật phúc đức ba đời."
Sau đó, hắn lại uống thêm một chén.
Tam nương chống khuỷu tay ở trên bàn, nghiêng nửa người, cặp mắt âu yếm nhìn chằm chằm Mộ Nhược.
"Nếu như đại gia thích, có thể ở lại đây, mỗi ngày đều có nữ nhi hồng thượng đẳng để uống."
Bộ dáng nàng ta giống như một nữ nhân khát tình!
Mộ Nhược không trả lời nàng ta, nhưng bắt đầu nghiện rượu, liên tiếp uống thêm năm chén.
Một chén rót ra, hắn một ngụm uống hết!
Cho đến khi bị tam nương nhìn chằm chằm, hắn hơi mất tự nhiên, lúc này mới đẩy một chén rượu tới trước mặt nàng ta.
"Một mình uống rượu, rượu không được thơm lắm."
Ánh mắt tam nương càng thêm dịu dàng, "Được, đêm nay ta sẽ uống cùng đại gia."
Vừa nói, nàng ta vừa nhấc tay trần và bưng rượu lên, uống một ngụm.
Sau đó nàng ta liên tiếp uống vài chén!
Hai tửu quỷ cùng nhau uống từng chén nữ nhi hồng cho đến khi hết cả vò.
Nhưng hai người không hề say chút nào.
Bọn họ giống như chỉ vừa uống hết một vò nước mà thôi.
Tam nương lắc lư vòng eo mảnh khảnh đứng lên, đi tới phía sau Mộ Nhược, thuận tay đáp ở trên vai hắn, sau đó ——
Bàn tay trượt một đường xuống ngực hắn.

Thấy Mộ Nhược không phản kháng, tam nương không kiêng nể gì luồn tay vào trong áo trước ngực hắn.
Ngón tay uốn lại, khi nàng ta chuẩn bị móc đồ ở bên trong ra ——
Cổ tay nàng ta đột nhiên bị nắm chặt.
Mộ Nhược dùng sức trên đốt ngón tay, bẻ bàn tay tam nương, kéo ra khỏi quần áo hắn, hất qua một bên!
Tam nương sững sờ, nắm chặt hai nắm tay.
Mộ Nhược nghiêng mắt nhìn nàng ta một cái, không tức giận, chỉ thờ ơ nói một câu, "Nếu tam nương muốn bạc của ta, có thể thoải mái hào phóng nói ra, ta nhất định sẽ cho ngươi."
"Ta không hiểu đại gia nói gì?"
Nàng ta mang theo khuôn mặt vô tội nói!
Mộ Nhược đơn giản móc đồ ở trước ngực ra, ném lên trên bàn.
Một tiếng động vang lên!
Nhưng đó không phải là bạc, mà là một cục đá.
"Ta là một người nghèo, nghèo triệt để.

Thứ đáng giá nhất trên người ta, chính là khối ngọc đã bị ngươi lấy.

Đối với những viên đá này......!hôm qua ta đã nhặt chúng ở bên dòng suối nhỏ, bởi vì thấy chúng rất đẹp nên cất vào trong túi.

Nếu tam nương thích, cứ lấy đi là được."
Tam nương co giật khóe miệng.
Nàng ta xoa xoa cổ tay đỏ ửng vì bị Mộ Nhược nắm chặt, cũng không cảm thấy hổ thẹn, ngược lại cười cười nịnh nọt rồi ngồi xuống bên cạnh hắn.

"Đại gia, ngươi đừng hiểu lầm ta, đỗ tam nương ta không phải loại người thích vấy bẩn tay mình vì vàng."
"Tốt nhất là vậy." Mộ Nhược không vừa ý, cười cười.
Sau đó ——
Hắn uống một chén rượu cuối cùng, bưng chén không lên, úp nó xuống mặt bàn.
"Chẳng phải ngươi nói có đủ rượu cho ta uống hay sao? Không còn rượu nữa?."
Tam nương đứng dậy, "Được, ta sẽ lấy thêm rượu cho đại gia uống tiếp."
Sau đó tam nương uốn éo người đi ra ngoài, nhưng vừa mới mở cửa ra, lập tức nghe thấy một giọng nữ đang khóc thút thít.
"Chiên Mạt tỷ tỷ, có chuyện gì xảy ra với tỷ vậy? Tỷ đừng làm ta sợ."
Một nữ tử ngã xuống mặt sàn, vẻ mặt tái nhợt, tiểu cô nương bên cạnh lo lắng đến mức chảy nước mắt.
"Ai da, có chuyện gì vậy?" Tam nương đi qua hỏi.
Tiểu cô nương nói, "Tỷ tỷ nhà ta đột nhiên ngất xỉu."
Tam nương cẩn thận liếc mắt nhìn một cái, không phải là đã chết rồi chứ?
Nếu như người này chết ở khách điếm của mình, vậy thì không hay rồi.
Mộ Nhược nghe thấy tiếng, cũng đi ra khỏi cửa, nheo mắt nhìn lướt qua Chiên Mạt đang hôn mê trên sàn nhà, thở dài một tiếng, tiến lên ngồi xổm xuống, đột nhiên nói với nha đầu kia một câu, "Tránh ra."
Sau đó, hắn ôm Chiên Mạt lên.
"Phòng nào?" Hắn hỏi.
Tiểu cô nương sững sờ một chút, đóng băng tại chỗ.
Mộ Nhược lại hỏi, "Ở phòng nào?"
"A, ở......!phòng kia."
Tiểu cô nương chỉ ngón tay về một hướng.
Mộ Nhược lập tức ôm Chiên Mạt đi về phòng nàng, đặt lên trên giường.
Rất nhanh, bầu gánh và người gánh hát biết được đều lập tức tới đây.
Động tĩnh xảy ra rất lớn, kinh động tới Cảnh Dung, hắn hỏi thị vệ, "Xảy ra chuyện gì?"
Thị vệ đáp, "Vừa rồi có một nữ tử ngất xỉu, Mạc công tử đã ôm nàng về phòng, đoán chừng là đang xem bệnh."

"Ai?"
"Chính là một trong những vị cô nương trong đám người ở bên dòng suối nhỏ hôm nay."
Ừ, hả?
Cảnh Dung thật ra rất tò mò, ngẫm nghĩ một lát, cũng đi qua đó xem náo nhiệt.
Khi hắn tới cửa, liền nhìn thấy Mộ Nhược đang bắt mạch cho cô nương kia.
Khuôn mặt Mộ Nhược đỏ bừng, rõ ràng đã uống không ít rượu, trong phòng cũng tràn ngập mùi rượu.
Cảnh Dung lắc đầu, nếu người này một ngày nào đó không uống rượu, có lẽ mặt trời sẽ mọc từ hướng Tây.
Trong phòng, bầu gánh lo lắng đến nỗi dậm chân, trong miệng vẫn luôn nói, "Nếu như xảy ra chuyện, vậy thì phải làm sao bây giờ?."
Người khác nói, "Bầu gánh đừng lo lắng, Chiên Mạt tỷ tỷ sẽ không sao đâu."
"Nếu nàng xảy ra chuyện, vậy thì thảm rồi! Chúng ta đã đồng ý tới Trương phủ hát tuồng chúc thọ, bọn họ đã chỉ đích danh Chiên Mạt tới hát xướng, nếu như nàng xảy ra chuyện, ta biết ăn nói thế nào với người ta? Chắc chắn sẽ phải bồi thường bạc."
Ông ta dùng mu bàn tay vỗ mạnh vào lòng bàn tay vài cái.
Đó là tiền bồi thường vì không thực hiện giao dịch, đoán chừng là một con số không nhỏ.
Tiểu cô nương vẫn luôn khóc lóc nói, "Bầu gánh, lúc này sức khỏe Chiên Mạt tỷ tỷ mới quan trọng nhất.

Những năm gần đây, Chiên Mạt tỷ tỷ đã hát xướng nhiều như vậy, chưa từng nghỉ ngơi.

Nếu không phải như vậy, nàng sẽ không mệt đến nỗi ngất xỉu."
"Như thế nào? Ta sai rồi ư? Các ngươi là đều là đồ vô ơn, ta cho các ngươi ăn, cho các ngươi mặc, bây giờ lại đổ lỗi cho ta? Nếu không có ta, các ngươi đều đã đói chết.

Chiên Mạt vất vả như vậy còn không phải vì để các ngươi có thể ăn cơm no hơn một chút hay sao?"
"......"
"Chúng ta là gánh hát, Chiên Mạt chính là cột trụ, nếu như nàng xảy ra chuyện, các ngươi hãy uống gió Tây Bắc đi, ta còn phải bồi thường bạc cho lão gia Trương gia mấy trăm lượng bạc."
Bầu gánh đang tính toán trong lòng, nếu Chiên Mạt thật sự xảy ra chuyện, thương vụ đi An Phủ tới hát tuồng cho Trương lão gia cũng sẽ thất bại, ngoài ra còn phải bồi thường gấp đôi số bạc đã nhận..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.