Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ

Chương 15: Đến phú vân



“A a! Cuối cùng đã tới, Phú Vân Thành thân yêu, ta tới đây.” Mạnh Hiểu Dư vẻ mặt kích động hưng phấn thét lên với cổ thành trước mắt. Lúc này trong lòng Mạnh Hiểu Dư phi thường kích động, nàng đã hơn một tháng không có ngủ giường. Từ khi hơn một tháng trước bái xú lão đầu vi sư, vẫn luôn ở trong tiểu thụ lâm* cùng xú lão đầu học công phu. Mỗi ngày đều luyện gần chết, thẳng đến hai ngày trước xú lão đầu rời đi, nàng mới nghỉ ngơi một chút. Thế nhưng nghỉ ngơi ở dã ngoại luôn rất không thoải mái, mà hai ngày nay liên tục đi đường, thời gian nghỉ ngơi rất ít. Mặc dù vẫn luôn cưỡi trên lưng Tiểu Khôi mà đi, nhưng vẫn rất mệt a. Hiện tại cuối cùng đến Phú Vân Thành, nàng có thể không cao hứng sao? Hiện tại ý nghĩ trong lòng Mạnh Hiểu Dư chính là tranh thủ thời gian vào thành, tìm khách điếm tốt ăn một bữa cơm no đủ, lại tắm nước nóng sau đó ngủ một giấc thiệt đã. Nghĩ tới đây Mạnh Hiểu Dư liền vỗ vỗ đầu Tiểu Khôi nói: “Tiểu Khôi, chúng ta tranh thủ thời gian vào thành tìm khách điếm, ăn một bữa cơm no đủ sau đó lại ngủ một giấc thiệt đã. Ngươi cảm thấy thế nào?”

*rừng cây nhỏ

Tiểu Khôi dường như nghe hiểu Mạnh Hiểu Dư, cũng cao hứng kêu hai tiếng.

Hàn Như Băng nhìn Mạnh Hiểu Dư đang hưng phấn, buồn cười nghĩ đến, tiểu gia hỏa thật cao hứng a! Xem ra trong khoảng thời gian này ngủ dã ngoại ngoài trời, lại thêm hai ngày đi đường, khiến tiểu gia hỏa này rất mệt mỏi a!

Hàn Như Sương thì nhìn Mạnh Hiểu Dư còn đang hưng phấn một chút, liền nhấc chân đi vào trong thành.

“Chưởng quỹ, hai gian phòng trọ.” Mạnh Hiểu Dư đi vào khách điếm lớn tiếng nói với chưởng quỹ còn đang tính toán sổ sách ở trên quầy.

Chưởng quỹ lúc này đang tính sổ, trông thấy Mạnh Hiểu Dư cùng hai tỷ muội Hàn Như Băng đứng trước quầy, cười nói x: “Thật xin lỗi a, ba vị khách quan. Khách phòng của tiểu điếm đã hết, ngược lại thượng phòng còn có mấy gian, không biết ba vị khách quan có muốn ở không?”

“Vậy a! Vậy cho hai gian thượng phòng đi.” Nghe chưởng quỹ, Mạnh Hiểu Dư nói.

“Được, hai gian thượng phòng tổng cộng là năm trăm lượng. Cộng với tiền thế chấp là ba trăm lượng tổng cộng là tám trăm lượng, mời ba vị khách quan thanh toán tiền phòng trước.” Chưởng quỹ nói xong cười híp mắt nhìn Mạnh Hiểu Dư.

“Tám trăm lượng? Đắt như thế? Giựt tiền a? Ngươi cho rằng chỗ của ngươi là khách điếm năm sao a? Còn nữa, phòng ở chỗ ngươi đều làm bằng vàng sao? Hôm nay nếu ngươi không cho ta một giải thích hợp lý, ngươi sẽ không xong với ta đâu.” Vốn bởi vì gần đây luôn phải ngủ ngoài trời, cộng thêm đi liên tục hai ngày đường, Mạnh Hiểu Dư đã mệt đến nổi muốn ghé vào trên quầy mà ngủ, sau khi nghe chưởng quỹ nói liền lập tức nhảy dựng lên. Cách quầy hàng nắm lấy cổ áo chưởng quỹ, gào lên.

Mặc dù Mạnh Hiểu Dư không biết giá trị tiền ở nơi này, nhưng mà nàng biết ở đây, hai văn tiền có thể mua một cái bánh bao thịt, nàng đã từng hỏi Hàn Như Băng, cho nên biết một lượng bạc tương đương một ngàn đồng tiền. Mà ở hiện đại thì một đồng hai xu mua được một cái bánh bao thịt, nói cách khác hai văn tiền thế giới này tương đương một đồng hai xu ở hiện đại. Vì vậy một lượng bạc nơi này tương đương sáu trăm đồng ở hiện đại a! Một trăm lượng thì là hơn sáu vạn đồng a! Tám trăm lượng liền hơn bốn mươi tám vạn a! Nhiêu đó đủ nàng ăn biết bao nhiêu lần KFC a!

Mạnh Hiểu Dư ở một bên níu lấy cổ áo chưởng quỹ gào thét, Hàn Như Băng ở một bên nhíu mày. Nàng mặc dù biết bởi vì tổ chức Anh hùng đại hội, sẽ có rất nhiều người giang hồ đến Phú Vân Thành. Giá cả của khách điếm nơi này sẽ đắt hơn rất nhiều so với bình thường, nhưng nàng không nghĩ tới cư nhiên đắt đến tình trạng này, hẳn là đắt gấp bội so với bình thường.

“Vị khách quan này.. ngươi lãnh.. lãnh.. tỉnh một chút, nghe.. nghe tiểu nhân...nói hết lời.. có được không?” Chưởng quỹ kia bị Mạnh Hiểu Dư níu lấy cổ áo gào thét, thấy Mạnh Hiểu Dư sẽ không buông tay nếu như hắn không nói rõ ràng. Vì vậy lắp ba lắp bắp hỏi nói ra một câu.

Nghe chưởng quỹ nói Mạnh Hiểu Dư rốt cục buông lỏng tay đang níu lấy cổ áo chưởng quỹ. Nhìn chằm chằm vào chưởng quỹ, tư thế giống như nếu như ngươi không nói rõ ràng ta liền không để yên cho ngươi.

Chưởng quỹ kia nhìn ánh mắt kinh khủng của Mạnh Hiểu Dư theo dõi hắn, không khỏi lấy tay áo xoa xoa mồ hôi trán. Sau đó liền nói: “Vị khách quan này, giá cả tiểu điếm của chúng ta đây chính là công đạo nhất rồi, hơn nữa a, hiện tại toàn bộ khách điếm Phú Vân Thành đều là giá này, cơ hồ chỗ nào cũng đầy người. Cũng chỉ còn tiểu điếm này của chúng ta còn mấy gian thượng phòng, ta xem chừng không đến mấy ngày tiểu điếm này của ta cũng sẽ đầy người ở.

“Nếu nói như vậy, vậy liền làm phiền chưởng quỹ mang bọn ta vào phòng đi! Đây là ngân phiếu tám trăm lượng.” Hàn Như Băng thấy Mạnh Hiểu Dư còn muốn nói gì nữa, liền mở miệng ngăn trở Mạnh Hiểu Dư trước khi nàng muốn mở miệng nói. Từ trong ngực móc ra ngân phiếu tám trăm lượng đưa cho chưởng quỹ, để hắn dẫn các nàng lên phòng.

“Được rồi, ta sẽ lập tức dẫn ba vị khách quan lên phòng.” Chưởng quỹ tiếp nhận ngân phiếu Hàn Như Băng đưa qua, cười hì hì nói.

=========================================

Chương này ngắn do tác giả (ko phải mình) bị dì cả thăm =))) LOL:))

=========================================

Lề: có bạn nào ở đây đọc Kéo mô lạp dạng edit trên Bách Gia Trang ko? Hiện tại bộ đó đang bị một bạn xưng là dịch giả hoàn toàn về và chỉ sửa lại câu văn với chính tả cho khác rồi nhận là của mình (có capture bạn ấy nhận). Hiện fanpage Bách Gia Trang đang thảo luận (tranh cãi) vấn đề này với người ấy. Ai quan tâm có thể lên s://.facebook.com/bachgiatrang.6969/ xem:))

Hiện editor KMLD rất tức giận và quyết định ngừng edit. Thật là tổn thất to lớn T_T

Quá buồn cho một thế hệ T_T

p/s: ko biết có ai là fan “con người ấy” ở đây k nữa:'(

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.