“A a rốt cục thoát khỏi tên điên não tàng kia!” Lúc này Mạnh Hiểu Dư không có hình tượng chút nào ghé vào trên giường trong nàng cùng Hàn Như Băng. Vừa lăn lộn vừa cảm thán rốt cục đưa tiễn được cái tên nam nhân điên não tàng liên tục ở bên tai nàng tuyên truyền lý luận nam nữ không đúng, nữ nữ vô tội kia đi.
“Nga, chẳng lẽ tiểu gia hỏa không tán đồng cách nói của vị công tử Lý Cao Thăng kia?” Hàn Như Băng ngồi bên cạnh bàn, tay phải bưng một chén trà xanh, sau khi uống một hơi liền thả lại trên bàn. Sau đó nhìn Mạnh Hiểu Dư đang lăn lộn trên giường, chậm rãi hỏi vấn đề này.
“Đương nhiên không tán đồng, nếu như trên đời này nữ tử đều cùng một chỗ với nữ tử, vậy không phải thiên hạ đại loạn rồi sao?” Mạnh Hiểu Dư vẫn vừa lăn lộn trên giường vừa nói.
“A! Vậy ý của tiểu gia hỏa là nữ tử nhất định phải cùng nam tử mới là chính đạo?” Khuôn mặt Hàn Như Băng như cười mà không phải cười nhìn Mạnh Hiểu Dư nói.
“Cái đó cũng không đúng, dù sao không phải mỗi người đều thích nam nhân hoặc là nữ nhân. Sao có thể ép buộc, nữ nhân không thích nam nhân sao phải cứ cùng một chỗ với nam nhân chứ? Đồng dạng cũng không thể ép buộc nam nhân không thích nữ nhân phải cứ cùng một chỗ với nữ nhân, cho nên, cách nói nữ tử nhất định phải cùng nam tử cũng là không đúng.”
“Vậy tiểu gia hỏa cho rằng như thế nào mới là đúng đây?”
“Tình cảm “
“Tình cảm?”
“Ân, song phương có tình cảm với nhau mới có thể cảm giác được hạnh phúc. Mặc kệ là nam nữ hay là nữ nữ hoặc là nam nam, cũng phải có tình cảm, cùng một chỗ mới cảm thấy hạnh phúc a! Cho nên a! Tình cảm mới là trọng yếu nhất, chỉ cần song phương có tình cảm, như vậy đối phương là nam hay là nữ cũng đều không trọng yếu a!”
“A! Thì ra tiểu gia hỏa cho là như vậy a! Vậy tiểu gia hỏa cảm thấy cùng một chỗ với ta cùng muội muội có hạnh phúc không?” Trên mặt Hàn Như Băng treo một nụ cười đầy tính toán nói.
“Ừm, ta cảm thấy rất hạnh phúc a!” Mạnh Hiểu Dư vẫn không có nhìn Hàn Như Băng, mà là ôm chăn mền tiếp tục vừa lăn lộn vừa trả lời Hàn Như Băng.
“Vậy tối nay ta cùng muội muội để tiểu gia hỏa càng thêm “hạnh phúc” được chứ?” Nụ cười trên mặt Hàn Như Băng càng lúc càng rộng.
“Càng thêm hạnh phúc?” Lúc này Mạnh Hiểu Dư rốt cục nhìn về phía Hàn Như Băng, trên đầu treo đầy dấu chấm hỏi thật to.
“Đúng vậy, tiểu gia hỏa nguyện ý không?” Hàn Như Băng cười hỏi, bất quá trong giọng nói chứa một chút dè dặt.
“Nguyện ý thì nguyện ý, bất quá Như Băng tỷ tỷ cùng Như Sương tỷ tỷ làm như thế nào để cho ta càng thêm hạnh phúc đây?” Mạnh Hiểu Dư đặc biệt hiếu kỳ, dù sao định nghĩa hạnh phúc rất mơ hồ a!
“Ha ha đến lúc đó nàng sẽ biết.”Ngữ khí lúc này của Hàn Như Băng cực kỳ giống đại hôi lang lừa gạt thành công tiểu hồng mạo* đến lang oa* của mình.
*tiểu hồng mạo: cô bé quàng khăn đỏ
*lang oa: ổ sói
“Không thể nói cho ta biết trước sao?” Mạnh Hiểu Dư nhìn thấy nụ cười như đại hôi lang của Hàn Như Băng, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một loại dự cảm vô cùng không tốt. Thế nhưng không đợi đến Hàn Như Băng trả lời liền bị một tràng tiếng gõ cửa cắt ngang.
Mạnh Hiểu Dư nghi ngờ nhìn về phía cửa, sau đó lên tiếng hỏi: “Ai vậy?”
“Khách quan, ta là điếm tiểu nhị a! Ta tới đưa nước nóng cho ngài.” Điếm tiểu nhị ngoài cửa xách theo một thùng nước nóng vừa đun xong nghe thấy Mạnh Hiểu Dư hỏi, cung kính trả lời.
“A, vậy ngươi vào đi!” Mạnh Hiểu Dư nghe thấy là điếm tiểu nhị đến đưa nước nóng liền đứng dậy xuống giường đi tới cửa giúp điếm tiểu nhị mở cửa. Sau đó liền đến bên cạnh Hàn Như Băng, ôm một cái cánh tay của Hàn Như Băng. Một mặt làm nũng ngửa đầu nhìn Hàn Như Băng, hi vọng nàng có thể trả lời vấn đề vừa rồi của mình.
Thế nhưng Hàn Như Băng lại chỉ mặt mỉm cười uống trà trong tay nàng, căn bản cũng không nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng thương mang theo làm nũng của Mạnh Hiểu Dư.
Cho đến khi điếm tiểu nhị đổ đầy nước nóng vào thùng sau bình phong, đi đến trước mặt Mạnh Hiểu Dư cùng Hàn Như Băng. Xoay người nói: “Khách quan, nước nóng đã đổ đầy, ngài tùy thời đều có thể tắm rửa. Nếu như khách quan ngài không có dặn dò gì, tiểu nhân đi xuống trước. Nói xong những này, điếm tiểu nhị đợi một hồi, thấy Mạnh Hiểu Dư cùng Hàn Như Băng đều không có dặn dò gì liền thối lui ra khỏi phòng, đóng cửa lại.
Hàn Như Băng thấy điếm tiểu nhị ra khỏi gian phòng cũng đóng kỹ cửa. Liền buông chén trà trong tay xuống, quay đầu vừa cười vừa nói với Mạnh Hiểu Dư: “Nước nóng đã chuẩn bị xong, vậy tiểu gia hỏa mau đi tắm đi! Nếu không chờ một lát nước lạnh sẽ dễ dàng sinh bệnh nha! Ta đi qua bên muội muội trước, chờ nàng tắm rửa xong ta cùng muội muội sẽ qua. Đến lúc đó nàng sẽ biết, chuyện khiến nàng càng thêm hạnh phúc là cái gì.” Sau khi nói xong, Hàn Như Băng cúi đầu đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên môi Mạnh Hiểu Dư. Sau đó liền cười, khuôn mặt quỷ dị ra khỏi phòng, vẻn vẹn lưu lại một mình Mạnh Hiểu Dư suy nghĩ lung tung.
Cau mày suy nghĩ kỹ một hồi, cũng không có nghĩ ra chuyện Hàn Như Băng nói khiến cho mình càng thêm hạnh phúc là chuyện gì. Mạnh Hiểu Dư dứt khoát không nghĩ: “Dù sao lát nữa Như Băng tỷ tỷ sẽ nói cho ta biết không phải sao? Vậy ta còn ở đây đoán mò làm gì cho phí sức?” Sau khi Mạnh Hiểu Dư ở trong lòng an ủi mình như thế một chút liền đi tới cửa chốt cửa thật kỹ. Sau đó thì đi ra sau bình phong, lột sạch y phục. Khuôn mặt thỏa mãn bước vào thùng tắm đã đổ đầy nước nóng.