Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ

Chương 5: Hiệu cầm đồ



Sáng sớm khách điếm vô cùng náo nhiệt, đại sảnh dưới lầu hầu như không còn trống, mỗi bàn đều có vài người ngồi. Chỉ duy nhất chiếc bàn phía Đông gần cửa sổ có một bạch y nữ tử đang ngồi. Mà bạch y nữ tử cũng là nữ nhân duy nhất ở đây, xung quanh những cái bàn còn lại đều ngồi đầy người, toàn bộ đều là nam nhân. Chỉ thấy bộ dạng của những nam nhân kia tuy là ngồi ở trên bàn ăn điểm tâm, nhưng ánh mắt lại liên tiếp liếc về phía bạch y nữ tử. Cũng không phải nhìn bữa sáng phong phú ngon miệng trên bàn của nàng, cũng không phải tướng mạo của nàng quái dị xấu xí. Mà ngược lại bởi vì nàng thật xinh đẹp, nguyệt mi tinh mục*, quỳnh tị* duyên dáng, đẹp như tranh vẽ, như tiên nữ xuất trần. Một nữ tử tuyệt sắc như vậy, chỉ sợ thế gian khó được mấy người. Đáng tiếc, nữ tử này tuy đẹp, nhưng cũng không phải những người như bọn họ có thể tới gần.

*Nguyệt mi tinh mục: Mày như trăng, mắt như sao. Miêu tả sự xinh đẹp có thể sánh với nhật nguyệt

*Quỳnh tị: Mũi quỳnh. Quỳnh: chỉ những thứ đẹp đẽ tinh xảo

Khi Hàn Như Băng từ lầu hai xuống tới, chỉ liếc mắt liền nhìn thấy muội muội nhà mình lúc này đang ngồi một mình, mà xung quanh nàng, bốn phía mặc dù ngồi đầy người, nhưng không người nào dám tới gần cái bàn kia. Nhìn nữa, thấy gương mặt có thể lạnh chết người kia của muội muội, Hàn Như Băng hiểu rõ cười cười, cất bước đi tới.

Hàn Như Băng ngồi vào chỗ của mình, nhìn muội muội mặt lạnh, lại nhìn nhìn bữa sáng trên bàn hầu như chưa động tới.

“Như thế nào không ăn? Thức ăn ở đây không hợp khẩu vị sao?” Hàn Như Băng hỏi. Nghe như là đang quan tâm muội muội, vì sao không ăn điểm tâm. Thế nhưng vẻ chế nhạo trên mặt kia lại làm cho người hoài nghi a!

“Không có gì, tạm thời không muốn ăn mà thôi“. Hàn Như Sương nhìn tỷ tỷ ngồi ở đối diện đang cười nhạo mình, mặt không thay đổi trả lời.

“Nga, như vậy a, một hồi bảo điếm tiểu nhị đem đến phòng ta ăn đi. Ta có chút việc phải đi ra ngoài một chút rồi trở về. Đến lúc đó chúng ta cùng nhau ăn, muội đến phòng ta chờ đi.

“Được” Hàn Như Sương trả lời xong, liền đứng dậy đi lên lầu hai.

“ A, sau khi muội đến phòng ta, gọi tên tiểu tử còn đang ngủ kia dậy dùm ta“. Hàn Như Băng nhìn muội muội đã đứng dậy đang hướng lầu hai đi tới, cười không có hảo ý nói.

Hàn Như Sương vẫn không quay đầu lại, chỉ là đáp ứng một tiếng liền tiếp tục đi lên lầu. Bởi vậy nàng cũng không thấy được vẻ mặt tươi cười không có hảo ý của Hàn Như Băng.

Đi đến gian phòng của Hàn Như Băng trên lầu hai, nàng mở cửa bước vào. Lướt qua bình phong nàng nhìn thấy gì? Hàn Như Sương kinh ngạc, nhưng rất nhanh khôi phục lại vẻ mặt thường ngày.

Nhìn thiếu nữ trần trụi trên giường, ôm chăn ngủ không có chút hình tượng nào. Khuôn mặt Hàn Như Sương hơi ửng đỏ một chút, không vì cái gì khác, chỉ vì da thịt mềm mại cùng với đường cong mê người của thiếu nữ đang lộ ra bên ngoài.

Mà Mạnh Hiểu Dư đang ngủ say, không biết có phải cảm giác được cái gì hay không, nhíu nhíu mày động đậy vài cái, lại ôm chăn trở mình tiếp tục cùng Chu công chơi cờ*. Hoàn toàn không biết tình huống khi mình đang ngủ, đã trước sau bị hai nữ nhân nhìn thấy hết. Có thể cho dù Mạnh Hiểu Dư biết, nhưng theo như tính cách của nàng cũng sẽ nói không sao cả.”Thấy hết thì thế nào? Dù sao tất cả mọi người đều là nữ, có thấy hết cũng không quan hệ gì“.

*đánh cờ với Chu công: ngủ

Hàn Như Sương hơi nhíu mày, nghĩ thầm lẽ nào người này một chút ý thức nguy cơ cũng không có sao? Ngủ mà trên người cái gì cũng không mặc, lại còn ngủ say như vậy. Bị xem một hồi lâu như thế, nàng ta cũng không phát giác ra. Lỡ như có nam tử lầm xông vào, trông thấy bộ dáng hiện tại này của nàng, thật không dám tưởng tượng chuyện gì sẽ xảy ra. Nghĩ tới đây trong lòng Hàn Như Sương dâng lên tức giận. Bởi vì cơn giận không rõ vì sao này, khuôn mặt Hàn Như Sương càng tăng thêm một tầng băng lãnh.

Ngay lúc Mạnh Hiểu Dư ngủ say, còn Hàn Như Sương thì không hiểu vì sao bực mình, thì Hàn Như Băng đẩy cửa tiến vào, thấy một màn trước mắt này lên tiếng hỏi: “Di? Muội muội, sao còn chưa đánh thức nàng?” Bất quá nụ cười trên mặt Hàn Như Băng thật sự làm cho người ta không thoải mái.

“ Tỷ, tỷ cố ý“. Hàn Như Sương nhìn nụ cười trên mặt Hàn Như Băng, mặt lạnh nói.

“Ân? Tiểu Sương Sương nói cái gì đó? Tỷ tỷ thế nào nghe không hiểu đâu?” Hàn Như Băng vừa cười vừa nói.

“Nàng không mặc y phục.” Hàn Như Sương mặt lạnh nói.

“Ta biết nàng không có mặc y phục a. Làm sao vậy?”

“Không có gì”, nói xong Hàn Như Sương đi ra khỏi sau bình phong, ngồi trên ghế bên cạnh bàn, không thèm để ý tới Hàn Như Băng.

Nhìn muội muội đi ra ngoài, nàng cười cười đi tới bên giường. Cúi người, đưa tay đến lỗ tai của người đang ngủ say kia nhẹ nhàng nắm lấy, sau đó dùng sức nhéo.

“A ~~ đau quá ~~ ngươi vặn lỗ tai ta để làm chi a?” Bị đau nhức làm cho tỉnh ngủ, Mạnh Hiểu Dư ngồi dậy, bưng cái lỗ tai nước mắt lưng tròng chất vấn người trước mặt.

Hàn Như Băng nhìn người trước mặt, chu cái miệng nhỏ nhắn nước mắt lưng tròng chất vấn mình. Quả tim trong ngực lạc một nhịp, rất muốn đưa tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng. Bất quá cũng chỉ suy nghĩ trong lòng một chút mà thôi, không dám hành động. Chỉ là nở nụ cười nói: “Trời đã không còn sớm. Phải rời giường rồi, Tiểu Mạnh Mạnh“.

“A? Đã rất muộn rồi sao?” Mạnh Hiểu Dư nghi hoặc hỏi một câu.

Nhìn một chút người vẫn còn đang mơ màng, Hàn Như Băng nở nụ cười gật đầu một cái nói: “Đúng vậy, mau dậy ăn điểm tâm thôi. Một hồi chúng ta còn phải tiếp tục lên đường.”

Nghe xong Hàn Như Băng nói, Mạnh Hiểu Dư lập tức bò dậy. Mặc y phục tử tế rồi đi rửa mặt, nhắc tới cổ đại thật đúng là bất tiện.

Chỉ lấy việc rửa mặt mà nói, ngay cả kem đánh răng, bàn chãi đánh răng cái gì cũng không có, chỉ có thể dùng nước muối súc miệng. Chờ đến Phú Vân thành, nếu có thời gian nàng nhất định phải tự chế một cái bàn chải đánh răng. Nghĩ tới đây Mạnh Hiểu Dư gật đầu một cái, tiếp tục rửa mặt.

Rửa mặt xong, Mạnh Hiểu Dư đi tới bên cạnh bàn, nhìn bữa sáng vừa được điếm tiểu nhị đưa lên, ngồi ở bên cạnh Hàn Như Băng đưa tay cầm một cái bánh bao liền gặm lấy, hoàn toàn không có một chút hình tượng, hai tỷ muội Hàn Như Băng bất đắc dĩ nhìn cái người ăn như sói đói kia. Vì sao vừa đến lúc ăn điểm tâm, nàng lại gấp gáp như vậy đây?

Kỳ thực điều này cũng không thể trách Mạnh Hiểu Dư, hoàn toàn là do trước đây tạo thành thói quen a. Lúc trước khi còn chưa có xuyên không, bạn nhỏ Mạnh Hiểu Dư đều dậy muộn, nếu như không nhanh lên ăn bữa sáng, đến trường nhất định sẽ bị trễ. Mà chủ nhiệm lớp của các nàng, đã từng định ra quy củ. Ai đến muộn ba lần, phạt khi tan học phải quét lớp một tuần cộng thêm giấy kiểm điểm hai nghìn chữ. Cho nên trong tình huống sáng sớm muốn ngủ nướng, lại không muốn bị muộn, cũng chỉ có thể tăng nhanh hơn tốc độ ăn bữa sáng. Cho nên lâu ngày, Mạnh Hiểu Dư trong tình huống như vậy rèn đúc ra, tốc độ ăn bữa sáng của nàng, hầu như không người nào có thể bì kịp. Ăn nhanh, hình tượng tự nhiên là như thế kia đi, mẹ Mạnh đã từng cùng dì nhà hàng xóm nói qua, Tiểu Dư nhà chúng ta khi ăn bữa sáng thì bị quỷ chết đói bám vào. Tốc độ kia đều có thể xin ghi vào kỷ lục Guinness.

Trong phút chốc giải quyết xong ba cái bánh bao cùng một chén cháo trắng. Mạnh Hiểu Dư thỏa mãn vỗ vỗ bụng, nhìn hai tỷ muội Hàn Như Băng còn đang chầm chậm ăn hỏi: “ Khi nào chúng ta khởi hành?” Hàn Như Băng liếc mắt nhìn Mạnh Hiểu Dư nói: “Sau khi cơm nước xong liền lên đường. Thế nào? Ngươi có chuyện gì không?”

“Nga, như vậy a, các ngươi có thể chờ ta một lúc không? Ta muốn đi ra ngoài một chuyến“.

“Có thể, bất quá phải đi nhanh về nhanh”, Hàn Như Băng nhìn Mạnh Hiểu Dư nói.

“Không thành vấn đề, đảm bảo sẽ rất nhanh trở về“. Mạnh Hiểu Dư nghe Hàn Như Băng nói xong liền vui vẻ, mang theo ba lô nhỏ của nàng chạy ra ngoài. Lại nói lúc sáng sớm Mạnh Hiểu Dư đi ra ngoài mua tương, tại sao phải mang theo ba lô nhỏ đây? Kỳ thực đây là sở thích cá nhân có chút kỳ quái của Mạnh Hiểu Dư. Bên trong balo đều là bảo bối của Mạnh Hiểu Dư, về phần là bảo bối gì sẽ không giải thích, sau này sẽ nói đến. Cho nên ngoại trừ Mạnh Hiểu Dư ở trong nhà, nếu không đều tùy thân mang theo. Cái ba lô nhỏ kia là nàng đi đến đâu thì mang theo đến đó, đối với điều này ba mẹ Mạnh Hiểu Dư biểu thị rất bất đắc dĩ.

Mạnh Hiểu Dư ra khách điếm, thì theo phương hướng điếm tiểu nhị chỉ cho nàng. Rất nhanh liền đến mục tiêu, cửa hiệu cầm đồ Đông Lai.

Lại nói vì sao Mạnh Hiểu Dư muốn đến hiệu cầm đồ? Chương trước cũng đã nói Mạnh Hiểu Dư vì lộ trình gian nan, đi đường mệt nhọc mà hạ quyết tâm muốn mua vật cưỡi khác. Thế nhưng lại không tiền, hiện tại vừa vặn ở trong thị trấn đương nhiên phải nghĩ cách kiếm tiền. Mà cửa hiệu cầm đồ là lựa chọn tốt nhất, chỉ cần là vật hiếm thấy có giá trị gì, đưa đến hiệu cầm đồ đều có thể đổi được tiền. Vì sao bạn nhỏ Mạnh có được loại tri thức này? Đây là nhờ Mạnh Hiểu Dư trước đây xem phim xuyên không.

Đi vào bên trong hiệu cầm đồ, học theo bộ dạng một nhân vật xuyên không trong phim, hô to một tiếng:“Chưởng quỹ có ở đây không? Ta muốn cầm vài thứ.”

“Chưởng quỹ của chúng ta ở bên trong, ngài có cái gì muốn cầm sao? Ta đi gọi cho ngài?” Một người mặc trang phục hỏa kế* nghe Mạnh Hiểu Dư nói, vội vàng từ bên trong quầy đi ra nói chuyện cùng Mạnh Hiểu Dư.

*hỏa kế: tiểu nhị, hầu bàn, làm thuê

“Được, vậy mau gọi chưởng quỹ của các ngươi ra, nói cho hắn biết có khách quý tới.” Mạnh Hiểu Dư tiếp tục học diễn viên nào đó trên phim nói.

“Được rồi, ngài chờ, ta đây đi gọi cho ngài.” Hỏa kế cười nói với Mạnh Hiểu Dư xong, chạy vào nội đường gọi chưởng quỹ ra.

Không bao lâu, Mạnh Hiểu Dư liền thấy một người nam nhân trung niên ăn mặc trường bào màu lam, mang chòm râu dê, trên đầu dùng dây cột tóc ghim thành một búi tóc tiểu lung bao. Đi ra, chắp tay chào hỏi Mạnh Hiểu Dư: “Vị khách nhân này muốn cầm thứ gì sao? Không biết là bảo vật gì? Là cầm chết hay cầm sống?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.