“Cô là Hạ Nhi phải không” một người đàn ông trung niên tiến đến. Khuôn mặt đã có nếp nhăn. Vừa nhìn là biết người làm lâu năm trong vương phủ.
Hạ Nhi không ngạc nhiên. Chỉ nhìn ông ta đánh giá qua một lượt.
“Đúng vậy”
“Vậy nhờ cô nương đi thông báo với quận chúa một tiếng, vương gia cho mời”
Hạ Nhi gật đầu thỏa hiệp rồi đi về phía trước.
Song Phi Yến về đến phòng. Thả người nằm xuống giường
Mệt chết nàng rồi! Hai ngày để làm thuốc giải. Xong còn phải đi xem mấy xuân cung đồ* thực tế kinh tởm kia. Người nàng bây giờ gần như không còn sức nữa.
“Chủ tử, vương gia cho mời “
Hạ Nhi ở ngoài nói vọng vào. Nàng biết là chủ tử rất mệt mỏi. Nhưng nàng không nói là chính nàng có tội. Quận chúa cũng có tội.
Hai hàng lông mày của Song Phi Yến khó chịu nhíu lại. Khuôn mặt nhăn nhó. Nằm trên giường lười nhác phun ra hai chữ.
“Phiền phức”
“Chuyện này...” Hạ Nhi rối rắm đứng ở bên ngoài.
“Không đi, muốn gặp thì tự mình vác xác tới” Song Phi Yến lạnh nhạt nói rồi úp mặt vào gối. Ngủ.
Cẩm Băng và Hạ Nhi nghe xong. Tái xanh cả khuôn mặt.
Nàng biết chủ tử mình kì quái. Nhưng không ngờ lại có gan lớn để cãi lại phụ thân của mình. Không biết nói với vương gia xong. Mạng nhỏ của nàng có còn không.
Đau khổ cúi đầu đi.
Vòng qua nhiều đường đi đến y viện chính.
Hít một hơi thật sâu. Hạ Nhi run run bước vào.
Không khí trong căn phòng rất lạnh.
Vương gia ngồi ngồi chiếc ghế. Khuôn mặt sắc lạnh nhìn thân hình nhỏ bé ngồi phía dưới.
Trên tay cầm ly trà tao nhã thưởng thức. Người đứng một không nói gì. Cầm chiếc quạt lên che nữa khuôn mặt. Dù chỉ.nhìn một nữa người ta cũng cảm.nhận được ánh mắt ấy rất cầu hồn đoạt phách.
Hạ Nhi hít một hơi sâu. Quỳ mạnh xuống đất.
“Xin vương gia thứ tội, quận chúa hiện trong người cảm thấy không khỏe, không thể yết kiến”
Không thể đến! Nam nhân vẫn thần thần bí bí cầm quạt lên che miệng. Không ai chộ rõ neta cười đầy hứng thú của hắn.
Song Vương Thiên nheo mắt lại. Cũng không tỏ vẻ khó chịu.
“Quận chúa nói những gì?”
Hạ Nhi rối rắm. Cắn chặt răng nói.
“Không đi, muốn gặp thì tự mình đến”
“Hay cho một câu tự mình đến” Song Vương Thiên đưa bàn tay to lớn của mình vỗ mặt bàn làm Hạ Nhi Giật mình một cái. Khuôn mặt giãn ra. Không tỏ vẻ gì. Ông rất muốn biết nhi tử của ông có bán lĩnh gì mà bắt ông tự mình đến.
Thần Tâm Quân vẫn mỉm cười như chưa có chuyện gì xảy ra. Dù chưa gặp nhưng hắn rất hứng thú với vị quận chúa này. Dám đối nghịch với phụ thân của mình. Làm bẽ mặt đệ nhất mĩ nữ Đại Hiên. Chất vấn Tam Vương gia.
Năm năm trở lại, tiếng xấu của nàng vẫn vang đầy trời.
Hạ Nhi không biết Song Vương Thiên đang tức giận hay đang vui mừng. Lo lắng cất giọng
“Vương gia. Thật ra...”
Hắn liếc Hạ Nhi một cái sắc lạnh. Rồi đứng dậy uy nghiêm đi về phía trước.
“Ngươi, dẫn đường”
“Sư thúc, đợi ta với“. Thần Tâm Quân vội đuổi theo sau. Nét cười trên khuôn mặt chưa bao giờ giảm.
Hạ Nhi thấy vương gia chịu thỏa thuận. Thở phào nhẹ nhõm rồi dẫn đường.
___________________________________
Song Phi Yến không biết từ lúc nào đã ngồi trên bôi bàn ghế đặt ngoài sân. Nhàn nhã uống trà. Y phục đỏ ngạo nghễ vẫn bay trong gió nhìn ba bóng dáng xa xa bước đến.
Nhìn thấy một người không liên quan đi theo sau. Khó chịu nhíu mày.
“Nghe nói Phi Yến không khỏe trong người?”
Một bóng dáng cao lớn đã đến trước mặt nàng. Một câu hỏi dành quan tâm của phụ thân dành cho nhi tử của mình. Nàng vẫn ngồi uống trà. Không chào mừng mà cũng không xua đuổi.
“Chân của khi tử không được tốt, thật không thể hành lễ”
Nàng chính là lười đi hành lễ trong hoàn cảnh như thế này.
“Thật vậy sao?”
Song Vương Thiên nheo đôi mắt lại. Nghi ngờ hỏi.
Song Phi Yến cũng không vì khí thế của hắn mà sợ hãi. Bỏ qua câu hỏi.
“Phụ thân mời ngồi”
Không siểm nịnh cũng không có thái độ phản bác.
Song Vương Thiên cười một cái rồi ngồi xuống.
Hiếm khi được nhi tử của hắn lời ngồi. Hắn tại sao lại không? Có rất nhiều người đã từng mời hắn. Nhưng hắn lại không thèm để ý. Nhưng đối với đứa con gái này hắn lại thập phần để ý.
Nhìn thấy”người không liên quan” cúng đan tính ngồi xuống. Song Phi Yến lạnh nhạt đặt ly trà xuống.
“Hạ nhi, tiễn khách”
Nàng đã nói rõ hàm ý như vậy. Hạ Nhi nào không hiểu.
“Thật xin lỗi, tứ hoàng tưt, mời”
Hạ Nhi đưa tay ra ý bảo hắn đi.
Thần Tâm Quân khuôn mặt đỏ ửng. Ngại ngùng đưa quạt lên ho khan vài tiếng.
“Ta đi theo sư thúc đến đây, chẳng lẽ quận chúa không biết”
Song Phi Yến cười trừ một tiếng. Chỉ đáp lại một tiếng nhỏ.
“Vậy sao!!?”
Nàng thật sự không biết gì hết nha.
Song Vương Thiên ngồi nhìn cảnh này. Chỉ bỏ mặc cho nhi tử của mình cuồng vọng. Hắn chỉ ngồi xem kịch. Chính là muốn thăm dò, biết được xem nhi tử của mình đã thay đổi như thế nào.
Thần Tâm Quân không thấy Song Phi Yến nói thêm điều gì. Ngại ngùng ngồi xuống. Không có gì là tức giận
Phi Yến thấy rõ độ mặt giày của hắn. Cũng không nói gì thêm. Chuyển chủ đề.
“Không biết người hôm nay đến đây là có việc gì”
“Cũng không có gì qua trọng, chỉ là tứ hoàng tử thay mặt đương kim thánh thượng đến thăm con”
Song Vương Thiên đáp lại.
Tứ hoàng tử? Cái tên này nàng thật sự không biết. Sự kiện về hắn nàng qúa mơ hồ.
Không biết thì không nên tiếp xúc nhiều.
“Vậy xem ra ta đã thất lễ rồi”
Song Phi Yến nói cho có phép.
“Không đúng, là ta sai” khuôn mặt đào hoa cười dịu dàng chăm chú nhìn nàng.
“Vậy là điện hạ tự nói mình sai, theo quy tắc thì ắt hẳn cũng bên bồi thường”
Khóe môi Thần Tâm Quân và Song Vương Thiên giật giật mấy cái. Nên nói là vị quận chúa này không biết quy củ hay là mặt dày vô sỉ đây.
Thật Tâm Quân muốn phản bác cũng không đưỡn từ chối cũng không xong. Đành cắn răng hỏi.
“Ta đây chính là tự mình nhận sai lầm, không biết quận chúa có yêu cầu gì”
Song Phi Yến cười đến độ nguy hiểm. Đây là hắn tự mình dâng nhé.
E thẹn cúi đầu tỏ vẻ rối rắm
“Chỉ sợ, yêu cầu của thần khiến điện hạ không làm được”
Thần Tâm Quân cười cười nói.
“Chỉ cần những thứ ta có thể làm”
“Ba vạn lượng bạc” nàng khẳng định. Nói chắc như đinh đóng cột.
Không lẽ vương phủ nghèo nàn lắm sao????
Thú vị!! Thần Tâm Quân ý cười trên môi càng sâu. Dù hắn phải chỉ ra một số tiền lớn như vậy cũng không an uổng.
“Tốt”
Song Vương Thiên nhíu mày. Quận chúa như nàng không đòi trang sức son phấn mà lại chỉ cần vàng bạc. Những thứ vậy chất xa xỉ. Không lẽ chỉ trong vòng năm năm nàng đã thay đổi đến mức độ hắn không nhìn thấu như thế này.
Song Phi Yến cũng không nói gì. Chỉ nhắm mắt lại rồi mở mắt ra. Lông mi cong vút còn vương vấn chút nước trên đó.
“Ta rất tốt”
“Hả“. Đột nhiên nghe nàng nói như vậy. Hắn thật sự không hiểu.
“Đã thấy ta rồi, ta cũng xin cáo từ tứ hoàng tử, “