Lê Họa đứng tại chỗ, thẳng đến thanh âm tí tách của đồng hồ vang lên, lại qua một giờ. Chiếc đồng hồ này là tự tay cô thêu trong lúc rảnh rỗi,
liền làm. Đa số hình vẽ, không có nhiều ý nghĩa ngoại trừ có chút đẹp.
Cô liền chọn một bức tranh như vậy, ít nhất có thể cảm thấy có chút tác
dụng. Sau khi thêu tốt tìm một cửa hàng, làm một cái khung, tìm tám mươi đồng tiền, làm thành hình dạng bây giờ.
Kim từng chút từng
chút, từ chỗ này nhảy đến chỗ khác, cô giống như một đứa ngốc đứng tại
chỗ đã bao lâu. Cô cúi người, xoa bóp chân của mình. Đi vào phòng, lấy
ra áo ngủ, đi đến phòng tắm. Cởi quần áo ra, mở vòi hoa sen, cơ thể đứng ở giữa nước ấm, nhắm mắt lại, chờ đợi một lần rửa tội. Cô chỉnh nước
ấm, làm cho độ ấm càng ngày càng cao, làn da đều đã hồng mới đóng vòi
hoa sen. Nhìn chằm chằm nửa mặt gương trên tường, có vẻ không biết làm
sao. Cuối cùng, quay lại mỉm cười một cái, cái gì đều không có xảy ra,
là chính mình suy nghĩ nhiều.
Gội đầu, xả nước, dùng khăn quấn
lại rồi đứng lên, mặc áo ngủ vào, cầm máy sấy sấy tóc. Mỗi một bước,
cùng ngày hôm qua không có gì khác nhau, hôm nay cùng ngày hôm qua tự
nhiên cũng không có gì khác nhau, mang theo kiểu lừa mình dối người,
lại như cũ vui vẻ chịu đựng.
Đến khi nằm ở trên giường, cuối cùng không nghĩ lại lừa gạt chính mình, trái tim vẫn là có một chút cảm giác.
Nhưng cô rõ ràng không phải loại người si tình, mấy năm nay, cô thật
không có nghĩ tới Lộ Thiểu Hành, đương nhiên, anh cũng không từng cho
cô trí nhớ gì tốt đẹp. So với hai cây trong sân khác nhau, cô chỉ là
không cẩn thận nhìn thấy anh trong sân, chỉ có thể xa xa chờ đợi, cái
sân kia đất đai phì nhiêu, cô không thể bằng được. Một bên có ý tưởng
không thực tế, một bên lý trí hiểu rõ bọn họ không có khả năng, thế giới của hai người khác nhau, tự nhiên quỹ đạo đời người cũng khác nhau.
Lần đầu tiên, Lộ Thiểu Hành tìm đến cô, là một buổi chiều mưa dầm.
Mấy ngày hôm trước, cô cùng Tô Nhứ ngồi ở căn tin, nói dõng dạc một
lần, mà anh nghe thấy được. Lúc đó khó xử cùng hổ thẹn mà anh nhanh
chóng xoay người rời đi, cô vậy mà cảm thấy rất tốt, bằng không gặp mặt
làm cái gì. Thật đúng, giống như Tô Nhứ nói cho anh ta biết thì thế nào, không phải lòng tự trọng của cô cao, mà là người như Lộ Thiểu Hành, cho dù nói cho anh, anh cũng sẽ không muốn, vậy cần gì phải chà đạp chính
mình.
Nơi Lộ Thiểu Hành hẹn là một quán cà phê trong trường
học, gặp mặt như vậy, nhìn qua rất chính thức, cho dù anh từ đầu tới
đuôi đều không có nói mấy câu. Cô cũng đã hiểu anh muốn nói cái gì, anh
sẵn lòng bồi thường một ít đối với chuyện đêm hôm đó, đương nhiên điều
kiện trước tiên là trong phạm vi hợp lý. Cô từ chối, nói mình không có
mang thai, không có tạo thành hậu quả gì, không cần anh bồi thường. Sự
thật là, cô nhìn được trong mắt anh đối với mình có một chút khinh miệt
cùng khinh thường, cho dù anh che dấu rất khá. Anh có thể tới tìm mình,
bất quá là nhà anh dạy anh không thể dừng lại như vậy, hoặc là nghĩ muốn như vậy chấm dứt chuyện này, sợ cô dây dưa nhiều hơn.
Đêm hôm đó, vốn là sai lầm, cũng không có hối hận.
Cũng có giá trị, làm cho cô thấy rõ chính mình.
Cô nằm ở trên giường, cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ.
Bắt đầu ngủ say, giống như muốn gộp lại quá khứ, tất cả đều vứt bỏ, tỉnh lại liền quên đi.
Chỉ là ban đêm cũng không khiến cho người ta hài lòng, cô mơ mơ màng
màng hình như lại muốn nhớ tới quá khứ xa xôi, tra tấn giấc ngủ của cô,
trong lúc nửa tỉnh nửa mê tra tấn chính mình. Hình ảnh hoặc rõ ràng hoặc hoảng hốt có thể xác thực đó là cuộc sống của cô, chính là quá khứ hoặc là từng xảy ra.
Gia cảnh Lê Họa tính ra không tệ, cha Lê Mưu
Viễn mở một công ty, mẹ là một bà chủ một gia đình. Một nhà ba người
hạnh phúc, cuộc sống bình thường. Cho đến khi qua rất nhiều tuổi, cô
cũng không còn nhớ rõ, cảnh tượng cô cùng Lê Mưu Viễn vì mẹ tổ chức sinh nhật, mẹ cảm động đến rơi nước mắt. Có một lần cô vì muốn cho mẹ một
kinh ngạc, vụng trộm làm cho mẹ một cái bánh sinh nhật. Kết quả cha cũng lén làm một cái. Mẹ biết được sự thật, vừa buồn cười lại vừa cảm động,
lúc ấy nói "Người một nhà chúng ta phải vĩnh viễn hạnh phúc cùng nhau
sinh hoạt."
Vĩnh viễn đến tột cùng là rất xa, cô không biết không biết, chỉ biết là bọn họ không có đi đến vĩnh viễn.
Bất kể chính mình có bao nhiêu không vui, bất luận có bao nhiêu không
cam lòng, Lê Mưu Viễn đều quyết tâm phải ly hôn. Một mặt không muốn
thành toàn cho Lê Mưu Viễn cùng người đàn bà kia một mặt sợ hãi tương
lai của mình. Đúng lúc đó, công ty của Lê Mưu Viễn xảy ra chuyện, tài
chính thu không được, ngân hàng đến ép trả nợ, rất nhanh bên trong công
ty liền lâm vào khó khăn, ngân hàng không chịu cho vay, bạn bè lập tức
thay đổi sắc mặt.
Khi một màn kia xảy ra, Lê Họa ngu ngốc cảm
thấy đó là trời trừng phạt cha phản bội gia đình. Cô muốn nhìn xem cha
mình trở thành người không có tiền, trở thành kẻ nghèo túng, người đàn
bà kia có hay không ở bên cạnh Lê Mưu Viễn. Cô từng hỏi thăm qua thân
phận của người đàn bà kia, điều kiện gia đình cũng không tệ lắm, một
tiểu thư nhà giàu chắc chắn chịu không nổi nghèo khó, cô đợi xem cha của mình hối hận, cần xin mẹ con họ.
Cha vẫn là kiên trì ly hôn,
thậm chí lửa sém lông mày ( vô cùng cấp bách). Cha chỉ có cùng mẹ li
hôn, nợ nần này mới có thể toàn bộ đặt trên vai của Lê Mưu Viễn, cô cùng mẹ sẽ bình yên.
Cô còn nhớ rõ cha nhìn mình, "Họa Họa, về sau
chăm sóc tốt chính mình, chăm sóc tốt mẹ của con, ba ba về sau không
giúp được con cái gì."
Lê Mưu Viễn là một người thiếu nợ vô số, hơn nữa còn gánh vác một gia đình khác.
Nhưng cô khi đó, cực kỳ chán ghét cha của mình, đối với hành động của
Lê Mưu Viễn không có nửa phần cảm kích, như trước thống hận. Hơn nữa thế giới này cũng luôn cùng cô đối nghịch, hồ ly tinh xinh đẹp kia không
những không có rời đi Lê Mưu Viễn ngược lại vào lúc đó giúp Lê Mưu Viễn
rất nhiều, càng làm cho người khác ngạc nhiên chính là người đàn bà kia
vẫn ở bên cạnh Lê Mưu Viễn không rời.
Thế giới này vĩnh viễn
hoang đường như vậy. Khi cô oán hận cha, thế nhưng cũng, chính mình
không bao giờ ... còn là đại tiểu thư nữa. Không thể tùy tiện cùng bạn
bè ăn cơm, không thể tùy tiện đáp ứng lời mời của người khác, không thể
tùy tiện đi dạo phố.
Chính mình nghĩ vật chất không quan trọng, nhưng nó ngày càng nói lên giá trị. Cha mẹ ly hôn, công ty phá sản, cô
từ đại tiểu thư trở thành dân nghèo. Tại thời kì thống khổ nhất kia, bây giờ nhớ tới, không biết là như thế nào, lúc ấy cho là mình sống không
nổi, sẽ chết, nhưng xem ra mệnh chính mình còn khá lớn, không chỉ không
có chết, còn sống rất tốt. Thời điểm đầu óc không bình tĩnh, dễ dàng làm ra hành vi xúc động. Ví dụ như thầm mến một người, không e dè bày tỏ
cảm của mình, sẵn lòng vì thế sa đọa.
Lộ Thiểu Hành chính là cô mượn cớ sa đọa, chuyện tình cảm sa đọa, giống như tất cả đều rõ ràng.
Trong lúc ngủ mơ cô không biết là đang cười chính mình ngây thơ hay vẫn là ngu ngốc