Mang thai? Lê Họa theo bản năng vuốt bụng của mình, người đàn ông này chưa
từng cho mình điều gì tồt đẹp cả, tất cả chỉ là ảo tưởng, chính mình lại từng nghĩ tới lưu cho mình kí ức thống khổ nhất. Bản năng vuốt bụng,
nơi đó cũng không có cảm giác gì. Nhíu mày lại chợt phát hiện thì ra
chính mình không chịu đi ra, lựa chọn lưu lại phần kí ức kia.
Tửu lượng của Tô Nhứ rất tốt, cho nên khi Tô Nhứ chủ động đưa ra yêu cầu so rượu cùng Lộ Thiểu Hành, cô cũng không lo lắng. Huống chi cô quen
biết Tô Nhứ chính là ở quán bar, ấn tượng đầu tiên cho tới bây giờ đều
rất sâu sắc. Vì thế trong lòng cô Tô Nhứ trở thành một người con gái
kiên cường. Ở quán bar, cô bị người khác cuốn lấy không buông, không
phải anh hùng cứu mỹ nhân mà người cứu cô lại là một người con gái xinh
đẹp.
Hơn nữa bên cạnh Tô Nhứ còn có vài vệ sĩ đi theo, họ đều là cao thủ nhất đẳng.
Đối với sự chủ động của Tô Nhứ, Lê Họa rất hâm mộ. Cô thường suy nghĩ,
vì sao mình không có một phần thoải mái như Tô Nhứ, không có Tô Nhứ tự
tin bên cạnh, có lẽ cô cũng không thể ở trước mặt Lộ Thiểu Hành biểu
hiện một phần, mà không phải một mình tưởng tượng đến người thiếu niên
kia. Cô sống ở thế giới của cô, cô đối với anh là một người hoàn toàn xa lạ.
Đến nỗi xa lạ như vậy, rất lâu anh không biết tên của cô. Mỗi khi nghĩ tời, đều cười chính mình khờ dại.
Cho nên khi nhìn thấy Tô Nhứ cùng Lộ Thiểu Hành uống rượu, Lộ Thiểu
Hành tỏ ra hứng thú, cô có một chút ưu thương. Nếu như cô có thể chủ
động một chút, kết quả có thể thay đổi hay không. Cô gái như Tô Nhứ,
thật sự rất hấp dẫn người khác, sống ở giữa nơi đèn sáng lộng lẫy, mà cô chỉ là một bóng mờ. Từ khi cha phá sản, thân thích trong nhà nháy mắt
thay đổi thái độ. Trước kia cô nhất định từng có cuộc sống quá thoải
mái, cuộc sống là người thầy tốt nhất, có thể khắc sâu vĩnh viễn những
bài học kinh nghiệm. Mẹ tuổi đã cao gần như trở thành toàn bộ trọng tâm
cuộc sống của cô. Cô từng có rất nhiều ý tưởng khờ dại, cô cùng mẹ sống
cuộc sống hạnh phúc, nhìn cha nghèo túng. Kết quả là cha hạnh phúc,
nhưng cô thì vẫn không hạnh phúc như trước, nhìn xem, đây mới là cuộc
sống.
Tô Nhứ cùng Lộ Thiểu Hành uống rất nhiều rượu, Tô Nhứ
liếc mắt nhìn chằm chằm bạn gái của Lộ Thiểu Hành, "Còn không đi mua
thuốc giải rượu?"
La Mai nhìn Lộ Thiểu Hành uống rượu, nhíu mày đi ra ngoài.
Đêm đã khuya, rất nhiều người đã tan cuộc.
Tô Nhứ bưng một chén rượu đến trước mặt Lộ Thiểu Hành, "Nếu là đàn ông thì tiếp tục uống."
Có lẽ câu nói kia của Tô Nhứ rất có tác dụng đối với thần kinh của đàn
ông, Lê Họa còn không kịp ngăn cản, Lộ Thiểu Hành đã uống một hơi cạn
sạch, sắc mặt đỏ lên, ánh mắt mơ màng.
"Cậu bỏ vào đó cái gì vậy?" Lê Họa chất vấn Tô Nhứ, vừa rồi cô nhìn thấy Tô Nhứ động tay động chân.
Tô Nhứ nhìn cô cười thần bí, "Thứ tốt." Đàn ông đều sẽ rất thích.
Cho đến khi Tô Nhứ sai người vẫn đi theo phía sau cô, cách đó không xa, giúp đỡ Lộ Thiểu Hành đi, cô mới cảm thấy không đúng, đuổi theo Tô Nhứ. Tô Nhứ chỉ cười không nói, trước kia cô cũng hỏi qua cách đối nhân xử
thế của Lộ Thiểu Hành, so với con cháu nhà giàu bình thường, tuyệt đối
tốt hơn rất nhiều, chỉ bằng điểm ấy, tính kế anh ta một chút, không
thành vấn đề.
Trên đường tới khách sạn, Tô Nhứ dời đi lực chú ý của Lê Họa, "Cậu nói đàn ông như Lộ Thiểu Hành, làm sao lại tìm người
bạn gái kém xa anh ta như thế?"
"Chuyện người khác, làm sao tớ biết?"
"Cậu không ghen tị?" Tô Nhứ đánh giá Lê Họa, "Nếu cậu có bạn trai giống như Lộ Thiểu Hành, vấn đề trong nhà, nhất định không phải là chuyện lớn gì."
Lê gia phá sản, thiếu một số tiền lớn, tìm một người bạn
trai có tiền, không thể nói là ham tiền, như vậy gọi là tình thế bắt
buộc.
Lê Họa trầm mặc hồi lâu, "Giá trị của tớ không đến nhiều
tiền như vậy." Có ảo tưởng, không có nghĩa là ở giữa cuộc sống thực sự
thì ảo tưởng, ngược lại, cô biết mình nên làm như thế nào, đàn ông đương nhiên thích tiền tài, tình yêu không có vấn đề gì, nhưng cô cho không
được.
Rất nhanh Tô Nhứ thay đổi đề tài, "Thật muốn làm cho Lộ
Thiểu Hành biết bộ mặt thực sự của La Mai, nhìn xem ở trước mặt anh ta
thì vô cùng lương thiện, ở trước mặt người khác thì không tử tế chút
nào." Tô Nhứ rất chán ghét La Mai, một là cảm thấy người đàn bà kia vô
cùng dối trá, hai là luôn tìm cớ gây khó dễ cho Lê Họa.
"Đó là chuyện của người khác." Lê Họa nói xong câu đó, phát hiện Tô Nhứ đã mở ra một cánh cửa.
Cô liếc nhìn sắc mặt đỏ bừng của Lộ Thiểu Hành, lại nhìn biểu tình của Tô Nhứ đã có chút phẫn nộ, "Cậu đã làm cái gì?"
"Cậu không phải đã muốn sao?" Tô Nhứ liếc mắt nhìn cô một cái, ra hiệu
người phía sau đỡ Lộ Thiểu Hành đi vào, lại đánh giá Lê Họa, "Đi vào,
anh ta cần cậu."
Lê Họa đứng bất động ở đó, quật cường nhìn Tô Nhứ, "Loại trò chơi này đùa được sao?"
"Có được hay không, thử mới biết được." Vẻ mặt Tô Nhứ tỏ ra không sao cả, "Tớ cho cậu đi vào."
Lê Họa vẫn bất động.
Tô Nhứ đẩy Lê Họa, phát hiện cô vẫn không nhúc nhích tí nào, "Cậu không đi vào, được lắm, tớ đi vào. Nhưng cậu phải biết rằng, việc này có ý tứ như thế nào."
Lê Họa ngơ ngác nhìn Tô Nhứ, người Tô Nhứ di chuyển, hoặc là chết, hoặc là đời này không phải Tô Nhứ không cưới.
"Thật không đi vào?" Tô Nhứ nhẹ nhàng nâng cằm.
Lê Họa đột nhiên khóc, Tô Nhứ trực tiếp đẩy Lê Họa vào, đóng cửa lại.
Tô Nhứ nhìn cánh cửa kia một cái, không phải cô đùa tàn nhẫn, mà đây là một cơ hội cho Lê Họa, có đôi khi phụ nữ muốn thay đổi số phận, phải
dựa vào một chút thủ đoạn, không nên cảm thấy dựa vào đàn ông là một
viếc đáng xấu hổ. Phụ nữ thật sự thông minh, phải dựa vào đàn ông, có
thể trả giá một chút để đạt được tất cả điều mình muốn, tại sao không
làm.
Cho nên ở ngày thứ hai khi Tô Nhứ biết chuyện của Lê Họa đã chạy đến hung hăng mắng Lê Họa.
"Cậu như thế nào ngu ngốc như vậy, không duyên cớ để cho anh ta chiếm
tiện nghi." Lúc này Tô Nhứ, tất nhiên cũng không xét lại mình, nếu như
không có cô, Lê Họa căn bản không để cho người khác chiếm tiện nghi.
Lê Họa chỉ trầm mặc.
"Không nói lời nào, vẫn là không nói lời nào, bộ dạng này của cậu có
thể được cái gì sao?" Tô Nhứ còn không hết giận, một cơ hội tốt như vậy, cho dù không thể cùng Lộ Thiểu Hành hứa hẹn cái gì, cũng có thể nhận
được một khoảng tiền không nhỏ.
Môi trường của quán cà phê,
luôn rất im lặng, loại im lặng này làm nổi lên sắc mặt vốn trắng bệch
của Lê Họa, lại càng thêm nhu nhược, "Tớ cái gì đều không có, cũng không thể có được, không cần để cho tớ cũng phải thương xót chính mình?"
Thương xót, dùng phương thức hèn mọn này đạt được ích lợi. Về điểm này
tự tôn đáng thương, làm cho cô cũng thống hận chính mình, nhưng vẫn là
không thể vứt bỏ, đã hai bàn tay trắng, không thể không có chính mình.
Tô Nhứ lần này không có nói gì.
Thật không ngờ, bọn họ trầm mặc nhưng không có đổi được xung quanh im
lặng, không biết La Mai đã ngồi xuống gần các cô, nói ra "Tiện nhân."
Đối với những người muốn Lộ Thiểu Hành chú ý, La Mai gặp một người diệt
một người. Không có cách nào, ai bảo thế giới này những người đẹp trai
tài giỏi như thế hiếm có.
"Cô mắng ai?" Tô Nhứ đứng lên, ôm
ngực, đang lo tìm không được người phát tiết, lại có người chủ động đưa
tới cửa, "Mắng lại một câu cho chị đây nghe một chút, nhìn xem cô không
có cha mẹ dạy bảo đến tột cùng là cái dạng gì, để tránh làm hại đến
người khác."
"Đứa con hoang này ở đâu tới, tùy tiện đi vào
trường học của chúng tôi, còn ở trường học của chúng tôi giở trò lưu
manh. Nơi này không đến lượt cô nói chuyện?" La Mai cũng không yếu thế
đứng lên.
"Tôi còn giương oai ngay tại nơi này đấy, cô có thể làm gì tôi?" Tô Nhứ nhướn mày, "Người xấu tác oai tác quái quá mức."
"Cô..." La Mai tự nhận bên ngoài mình không tồi, lần đầu tiên bị người
đánh giá như vậy, rất muốn xé khuôn mặt kia của Tô Nhứ, "Tiện nhân, chỉ
biết đoạt bạn trai người khác, thế giới này thật sự là đảo lộn rồi, tiểu tam cũng có thể ngang ngược như vậy."
Lê Họa khẩn trương giữ
chặt Tô Nhứ, nếu không nhất định Tô Nhứ sẽ đánh người, Tô Nhứ là một
người thà rằng động tay động chân cũng không tiếp tục nói chuyện, "Ô,
cái mặt oán phụ như vậy, thì ra là bị đàn ông vứt bỏ, khó trách miệng
đầy phân."
"Cô mới bị vứt bỏ, cả nhà cô đều bị vứt bỏ."
"Cô có bản lĩnh lặp lại lần nữa."
"Tôi nói, thế nào?"
La Mai vừa mới nói xong, Tô Nhứ đã xông lên phía trước, kéo La Mai ấn
trên bàn, "Tôi đã cảnh cáo cô, đừng chọc tôi." Kéo tóc La Mai, "Cô thật
sự tưởng rằng tôi ngồi không."
Lê Họa chạy nhanh tới lôi kéo Tô Nhứ, "Đừng đánh."
Tô Nhứ đẩy La Mai, lập tức cười, nhìn Lê Họa, híp mắt nhìn La Mai mở
miệng, "Thực ra, cô hẳn là nên mắng chính mình, bởi vì cô để cho bạn
trai đứng núi này trông núi nọ, không có cách nào, đàn ông đều thích con gái đẹp, xin lỗi, ai bảo cô tìm một người đàn ông như thế làm bạn
trai.. Cho nên vứt bỏ cô là bình thường. Nói cho cô biết một tin xấu, cô gái xinh đẹp kia đã mang thai, càng không may cô ấy có đứa nhỏ của bạn
trai cô." Nói xong chậc chậc hai tiếng.
La Mai chưa hoàn hồn gắt gao nhìn chằm chằm bụng của Lê Họa, "Không có khả năng. . ."
"Có thể hay không, anh ta rõ ràng nhất." Tô Nhứ cười quyến rũ, "Lộ
Thiểu Hành có thể chịu cô lâu như vậy, nhất định là một chính nhân quân
tử, không có chạm qua cô, nếu không cô sớm đã bị vứt bỏ.
La Mai tức giận đến phát run, không thể phản bác, nếu cô nói cô là xử nữ, kia
đại biểu rằng Lộ Thiểu Hành không có chạm qua cô, nhưng Lộ Thiểu Hành
thà rằng chạm vào người phụ nữ khác.
Tô Nhứ lại cười.
Lê Họa nhìn một màn trước mắt, "Cậu hơi quá đáng rồi." Lời này là khi La Mai đã rời đi.
"Sợ cái gì, chỉ cần bụng của cậu không chịu thua kém, thì cũng không phải không có khả năng."
"Đời này, tớ chưa từng tranh giành qua." Thanh âm của Lê Họa rất mệt mỏi.