Nữ Nhân Hữu Độc

Chương 19



Rất lâu trước kia, Lê Họa đã hỏi qua chính mình, tôn nghiêm kia thể hiện ra làm cái gì. Đối với người như cô mà nói, thực không có nhiều tác dụng, đảm đương không nổi cơm gạo, càng không đảm đương nổi quần áo. Con người cần gì phải đặt tự tôn lên trên, tiền lương ít ỏi, đối với cô, cuộc sống của người bình thường rõ ràng không thuộc về cô. Trừ bỏ một phần công việc, đổi lấy một ít tiền lương trên thương trường, mua một ít quần áo giá trị. Nhìn chính mình trong gương, cô tự nói với mình, có lẽ đây là giá trị con người của mình, cần nhờ đến quần áo hào nhoáng bên ngoài phụ trợ.

Đi vào "Mị lực", Lan Tả rất là vui sướng tiến đến, "Nhiều ngày như vậy không có nhìn thấy cô, còn tưởng rằng cô không đến đây nữa."

Chính cô vốn cũng nghĩ như vậy, cười, "Sao có thể chứ, đoạn thời gian trước, bị một trận ốm. Như thế nào, không chào đón tôi?"

Lan Tả che miệng cười, "Sao có thể chứ!"

Vài cô gái trang điểm ăn mặc đẹp đẽ cùng cô tiếp đón, thuận tiện trò chuyện một vài chuyện lý thú xảy ra gần đây.

"Có phát hiện hay không Lộ tứ thiếu gia gần đây đều không có đến nơi này của chúng ta?" Có người mở miệng u oán, Tứ thiếu kia tuy rằng không phải loại người lưu tình khắp nơi, nhưng tiền boa cũng không ít.

"Ai biết bọn công tử này vội vàng cái gì?"

Có người cười đùa, "Nhị thiếu cùng tam thiếu không phải thường xuất hiện sao? Như thế nào không đi lấy lòng?"

"Người nào không biết hai người kia ánh mắt cao ngất, có thể coi trọng thân phận này của chúng ta sao?"

"Ha, người vẫn là có chút tự hiểu lấy mình mới tốt."

Tự hiểu lấy mình? Lê Họa cười khẽ, lời này không sai. Bóng đêm tới gần, "Mị lực" người cũng càng ngày càng nhiều, trăm kiểu hình dáng, say rượu ca hát, đời người khó có được một hồi tùy ý.

Trong lúc đó Lê Họa làm người nghe các cô nói, cũng không tỏ ra bất ngờ, coi chính cô cũng như vậy, không có gì đặc biệt.

Châm một điếu thuốc, thoải mái hút.

Bữa tiệc ở nơi này, trước sau như một, Lê Họa luôn luôn ôm tư thế bảo vệ mình, bữa tiệc bình thường không nhiều lắm, nhưng hôm nay đón không dưới ba cái.Cô cười kiều mị, làm cho một nhóm đàn ông phải gắng sức uống rượu. Đàn ông, ánh mắt đầu tiên, bình thường chỉ nhìn nặng bên ngoài của phụ nữ, thế giới bên trong, tạm thời không thể thưởng thức. Đối với phụ nữ vui tai vui mắt, tự nhiên cũng khách khí một chút, ngay cả nói chuyện đều mang theo một tia lấy lòng.

Nguyên nhân là có nhiều phụ nữ xinh đẹp có nhiều như vậy ở bữa tiệc. Theo như nhu cầu, nhu cầu sinh sống, đó cũng là một cách sinh tồn.

Nhìn thấy một đoàn giàu có này, trong lòng Lê Họa, có một cỗ xúc động mãnh liệt. Tuỳ ý tìm một người quên đi, người còn sống, thật sự mệt mỏi, quá mệt mỏi, cô cảm thấy được chính mình sắp kiên trì không nổi nữa. Không quản người khác thấy thế nào, người khác nghĩ như thế nào về mình, cứ như vậy coi như hết, nếu không chịu để cho chính mình cuộc sống hàng ngày tốt một chút, cô làm gì phải báo cho xã hội biết mình không có vấy bẩn.

Những người này có vài người đã thấy qua, có bụng bia đều giống như mang thai năm tháng. Đại đa số bọn họ cũng đã kết hôn. Có một số thậm chí đã có con đều cùng cô giống nhau. Trong nhà có một người phụ nữ lớn tuổi, người phụ nữ này giúp bọn họ gây dựng sự nghiệp.

Nghĩ một chút, cô liền cảm thấy ý tưởng vừa rồi ác tâm.

Uống một ly rượu, cô nghĩ, không phải sợ, vì mình cố lên, cô có thể. Giống hồi học đại học chạy tám trăm mét vậy, cơ thể nhanh xuất hiện hiện tượng mất nước. Bước chân cũng trở nên bất động, đối với mình nói cố lên, vẫn là tới cuối cùng. Cho dù lại khóc, ngã bệnh ba ngày, cổ họng khàn khàn, nhưng cuối cùng cũng sẽ qua đi. Chỉ cần bản thân kiên trì, nhất định có thể.

Cô kéo thân thể không có sức đi ra khỏi phòng, chống tay trên tường của hành lang.

Bùi Chấn Vũ đi tới từ một chỗ khác, nhìn thấy cô, vươn tay, lại thả trở về, "Cô có khỏe không?" Người lý trí từ trước đến nay đều biết làm thế nào tránh đi một đoạn tình cảm không thích hợp.

Cô dựa lưng vào tường "Không có việc gì."

Đúng là vẫn không đành lòng, Bùi Chấn Vũ giúp đỡ cô, "Đi nghỉ ngơi một chút đi!"

"Nói cho tôi biết, các người tại sao có thể tự nhiên có nhiều tiền như vậy?" Nói xong cô lại nở nụ cười, "Tôi hay nói đùa, anh không cần để ở trong lòng." Đẩy tay của Bùi Chấn Vũ ra, tự mình đi về phía trước.

Đi đến phía trước, Lan Tả lại giữ chặt cô, "Còn chịu đựng được không?"

Cô ngẩng đầu, "Được."

"Vừa rồi Xa Xa bị đau bụng, cô bên kia..."

"Được. Tôi đi." Cô cười nhẹ nhàng.

"Cũng là cô tốt nhất."

Lê Họa vẫn cười, được người khác khích lệ, bình thường đều phải trả giá nhất định, mà đối phương cũng đạt được lợi ích.

Phòng khách quý, xem ra Lan Tả âm thầm đào tạo Xa Xa, chẳng lẽ còn chờ cô đến hay sao? Người nào cũng làm như vậy, huống hồ là bán tuổi xuân ở nơi này.

Cô đi vào, cười nhạt, có một chút vẻ u sầu, đàn ông, đều thích đối với phụ nữ như vậy đau lòng.

Vừa cười, vừa nói ồn ào.

Cô có chút muốn biết, nếu cô sớm biết rằng Lộ Thiểu Hành ở trong này, cô có từ chối hay không. Nếu, cái từ này, từ trước đến nay đều là tự chuốc khổ vào thân.

Cô chọn cái ly ở vị trí khá xa Lộ Thiểu Hành, tất nhiên không hoàn toàn vì tránh né Lộ Thiểu Hành. Cô kề sát người đàn ông này, nghe nói hoa tâm lại vô tình, nhưng anh ta đối với mỗi một người phụ nữ bên cạnh rất tốt, quan trọng nhất là anh ta chưa kết hôn. Điều này làm cho Lê Họa rất vừa lòng.

Thanh cao không đứng dậy, sẽ không phải quá mức phô trương.

"Nhâm tổng, uống một chén?" Cô bưng rượu lên, ngẩng đầu.

Nhâm Dật nhìn cô hồi lâu, mới vươn tay, cầm lấy ly rượu trên tay cô, "Loại đồ vật này, hãy để cho đàn ông tùy ý tốt hơn." Nói xong một hơi cạn sạch.

Lê Họa nhìn tay trống không, người khác đều nói Nhâm Dật tuy rằng hoa tâm, đối với phụ nữ rất tốt, mỗi một người phụ nữ tách ra đều khen ngợi người đàn ông này, thì ra từ chi tiết nhỏ có thể đoán được một người đàn ông.

"Nhâm tổng, nhìn tôi?" Muốn tỏ ra mình không giống với những người phụ nữ khác, như vậy mới có thể nhận được chú ý càng nhiều, rót một ly rượu, trực tiếp uống xuống, đưa chén cho Nhâm Dật xem.

Nhâm Dật cười, không có ngăn cản hành động của cô. Sau đó, cô nhận được tán thưởng của người khác.

Ngồi bên kia của cô, Lý tổng nhất định phải cùng cô uống một ly, người này có tiếng là quỷ háo sắc, nhưng cô không có từ chối, "Lý tổng cần phải nhường tôi."

"Đương nhiên, đương nhiên." Lý tổng vừa nói, một bên đưa tay đụng đến mông của cô.

Cô nhíu mày, không có mở miệng.

Nhâm Dật đem Lê Họa kéo đến bên cạnh anh, ánh mắt híp lại. "Lý tổng, cùng phụ nữ uống rượu nhiều không có ý nghĩa, không bằng chúng ta cùng uống đi?"

Cô chính là đánh cuộc ở thái độ của Nhâm Dật, tốt lắm, chuyện tiếp theo cùng cô không liên quan.

Bữa tiệc kết thúc có người đạt được ích lợi cũng có người bị tổn thất, Lê Họa uống rất nhiều, có chút say. Nhâm Dật nói chuyện với cô từ nãy đến giờ, cho đến khi tất cả mọi người rời đi.

Vừa rồi tuy rằng rất lớn mật, hiện tại cô không có lá gan, nhất là vào giờ phút một nam một nữ thế này.

Ngọn đèn trong phòng có chút ám muội, bức tường tinh xảo giấy khúc xạ phát ra hình cung.

Nhâm Dật nhìn hồi lâu, "Có cái gì khó khăn đều đã qua." Anh châm một điếu thuốc, "Cô là một cô gái tốt, không cần tự coi thường chính mình."

Cô ngơ ngác nhìn người đàn ông này.

Đã bao lâu, không có một người nào nói qua cô là một cô gái tốt, ngay cả chính cô cũng quên mất mình đã từng là một cô gái tốt.

Thế nhưng lại bởi vì một câu của người xa lạ mà khóc, cô đúng là càng vô tích sự mà.

"Cám ơn." Cô nhoẻn miệng cười, vừa rồi đối phương phối hợp với cô đã rất nể tình.

Đứng lên, cô chậm rãi đi ra khỏi phòng.

Ngoài cửa, Lộ Thiểu Hành nhíu mày, trong tay cầm một điếu thuốc, dường như đang lo lắng cuối cùng không có châm nó. Nhìn thấy Lê Họa đi ra, không có giật mình, cũng không có chán ghét, chỉ là nhìn cô một cái, "Có lửa không?"

Cô liền móc ra một cái bật lửa, trên móc khóa có một món đồ trang sức, cứ như vậy nhìn, căn bản nhìn không ra đó là một cái bật lửa. Lộ Thiểu Hành nghiên cứu một lát, mới biết cái bật lửa này sử dụng như thế nào, "Thật sự là trong ngoài không giống nhau." Đối với cái bật lửa này nói.

Lê Họa không có mở miệng, đón nhận cái chìa khóa, sau đó rời đi. Từ lúc gặp lại, anh làm bộ như không biết cô, cô cũng nên phối hợp, cũng không nhận biết anh.

Gặp thoáng qua trong nháy mắt, Lộ Thiểu Hành đưa tay ngăn lại hông của cô, "Làm gì phải xem nhẹ chính mình như vậy?"

Vì cái gì? Cô cũng rất muốn hỏi mình.

Anh bắt lấy cô không tha, "Nếu cô nhất định phải làm như vậy, thực ra tôi cũng có thể." Anh kéo cô qua, đem cô ôm vào trong ngực, hung hăng hôn cô, lúc đó trong miệng lưỡi cảm giác bồng bềnh.

Anh vậy mà cảm thấy được, nên như vậy, như vậy mới đúng.

Anh kéo cô đi.

Nhâm Dật đứng ở hành lang cười cười, thì ra vừa rồi là tức giận bạn trai.

Thân thể của Lê Họa mềm mại kỳ diệu, đi ra "Mị lực", Lộ Thiểu Hành gần như ôm nửa người Lê Họa bước đi. Khi sắp đi đến xe của anh, Lương Hạo cũng đã đi tới, nhìn người phụ nữ trong ngực Lộ Thiểu Hành, rõ ràng cảm thấy vô cùng hứng thú. Khi Lương Hạo đi tới, Lộ Thiểu Hành đem che khuất mặt của Lê Họa sợi tóc quấn đến tai.

Lương Hạo thấy được, người phụ nữ kia cũng có thể biết.

Quả nhiên, Lương Hạo không hề bước lên, quá kinh sợ, ngay cả chào hỏi cũng quên, nhìn Lộ Thiểu Hành sau đó lái xe rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.