Nữ Nhân Hữu Độc

Chương 23



Lê Họa vẫn duy trì tư thế này, mà Lộ Thiểu Hành cũng vẫn duy trì tư thế hai tay ôm ngực. Cô nhìn anh, anh cũng nhìn cô, có chút giống như một đôi vợ chồng bất hoà, đặc biệt là dưới ánh đèn mờ nhạt. Có chút giống như một đôi tình nhân vừa mới cãi nhau, chờ chấm dứt hoặc là làm lại từ đầu. Hai bên giằng co, cuối cùng cũng có một người thua, hoà cơ hội rất ít. Điểm này đàn ông làm được tốt hơn, từ xưa đến nay, từ hình dung phụ nữ đều là "Lương thiện, hiểu ý nghười khác" "Dịu dàng, nhã nhặn, hiền lành", đổi lời khác mà nói, cũng là mỏng manh hoặc là yếu đuối, cho nên phụ nữ thua, không tạo thành chuyện dọa người. Ánh mắt Lê Họa dời đi, nhìn chằm chằm gian phòng này. Xa lạ, lạnh, cô đánh giá phòng ở này, bởi vì không có chút hơi người nào, toàn bộ giống như trang trí. Cảm giác của cô rất đúng, phòng này là do Lộ Thiểu Hành mới mua lại, mới vừa lắp đặt đồ dùng, nơi này phù hợp với yêu cầu của Lộ Thiểu Hành, chưa có ai ở qua, lắp đặt xong, hơn nữa điều kiện dường như cũng khiến cho người ta chấp nhận được. Tiền là một thứ tốt, chuyện khó khăn, cũng có thể giải quyết, cho nên cũng đừng trách nhiều người vì nó mà vượt lửa quá sông (bất chấp gian nguy). Cô có thể tưởng tượng bộ dáng hiện tại của mình, dưới đáy lòng thở dài. Lộ Thiểu Hành nhìn chằm chằm cô không tha, giống như muốn nhìn thấu toàn thân cô, đem cô đánh giá trong ngoài, giống như anh đánh giá hàng hoá xem có đáng mua hay không, không chịu một chút thiệt thòi. Thế nhưng đột nhiên, anh xoay người đi ra ngoài, cũng không nói một câu. Hai người, đều bất an, cũng là một ngày gió êm sóng lặng. Thật đáng tiếc, cái gì cũng không có xảy ra. Ngày hôm sau khi Lê Họa tỉnh lại, Lộ Thiểu Hành đã không ở đó, cô tìm khắp phòng một lượt, xác định anh không có ở đây, lúc này mới kéo thân thể của mình rời đi. Thậm chí trước khi rời đi, đem chăn gấp đẹp một chút, giống như cô chưa từng tới nơi này. Nhưng mà, rất không đúng lúc, cô vừa về đến nhà trọ của mình, liền thấy người không muốn nhìn thấy nhất đang đứng dưới lầu. Xe của Trác Dực Đình, đậu ở chỗ này. Cô nhất thời, không biết nói cái gì cho phải. Theo lý mà nói, cô không có phản bội Trác Dực Đình, nhưng chính cô biết, đã phản bội, ít nhất cô không còn ảo tưởng về kế hoạch xây dựng cuộc sống tốt đẹp của bọn họ. Trước kia luôn không thể giải thích, tại sao ngày hôm trước có thể cùng một người đàn ông vui vẻ nói giỡn, ngày hôm sau liền chia tay. Gặp phải nhiều chuyện, cái gì đều đã xảy ra. Lê Họa cũng không biết, Trác Dực Đình đứng ở đây một đêm, nhưng cũng không phải vì chờ, tâm tư rất kỳ quái, chính anh cũng không biết đứng ở đây giống đứa ngốc làm cái gì, có lẽ chỉ là muốn biết khi nào cô trở về? Anh nở nụ cười tự giễu, đêm qua, anh lái xe, đi theo xe của Lộ Thiểu Hành, sợ bị phát hiện, vẫn đi theo rất xa, nhưng không có lạc, cho dù anh rất hi vọng như thế. Bọn họ một đêm không về, này chứng minh cái gì? Đàn ông, phụ nữ, một nam một nữ, bọn họ có hay không làm cái gì, không quan trọng, quan trọng là mỗi người đều có suy nghĩ sâu hơn, chính mình suy nghĩ đi. "Anh đã trở về." Trác Dực Đình xuống xe, còn đang suy nghĩ mình nên dùng thái độ gì đối đãi cô, mắng cô, hay là hỏi cô tại sao trong nháy mắt có thể đi theo người khác. Anh lại nhìn, bởi vì nhìn thấy khóe mắt của cô một vòng thâm đen. Đau lòng, thế nhưng lại là loại cảm xúc này, không khỏi cười khổ. Anh đến tột cùng yêu người phụ nữ này bao nhiêu, đến hiện tại anh thậm chí cảm giác một chút cũng không hiểu biết người phụ nữ này. Cô gật đầu, nhìn thoáng qua xe của anh, không biết đang suy nghĩ gì, "Chưa ăn sáng sao?" Anh cũng gật gật đầu. "Thật là trùng hợp, em cũng chưa có ăn." Cô cố gắng cười, phát hiện căn bản đối phương không có phối hợp với mình, nụ cười trở nên gượng gạo. Đi vào một nhà hàng nhỏ gần đó, cô có chút không thoải mái, cũng không biết nên làm cái gì, nhưng cô biết, phải nói cái gì. Cô suy nghĩ, có phải hay không bởi vì mấy câu nói của Lộ Thiểu Hành, cô liền rời bỏ người đàn ông trước mắt này. Đến cuối cùng là cô đối anh tình cảm quá ít, hay vẫn là sự tồn tại của Lộ Thiểu Hành nặng như vậy. Nếu nhất định phải có một cái kết luận, thực ra cũng không phải. Cô chính là chán ghét từ trong miệng Lộ Thiểu Hành nói ra "Tư Sinh Tử" (Con riêng), giống như cô chán ghét, một khi thành đạt liền vứt bỏ người vợ đã theo mình nhiều năm, nuôi dưỡng một người phụ nữ trẻ tuổi động lòng người, theo bản năng chán ghét. Còn có Lộ Thiểu Hành nói đúng, nếu Trác Dực Đình bị đuổi ra, như vậy bọn họ thật sự khó khăn. Cô chỉ biết liên lụy anh. Dĩ nhiên, cô cũng không có vĩ đại như vậy, đơn giản là liên lụy buông tha cho anh, quan trọng nhất là nếu anh không thể thỏa mãn nhu cầu tiền tài của cô, mà cô lại chỉ có thể liên lụy anh, vậy còn nói cái gì? Lưỡng bại câu thương (cả hai đều thiệt)? Cô không thích. Làm người quả nhiên phải hiện thực một chút. "Bánh bao này không tệ." Lê Họa đem bánh bao vừa đặt trên bàn đẩy tới trước mặt Trác Dực Đình. Trác Dực Đình không có từ chối, dùng chiếc đũa gắp một cái để ở miệng, nhẹ nhàng cắn. "Đúng, không tệ." Cười, chỉ là có thể nhìn ra không đồng nhất. Cô cũng ăn, thực sự có chút đói bụng. Hôm nay thời tiết không tệ, ánh nắng bên ngoài tươi sáng, vì thế tâm tình cũng không tệ. "Trở về khi nào thì?" Một chút không có nhắc tới anh từng gọi điện thoại cho cô, không có việc gì mở miệng. Không phải rất giả tạo, đơn giản là không biết nói cái gì. Thì ra, ở trong lòng đem phủ định quan hệ lúc sau gặp lại lại khó chịu như vậy. "Vài ngày." Nói những lời này, Trác Dực Đình cố ý nhìn cô một cái, rất có thâm ý. Hai người đều im lặng dùng cơm. Không hề nói cái gì. Trong cửa hàng, thỉnh thoảng có người cao giọng kêu "Đến một lồng bánh bao, vị rau hẹ..." Trong lúc đó bọn họ vẫn im lặng như trước. Cuối cùng ăn xong, Lê Họa xé ra một cái bọc nhỏ lấy giấy lau miệng, ánh mắt lại nhìn chằm chằm Trác Dực Đình, "Không có gì muốn hỏi em sao?" Trác Dực Đình cầm một cái bánh bao cuối cùng, dùng sức quá mức, đem bóp vỡ bên ngoài, lộ ra màu xanh đậm của rau hẹ cùng thịt vụn, bỏ vào trong miệng, chậm rãi nhai nuốt. Thậm chí vẫn muốn nuốt xuống. Làm cái gì đều có một quá trình, có người hi vọng bỏ bớt thật nhiều, có người lại hi vọng kéo dài vô tận, quá trình xong rồi, ý nghĩ muốn đi đối mặt, không muốn biết kết quả, không hẳn so với quá trình chờ đợi đơn giản hơn. "Mấy ngày này làm cái gì?" Anh lạnh nhạt mở miệng, cũng không nhìn cô, tay các ở trên bàn, khớp xương cũng rõ ràng, "Em nghỉ việc?" "Nghị việc." Cô cũng như không có việc gì mở miệng, "Cảm thấy không thích hợp." Không thích hợp cuộc sống bình thường, vì thế cũng sẽ không nếm thử, thoải mái một chút, làm cho mình dễ chịu một chút. "Em hi vọng làm cái gì?" Lần này anh đưa ánh mắt chuyển hướng về phía cô. Nâng cằm suy tư một chút, "Mua xổ số đi." Cười, "Hy vọng có thể trúng năm trăm vạn." Thật sự là nghĩ muốn như vậy, chỉ là từ nhỏ đến lớn, ngay cả năm đồng đều không có trúng qua, cũng sẽ không hy vọng xa vời, có thể tưởng tượng, dù sao cũng không có gì sai. "Hi vọng này không tệ." Anh đứng lên,"Anh mời em?" Cô nhìn anh, làm cái gì? Mua xổ số đi. Đúng là mua, anh trả tiền, cũng coi là anh mời. Cô cũng còn thật sự xoá xoá, sửa sửa, lựa chọn một ít số, cuối cùng vẫn là không có lựa chọn loạn thất bát tao (lung tung lộn xộn), để cho máy móc tự động lựa chọn dãy số. Cô nhận xổ số, mỗi lần cầm xổ số sẽ nghĩ có lẽ lần này sẽ trúng, nói không chừng mình sẽ may mắn. Nói không chừng năm trăm vạn, thật là muốn có. Cô cầm xổ số, tâm tình đương nhiên rất tốt, còn uống hết một ly trà sữa. Ngày hôm đó thật tốt, nếu cái gì cũng không muốn nói. Ngồi trên ghế thật dài, nhìn một đám người lại một đám người đi qua trước mắt. Mà bên cạnh hai người bọn họ, ngồi bưng thức ăn cay không ngừng ăn, hai người bọn họ, rất nổi bật. "Vẫn là không hỏi?" Cô cười nhìn anh. Biết anh tốt lắm, biết anh là một người đàn ông tốt, biết anh chính là một người chồng tốt, vì cái gì biết, cảm giác. Cô ấn tượng đối với anh, thực ra chỉ dừng ở một ngày. Đang khóc, vẫn khóc, bởi vì bà ngoại luôn luôn yêu thương cô đã qua đời. Lúc tang lễ không khóc, lúc cúng tuần không khóc, khi nhìn phần mộ kia lại khóc. Người lập dị. Cô khóc, nghĩ muốn có một người cùng cô. "Có thể giúp em sao?" Cô chỉ nói một câu nói kia, người đàn ông này ở bên cạnh, nhưng lại ở xa ngàn dặm. Khi đó bọn họ còn rất xa lạ, anh nhưng lại vì một câu của cô, tới nơi này. Bọn họ mướn phòng, một người nằm ở giường bên này, một người nằm ở giường bên kia, nói những lới buồn chán không thú vị. Một nam một nữ, nhưng bọn họ không có nửa phần mờ ám, một chút cũng không có. Chẳng qua là, người đàn ông cười chính mình, tại sao lại có tình cảm mãnh liệt như vậy? Người phụ nữ lạnh nhạt cười chính mình, một người đàn ông vì cô làm nhiều như vậy. Lòng của cô lại không có cảm động. Trác Dực Đình nhìn về phía cô, lần này không có tính trốn tránh, "Khi nào thì bắt đầu?" "Sao?" Nhíu mày, không có hiểu ý tứ trong lời nói của anh, cô chỉ nghĩ rằng anh sẽ hỏi cô tại sao không nhận điện thoại, tại sao cố ý giữ khoảng cách. Nam nữ của thành phố hiện đại, một khi không liên hệ, nguyên nhân rõ ràng, nhíu mày có thể nghĩ đến. "Lộ Thiểu Hành." Đến phiên cô giật mình, anh nghĩ cô như vậy. Cười cười, không có giải thích, dù sao kết quả đều giống nhau, về phần người khác suy nghĩ như thế nào, không xen vào. "Lúc anh đi rồi." Hi vọng nhỏ bé, hi vọng cô phủ định, lại thất vọng rồi... "Vì cái gì?" "Không biết." Thật không biết. Anh đứng dậy, không cần phải hỏi lại, không nghĩ đối với cô phát sinh nóng nảy. Cô nhìn theo anh, một người đàn ông như vậy, là chính cô bỏ lỡ. Hung hăng uống một ngụm trà sữa, nhìn xổ số trong tay, có hay không. Có trúng thưởng cũng không là gì, cô bỏ vào thùng rác gần nhất, cô cũng đứng dậy, hướng phía ngược lại bước đi. Cứ như vậy chia tay. Đơn giản như vậy? Chính là đơn giản như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.