Nữ Nhân Hữu Độc

Chương 44



Lịch trình một ngày của Tô Nhứ vốn sắp xếp nhiều việc. Vào mùa hè ngôi đền cao được biết đến như một bộ phim vài tháng, nhưng nếu cô làm phát ngôn viên toàn cầu của hương hiệu Lome, tất nhiên phải xuất hiện phát biểu trong hội trường. Thông báo đã sắp xong, Tô Nhứ cũng không muốn đi, tuỳ ý những người đó gọi điện thoại thúc giục như thế nào, không một chút nào sốt ruột.

Tô Nhứ quên đi một chút thời gian,"Cậu ngày mốt trở về, tớ với cậu cùng nhau."

Ý là cùng nhau đi sân bay.

Lê Họa đang nằm ở trên giường mềm mại, ánh mắt cũng nhắm lại, thật là thoải mái. Hiện tại cô cái gì cũng không nghĩ nhiều, một ngày qua một ngày, để cho mình mỗi một ngày đều sống theo ý mình, ít nhất là chính cô lựa chọn cách sống.

"Cậu cùng Lộ Diệc Cảnh là như thế nào?" Lê Họa mở to mắt, hiếm khi nhìn thấy Tô Nhứ làm thủ công, cô một mũi lại một mũi, thêu rất khó nhìn, nhưng điều này không quan trọng.

Tô Nhứ đặt đồ thêu trên tay xuống, hai tay ôm ngực, rất rõ ràng nhớ tới có chút không thoải mái, "Ai ai ai, trước kia cậu còn nói anh ta cũng không tệ lắm, trời ạ, ánh mắt của cậu như thế nào."

Lê Họa sửng sốt, cũng ngồi dậy, lời này thật sự cô từng nói qua. Hình như là ở một bữa tiệc, tuy rằng Lộ Diệc Cảnh một bộ dạng cảm thấy rất hứng thú đối với cô, cuối cùng cũng không có làm gì cô sao? Hơn nữa, cô cảm thấy được một lần kia là Lộ Diệc Cảnh cố ý biểu hiện ở trước mặt bạn bè. Nếu tất cả mọi người cho rằng anh ta là một người hoa tâm không kềm chế được, anh ta liền biểu hiện theo ý bọn họ muốn, dù sao ở trong lòng người khác anh ta là như vậy.

Cô đương nhiên sẽ không nói, lúc ấy là cố ý thử, muốn biết Lộ Diệc Cảnh là hạng người gì.

"Ánh mắt của tớ như thế nào không quan trọng, quan trọng chính là cậu không cần nói xấu ánh mắt của chính mình." Lê Họa nhẹ nhàng cười.

Tô Nhứ cắn cắn môi, bị Lê Họa làm cho khó chịu. Lộ Diệc Cảnh nếu không tốt, cũng là lựa chọn của chính cô, người có ánh mắt không tốt chính là cô.

Tô Nhứ đập thật mạnh xuống giường.

Nhìn thấy bộ dạng này của Tô Nhứ, Lê Họa đẩy cô, "Các người đến tột cùng là như thế nào. . . Như thế nào lại đột nhiên kết hôn?"

"Đơn giản, cùng cậu với Lộ Thiểu Hành giống nhau."

Thực sự cũng rất đơn giản, người Giang lão gia nhìn trúng là Lộ Ôn Diên. Khi Giang gia tổ chức một bữa tiệc, dù sao quá trình không quan trọng, mục đích mới quan trọng. Đa số mọi người cũng hiểu được ý tứ của Giang lão gia, cũng vui vẻ làm nền. Hơn nữa đây vốn là một nền tảng của xã giao, không có lý do từ chối.

Tất nhiên Lộ Ôn Diên cũng đến đây, cùng vài người chào hỏi.

Tô Nhứ từ nhỏ không chịu bị trói buộc, cũng rất ít ở nhà, cô liền cố ý trốn tránh không có xuất hiện gặp mọi người, mà bọn họ cũng chưa từng gặp qua tiểu thư duy nhất của Giang gia.

Cô ở trong sân, tưới hoa.

Lộ Diệc Cảnh chính là vào thời điểm đó đi tới, anh không biết cô, nhưng cô lại biết anh. Anh giống như uống rượu, sắc mặt rất không bình thường, cũng không biết là ai trút rượu.

Tính tình Lộ Diệc Cảnh không cẩn thận bằng Lộ Ôn Diên, đi tới nhìn cô, cô đang ngửi hương thơm của hoa, "Cô so với hoa đẹp hơn."

Lời nói và việc làm của một công tử hư hỏng, nhưng cô lại rất thích.

Được rồi, xem như hàng hóa để khiêu khích đi, cô câu dẫn anh, mà anh không có cự tuyệt. Chính là đơn giản một đêm như vậy, nam nữ hoan ái, đơn giản như thế.

Ngày hôm sau, Tô Nhứ thức dậy sớm hơn Lộ Diệc Cảnh. Cô mặc quần áo, Lộ Diệc Cảnh mở mắt ra. Trong lòng đều biết rõ tất cả những gì xảy ra, Lộ Diệc Cảnh nhìn cô cười.

Ở trong lòng cô mắng anh ngu ngốc.

"Anh thức dậy theo cửa sổ nhảy xuống đi." Cô mặc quần áo tử tế, hai tay ôm ngực của nhìn Lộ Diệc Cảnh.

Lộ Diệc Cảnh lại đưa tay đặt ở dưới đầu, "Tại sao?"

Anh căn bản không biết cô là ai, loại chuyện này xảy ra cũng không cảm thấy có hậu quả gì, hơn nữa anh đối với cô hình như rất vừa lòng.

"Không đi?" Cô cười xấu xa, "Tôi mở cửa. . .Anh sẽ hối hận."

"Đời này còn không có cái gì đáng để tôi hối hận."

Phải không? Vậy cô tạo cho anh một cơ hội.

Vì thế mở cửa, tứ thiếu gia nhà họ Lộ phải lấy cô.

"Đơn giản như vậy?" Lê Họa cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Tô Nhứ suy tư trong chốc lát, "Trước kia tớ có gặp qua anh ta. "Cô cười có chút tái nhợt, rất lâu rất lâu trước kia, thực ra cô cũng hiểu được, đối phương chỉ là nói đùa, nhưng cô lại tưởng thật. Ở một bữa tiệc tối thời trung học, cô đóng vai một nhân vật vô cùng xấu xí, làm nền cho một nữ thần xinh đẹp, đúng lúc, người con gái xinh đẹp kia là bạn gái của Lộ Diệc Cảnh. Chuyện xác suất nhỏ như vậy, Lộ Diệc Cảnh đi đón bạn gái, nụ cười này, vô câu vô thúc, tùy tiện làm bậy, nhìn không thấy, không hiểu, vẻ mặt vô cùng xấu xí của cô hướng Lộ Diệc Cảnh đi tới.

Lộ Diệc Cảnh không có giống các nam sinh khác đối với bộ dạng này của cô tỏ ra khinh thường hay là không kiên nhẫn.

"Thực ra tôi là một người xinh đẹp." Cô nói với Lộ Diệc Cảnh như vậy.

"A, tôi tin tưởng." Lộ Diệc Cảnh nâng cằm, chớp mắt.

"Nếu sau khi tôi tháo lớp hóa trang ra thật sự là một người xinh đẹp, anh sẽ lấy tôi."

"Được." Lộ Diệc Cảnh cười càng vui sướng.

Đương nhiên, sau khi cô tháo trang sức ra, cũng chỉ là nhìn thấy Lộ Diệc Cảnh cùng bạn gái của anh rời đi, một đôi bóng dáng ở sân thể dục vô cùng rõ ràng. Cô buồn bực nở nụ cười, cũng không có lo ngại. Chẳng qua là bởi vì khi cô xuống sân khấu tất cả mọi người tránh cô không kịp, chỉ có Lộ Diệc Cảnh vươn tay mà thôi.

Có lẽ là trí nhớ rất tốt, nhớ rõ anh từng giúp cô việc nhỏ này.

Lê Họa không có bình luận gì về chuyện này, chẳng qua là 《 Tả nương tử 》, Lý Bá Trọng phụ lòng Nhạc Tử Đồng anh ta nói anh ta sẽ đem vợ mình giấu đi, cô để cho anh ta đem mình giấu đi, nhưng cuối cùng anh ta phụ lòng cô, giấu một người phụ nữ khác, mà cô gả cho một người đàn ông khác.

Vậy có thể Lê Họa thích Lý Bá Trọng, nhưng có thể Lê Họa thích Nhạc Tử Đồng , hơn nữa có thể Lê Họa thích người phụ nữ cuối cùng mà Lý Bá Trọng giấu đi.

Mỗi người đều có vai diễn của mình, bạn tâm tâm niệm niệm khó có thể quên được một chuyện, nhưng đối với sinh mệnh của người khác nó lại không quan trọng.

"Cùng tớ tối mai tham gia một bữa tiệc từ thiện đi?" Tô Nhứ một lòng nghĩ muốn dây dưa thời gian quay về, công việc là một chuyện phiền phức.

"Được."

Nói là tiệc từ thiện, cùng tiệc rượu bình thường cũng không kém bao nhiêu, dù sao những người đến đây cũng có tiếng tăm. Loại từ thiện này, đối với bọn họ càng nhiều càng làm cho đẳng cấp của mình cao hơn, đây là xu thế lựa chọn gần đây của không ít xí nghiệp lớn, có thể nhận được tên hay, so với quảng cáo tốt hơn nhiều.

Lê Họa đi theo phía sau Tô Nhứ, người tới thế nhưng nhiều như vậy. Vài người có tiếng tăm ở thành phố Yên Xuyên cũng tới, còn có cậu chủ Thẩm và Đường tiểu thư mới đính hôn không lâu, chị họ của Tô Nhứ cũng đã ở trong đó, xem ra, quả thật tốt xấu lẫn lộn. Tô Nhứ không có ý nghĩ tiếp đón, lôi kéo Lê Họa nhìn nơi biểu diễn ảo thuật kia.

Thế giới ảo thuật vô cùng kì diệu, làm cho không ít người đứng lên reo hò.

Chỉ là Lê Họa vừa ngẩng đầu, từ khe hở của mọi người đúng lúc thấy được tầm mắt của Lộ Thiểu Hành, anh vậy mà đã ở nơi này. Cũng đúng, tiệc từ thiện như vậy, anh không có lý do gì không đến.

Cũng không phải thật sự không có nhìn qua anh.

Ngay tại sân bay, anh cách cô chưa tới năm mươi thước. Dọc theo đường đi cô đều nghĩ rất nhiều, nhưng cũng không cố ý trốn một chút vẫn là tỏ ra tự nhiên, sau đó cái gì cũng không có nghĩ, nên làm cái gì thì làm cái đó.

Anh mặc tây trang thủ công, đứng ở trong đám người vô cùng hấp dẫn ánh mắt. Lần đầu tiên cô nhìn thấy anh đeo kính râm, loại cảm giác xa lạ mãnh liệt này kéo tới tập kích cô. Nếu anh dùng động tác cùng ngôn ngữ của người có tiền đồi với cô, cô sẽ cảm thấy trong lúc đó giữa bọn họ có một tầng thủy tinh dày, thấy được nhau, nhưng như thế nào cũng không thể xuyên qua.

Anh cũng không có thấy cô, mà cô ngồi ở phía sau, lấy ra một quyển tạp chí của người khác tùy tiện lật xem.

Cô cảm thấy mình làm rất khá, không có bối rối, cũng không có khẩn trương, như khi làm việc dựa theo chính mình sắp xếp.

Chỉ là thật không ngờ, hoá ra anh cũng tới nơi này.

Anh chỉ là nhẹ nhàng đảo ánh mắt qua, liền cùng người bên cạnh nói chuyện với nhau.

Cô nở nụ cười một chút, đáp lại lời nói ảo thuật thật thú vị của Tô Nhứ.

Bữa tiệc là một nhà từ thiện tổ chức, nghe nói đã ở không ít thành phố làm bữa tiệc như vậy, quan trọng là đề xướng cần có nhiều người trợ giúp.

Lê Họa ngồi ở một bên, nhìn Tô Nhứ bị người khác mời ra khiêu vũ, mà cô từ chối không ít người, chỉ là ngồi ở tại chỗ cười. Những người này nhìn qua đều là người giỏi vũ đạo, trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, cô cũng không có ý nghĩ sánh bằng người khác.

Chỉ là thật không ngờ sẽ có người quen đi tới.

Bùi Chấn Vũ cũng không có mời cô khiêu vũ, làm cho cô có chút giật mình, nhưng cũng không có biểu hiện ra .

"Thật bất ngờ có thể ở nơi này nhìn thấy cô." Bùi Chấn Vũ mỉm cười nhìn cô.

"Tôi cũng thật bất ngờ, anh có thể nhớ rõ tôi."

Cô nói rất chân thật,, nhưng Bùi Chấn Vũ lại cười đến có chút không có ý tốt, nhìn người bên kia, "Thực ra tôi rất ngạc nhiên, cô làm như thế nào cùng người như anh ta có liên hệ."

Bộ dáng của anh thực sự giống như tò mò, không chứa châm chọc.

"Tôi cũng rất ngạc nhiên, anh khi nào thì đối với chuyện này cảm thấy hứng thú như vậy."

"Không, chỉ là đột nhiên nghe nói Lộ bí thư hình như cùng Tô gia có quan hệ thân thiết." Bùi Chấn Vũ đánh giá cô, khóe miệng giơ lên ý cười rất không hiểu.

Lê Họa nhìn chằm chằm gường mặt của Bùi Chấn Vũ, ngôn ngữ như thế nào mới tốt, "Anh là nhắc nhở tôi không nên quên thân phận của mình? Cách Lộ Thiểu Hành xa một chút?" Anh ta đã không chỉ một lần nhắc nhở qua chuyện này.

Anh ta nhẹ nhàng mỉm cười, không nói gì.

Lê Họa nhếch miệng, gắt gao kiềm chế khó chịu trong lòng, "Bùi Chấn Vũ, không phải toàn bộ đàn ông đều giống như anh vậy... " Cho dù, cô không thể cùng một chỗ với Lộ Thiểu Hành, tuyệt đối không phải là không phải gia thế, cô vẫn tin tưởng chỉ cần hai người thực sự yêu nhau, cái gì cũng không phải vấn đề. Yếu đuối của cô, chẳng qua là bởi vì bọn họ không đủ yêu nhau, cũng không phải là Lộ Thiểu Hành không tốt, không thể làm ra cái gì, “Lộ Thiểu Hành cũng tuyệt đối sẽ không giống với anh, ngay cả người phụ nữ của mình cũng không bảo vệ được."

Sắc mặt Bùi Chấn Vũ xanh mét.

Qúa khứ của mình lại bị một người phụ nữ không quan trọng nói ra, làm cho anh giống như bị người khác hung hăng đánh một bạt tai.

Nguyên nhân chính là vì anh ta thất bại, mới muốn nhắc nhở Lê Họa, không cần giống như "Cô", sẽ chết không minh bạch.

Lê Họa cũng hiểu được lời nói của mình quá mức nghiêm trọng, ai sẽ hi vọng vợ của mình chết đi chứ?

"Rất xin lỗi."

"Cô nói không có sai, thực sự tôi không phải một người đàn ông tốt. "Bùi Chấn Vũ đứng lên, liếc mắt một cái nhìn cô, "Mà khi thân tình xung đột với tình yêu, bất luận thân tình có kém thế nào, cũng không thể buông."

Cho nên anh ta nhất định sẽ cưới một người phụ nữ môn đăng hộ đối.

Lê Họa nhìn bóng lưng của anh ta có chút không đành lòng, có lẽ đối với rất nhiều đàn ông thực ra yêu nhất cũng chỉ có một người phụ nữ đi, người khác cũng chưa từng chấp nhận, có vài người bằng lòng, có vài người không muốn.

Nhưng người đã chết đi, không cần phải cả đời không chấp nhận.

Lê Họa chờ Tô Nhứ ầm ĩ đủ rồi sẽ trở lại đây, xem ra Tô Nhứ chơi đùa đã quên đi sự tồn tại của cô. Cười có chút không biết làm sao, quên đi, chính cô đi ra ngoài đổi gió là tốt rồi.

Đi ra đại sảnh, không khí lạnh lẽo nhanh chóng tiến vào, cả người như bị kim hung hăng đâm vào, lập tức thanh tỉnh.

Phía sau vang lên tiếng bước chân, cô chưa có quay lại.

Loại tiếng vang cố ý này làm cho trong lòng cô rối loạn. Anh muốn cố ý làm ra tiếng động làm cho cô quay đầu lại, cô liền cố tình không làm.

Tiếng bước chân dừng, bên cạnh cũng có hơi thở quen thuộc.

Cô không mở miệng, liền nhìn thấy một chiếc xe theo mình cách đó không xa, đèn xe chợt lóe, làm cho cô nhìn thấy rõ ràng đối diện quốc lộ có một đóa hoa, thật là đẹp mắt.

"Ham muốn sụp đổ?"

Anh vừa mở miệng liền lộ ra anh đối với cô vô cùng không hài lòng, loại ngữ khí cố ý này làm cho cô tức giận.

Cô liền không theo ý của anh, "Anh không nhìn thấy sao?"

Nếu cố ý đem cô nói thành phụ nữ như vậy, cô liền thừa nhận cho anh xem.

Cô không cần quay đầu lại nhìn mặt của anh, chỉ biết anh nhất định nở nụ cười châm biếm. "Anh cần phải khen ánh mắt của em tốt hay vẫn là vô cùng kém cỏi?"

"Ánh mắt của em không một chút quan trọng, ánh mắt nhị thiếu tốt là được. Đại tiểu thư Tô gia, xinh đẹp động lòng người, dáng người xinh đẹp, lúc đó còn có thể trên thương trường oai phong một cõi, phụ nữ như vậy, quả thật có thể cùng nhị thiếu xứng đôi," Nói xong cô mới phát hiện chính mình vẫn là có chút để ý.

Anh cười đến mạc danh kỳ diệu (chẳng biết tại sao), cúi đầu suy nghĩ nửa ngày, đột nhiên ngẩng đầu "Em chính là bởi vì chuyện này rời đi?"

Anh không hiểu cô, thực ra anh không cần hiểu cô.

Có người thích quá trình, có người yêu thích kết quả mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.