Nữ Nhân Hữu Độc

Chương 57



Tô Nhứ và một cô gái đang ở trên ghế sa lon vui đùa ồn ào, vui đùa ồn ào coi như chân thật, sau đó thật sự đánh nhau, hai người ồn ào kinh khủng. Đúng lúc Lộ Diệc Cảnh tiến vào nhìn thấy tình huống này giúp người thân không giúp người có lý, đem cô gái trên người Tô Nhứ kéo xuống, lúc đang chuẩn bị áp dụng cách xử trí, Tô Nhứ liền đứng lên cho Lộ Diệc Cảnh một đấm, sau đó nhanh chóng đỡ cô gái kia.

Lê Họa đi vào chính là nhìn thấy hình ảnh kỳ quái này.

"Chị họ, chị không sao chứ?" Vẻ mặt Tô Nhứ tràn đầy ý cười, hoàn toàn không có bộ dạng giương cung bạt kiếm vừa rồi, cũng không biết vừa rồi là ai ở nơi này kêu "Có ngươi không có ta, đánh bại ngươi".

Lộ Diệc Cảnh cũng rất mông lung, hoàn toàn không biết hai người phụ nữ kia đang làm cái quỷ gì.

"Xin lỗi." Tô Nhứ liếc mắt nhìn chồng của mình.

Lộ Diệc Cảnh bị nhìn không hiểu ra sao cả, Nhậm Y Nùng nhìn anh một cái, "Đừng, tứ thiếu gia nhà họ Lộ, cũng không phải là loại người bình thường tôi không có khả năng đắc tội."

Sắc mặt Tô Nhứ thay đổi, lúc này mới giới thiệu cùng Lộ Diệc Cảnh, "Chị họ của em, Nhâm Y Nùng"

Sắc mặt Lộ Diệc Cảnh thay đổi, tin tức lớn nhất hiện tại của thành phố Yên Xuyên chính là do cô gái này gây ra, không khỏi đánh giá Nhậm Y Nùng vài phần, phụ nữ xinh đẹp rất lâu đều là kẻ gây tai hoạ.

Nhậm Y Nùng cũng nhìn chằm chằm Lộ Diệc Cảnh, sau đó nở nụ cười.

Tô Nhứ nhìn thấy Lê Họa đứng ở cạnh cửa, sau đó không có tức giận nhìn Lộ Diệc Cảnh, "Phụ nữ chúng em tụ họp, anh tới làm gì, đi chỗ nào hóng mát đi."

Lộ Diệc Cảnh vốn là nghĩ đến dặn dò Tô Nhứ một chút việc, thấy cô như vậy, tự mình chạm vào thất vọng, vẫn là sớm rời đi. Lộ Diệc Cảnh vừa đi, Tô Nhứ không chịu đựng được, cầm lấy tay của Nhậm Y Nùng lắc lắc," Chị cười quyến rũ cho ai xem a? Đó là chồng của em, trước mặt em còn làm trò như vậy, chị có ý gì."

Nhậm Y Nùng dùng chân đá Tô Nhứ, "Hôm nay lão nương không cùng em so đo, em cho là ánh mắt của ai cũng giống như em như vậy... Kém."

"Chị..." Mắt thấy lại muốn đánh nhau.

Lê Họa chạy nhanh tiến lên, "Còn không có chơi đủ?"

"Hừ." Ánh mắt Tô Nhứ nhìn chăm chú trần nhà.

Nhậm Y Nùng vỗ vỗ quần áo của mình, đứng lên, "Đời này nó đều là một đứa trẻ, làm sao chơi đủ."

"Họa Họa, người nọ là muốn thiết kế trang phục, chúng ta đi cửa hàng, chọn quần áo, mệt chết." Tô Nhứ nghĩ chú ý như vậy, không tốt cười ra tiếng.

Lê Họa còn chưa có mở miệng, Nhậm Y Nùng liền tiếp nhận "Em cho là ai cũng đều ác độc giống em, cô gái xinh đẹp kia thấy tương đối lương thiện."

Lê Họa xấu hổ nở nụ cười, không thể nói ra miệng câu "Cô nhìn nhầm, thực ra tôi không có lương thiện."

Nhậm Y Nùng vừa đi, Lê Họa liền kéo Tô Nhứ, "Đều là người lớn như vậy, còn long trời lỡ đất như vậy, muốn bộ dáng gì nữa? Cậu chừng nào thì trở về? Cùng chồng của cậu hòa thuận?"

Tô Nhứ ngã lên trên giường, dùng chăn che khuất chính mình, "Cậu bỗng chốc hỏi nhiều như vậy, tớ trả lời như thế nào... Cậu nhìn chị họ của tớ, cảm thấy thế nào?"

Lê Họa xoay người, lại nói sang chuyện khác, mới không làm.

"Tớ biết, nhất định là cậu cảm thấy chị ấy đẹp hơn so với tớ, so với tớ có khí chất hơn, cậu không nỡ nói cho tớ biết." Không có đợi Lê Họa trả lời, Tô Nhứ tự mình đưa ra kết luận.

"Không thể tưởng tượng được cậu cũng có lúc tự ti như vậy, tớ cảm thấy rất thoải mái." Lê Họa cười.

"Ở trước mặt chị ấy tớ rất tự ti." Tô Nhứ than thở, "Từ nhỏ tớ đã nghĩ trở thành người như chị ấy vậy, tự mình sống được, vô câu vô thúc, không sợ trời không sợ đất, muốn làm cái gì thì làm cái đó, chưa bao giờ sẽ bởi vì người khác mà thay đổi chính mình. Mà tớ học thế nào cũng không được tính cách như chị ấy, ngay cả bắt chước, đến bây giờ tớ cũng không biết chính mình là một hạng người gì. Ngay cả tên cũng là học từ chị ấy... Ai, càng nói càng thất bại."

Lê Họa nghe không hiểu ra sao cả, Nhậm Y Nùng họ Nhậm, làm sao cùng cô ấy học đạo lý, nhưng không nghĩ ra cũng sẽ không suy nghĩ.

Đem Tô Nhứ kéo lên, "Cậu còn không có hoà giải cùng Lộ Diệc Cảnh là vì sao?"

"Cứ như vậy đi, cậu đừng tới khuyên tớ, để cho tớ hưởng thụ vui vẻ được người khác theo đuổi..."

"Cậu thật đúng là. ." Đứa nhỏ.

Lê Họa cùng Tô Nhứ đi ra ngoài ăn cơm, Tô Nhứ, người này rất so đo, trong lúc đó không đề cập tới chuyện của Lộ Diệc Cảnh, lại nghĩ cách nói chuyện của Lê Họa cùng Lộ Thiểu Hành.

Tô Nhứ vừa ăn vừa khen vẫn là thức ăn Yên Xuyên ngon, đi ra ngoài một chuyến cuối cùng lại gầy đi bốn năm cân, trở về ông nội đau lòng đến chết.

"Vậy cậu có thể không ngừng ăn, không ai ngăn cản cậu." Lê Họa không có tức giận mở miệng.

"Cậu ăn ít như vậy. . ." Tô Nhứ cười đến ám muội, "Không có đi? Nghe nói cái kia sẽ ảnh hưởng đến thèm ăn."

"Không có khả năng." Lê Họa trực tiếp phủ định, cái kia vừa mới tới, không có khả năng kia.

"Khẳng định như vậy."

"Ừ."

"Tin tức của Lộ Thiểu Hành không ít, cậu không lo lắng anh ta ở bên ngoài vụng trộm? Đàn ông loại này động vật này..."

"Ngay cả Lộ Diệc Cảnh loại công tử quần áo lụa là này cũng có thể biến thành dáng vẻ hiện giờ, còn có cái gì không có khả năng?" Lê Họa gắp một miếng cà, "Hơn nữa tớ không lo lắng sẽ mất đi anh ấy."

"Tin tưởng Lộ Thiểu Hành như vậy."

"Không phải tin tưởng Lộ Thiểu Hành, là tin tưởng chính mình." Kinh tế độc lập mới có thể trở thành người độc lập, khi biết sau này mình có thể nuôi sống chính mình, không hề nghĩ dựa vào người khác. Không phải bởi vì quá mức tin tưởng một ai, mà là không sợ hãi sẽ mất đi cho dù sẽ bị thương trái tim sẽ khổ sở, nhưng trời không sập đất không lở, dù sao quan trọng nhất là chính mình không phải sao?

Tô Nhứ cười lạnh một tiếng, không nói gì.

"Nếu có thể, cậu có thể gọi anh ấy là anh hai."

"Cậu nghĩ như vậy sẽ làm chị dâu của tớ?"

Ở trong một bữa tiệc, vầng sáng ảm đạm trên mặt đàn ông cùng phụ nữ xẹt qua trong chớp mắt, phụ nữ trang điểm tinh xảo, cùng với con ngươi lạnh của người đàn ông.

"Tôi thà rằng cha tôi là người tội ác tày trời trong miệng anh, ít nhất ông ấy chưa bao giờ làm chuyện có lỗi với người nhà của tôi. Về phần ông ấy làm tổn hại đến anh, tôi có thể xin lỗi, cũng biết anh sẽ không tha thứ. Tất cả cũng sẽ không ảnh hưởng đến việc trong lòng tôi ông ấy là một người chồng tốt một người cha tốt."

"Quả nhiên cô cùng cha cô ích kỷ giống nhau."

"Kỷ Y Đình, anh nghĩ như vậy." Cô gái nói xong, bước ra một chân, lập tức bỏ đi, cũng không để ý tới người đàn ông có vẻ mặt gì.

Khi bên trong có chút tình cảm, phụ nữ so với đàn ông chưa hẳn yếu đuối, biết không thể lại cùng một chỗ, người đã từng yêu nhau, cũng có thể phản bội, cũng có thể trở thành kẻ thù, trên cái thế giới này không có gì là không thể.

Nếu có thể, Lộ Thiểu Hành không muốn nghe thấy "Bí mật" này, hiện tại anh đi cũng không được, không đi cũng không được. Đứng lại tại chỗ, trong đầu hiện lên vô số suy nghĩ.

"Nghe đủ chưa?" Thanh âm Kỷ Y Đình lộ ra lãnh ý, ánh mắt giống như tên bắn lại đây.

Lộ Thiểu Hành tiến lên vài bước, đứng lại ở trước mặt Kỷ Y Đình, "Nếu tôi nói chưa có nghe đủ, cậu sẽ tiếp tục nói?"

Anh cười cười, khiến cho Kỷ Y Đình có vô số phiền chán.

"Chuyện này, không phải cậu luôn điều tra sao? Chẳng lẽ tin tức tra được không thể khiến cho anh hài lòng?" Kỷ Y Đình trào phúng cười, nhưng không có một chút độ ấm.

"Dù sao vẫn có tin tức, không phải sao?"

"Đại khái có lẽ sẽ, cậu..." Kỷ Y Đình hừ lạnh, quen biết Lộ Thiểu Hành này nhiều năm như vậy, là một hạng người gì có lẽ cũng có thể hiểu biết vài phần, "Không có khả năng."

"Ý tứ này, là cậu đồng ý giải thích nghi hoặc của tôi?"

Kỷ Y Đình đảo qua người anh, "Đừng nói chuyện Tô Thiên Linh cùng cậu không có quan hệ."

"A, người đẹp đưa đến tận cửa cũng không cần, không phù hợp tác phong của cậu, lời đồn chính là Kỷ Y Đình ai đến cũng không từ chối, vẫn là thân phận Tô nhị tiểu thư đặc biệt?"

Kỷ Y Đình trừng mắt nhìn anh.

Con ngươi Lộ Thiểu Hành như cũ, "Hay là nói, thực ra là bởi vì cậu để ý chính là chị của Tô nhị tiểu thư..."

"Câm miệng."

"Cũng có thể, cậu trở lại Yên Xuyên là làm cái gì?"

"Cậu nghĩ rằng tôi làm cái gì? Cũng là cậu, cho tới bây giờ đều cho rằng sự tồn tại của tôi là uy hiếp của cậu? Cậu cùng cha của cậu thật đúng là cá mè một lứa, như thế nào, nghĩ muốn loại bỏ tôi thật nhanh?" Thanh âm của Kỷ Y Đình càng ngày càng lạnh.

"Tôi chỉ là không muốn cùng cậu trở thành kẻ thù."

"Năm đó là cậu chủ động tuyệt giao, nếu chúng ta có thể làm anh em tốt, cũng đừng ở trong này mang theo bộ dạng ghê tởm tôi."

"Đúng là năm đó quả thực là tôi chủ động tuyệt giao. . . Cho nên cậu nên biết điểm quan trọng là cái gì, nếu thân thế của cậu hại đến người nhà của tôi, tôi không ngại làm ra chuyện khiến cậu không thoải mái."

"Cậu cho rằng có thể uy hiếp tôi?"

"Cậu không phải nói tôi có tư liệu rất đầy đủ sao? Không sợ tôi tìm thấy huyệt chết của cậu?" Lộ Thiểu Hành ngẩng đầu, cuối cùng nhìn thoáng qua Kỷ Y Đình, lựa chọn rời đi.

Anh biết cuối cùng bọn họ không trở về được, liền giống như anh không bao giờ ... Có thể thời gian đơn thuần như trước đây, người trưởng thành sẽ mất đi một chút sau khi lớn lên cảm thấy được trân quý. Nhưng chúng ta đều biết nếu như chuyện như vậy lại xảy ra một lần nữa, cũng sẽ lựa chọn như vậy. Một khi đã như vậy, thương cảm một chút thì tốt rồi, không cần phải ... Lúc nào cũng nhắc nhở chính mình.

Đoạn thời gian kia, ở trong trí nhớ của Lộ Thiểu Hành, quả thật đáng giá để nhớ tới.

Là anh chủ động vứt bỏ, không có cớ gì che dấu tốt.

Anh cùng Kỷ Y Đình, hẳn là xem như bạn bè tốt đi. Nhưng từ một năm kia, khi anh biết được bạn tốt của mình là con riêng của cha anh, ý nghĩ như vậy liền không tồn tại nữa. Thực ra anh không có nhiều của cảm giác, không cảm giác mình sẽ vì vậy mà bị thân tình làm chấn động. Anh biết cha của mình là hạng người gì, tuyệt đối sẽ không nhận Kỷ Y Đình là con trai. Mà Lộ Chính Nhiên cũng chỉ sẽ có một người con trai là anh.

Chỉ cần đối với mình không có ích lợi hay tổn hại, thực ra tất cả cũng không phải vấn đề.

Nhưng anh không thể lại cùng Kỷ Y Đình xưng anh gọi em, đó là đối với mẹ anh không tôn trọng, anh không thể dùng hành vi của mình để thương tổn mẹ, cho dù mẹ cũng không biết.

Là anh chủ động vứt bỏ, nếu thời gian ngược trở lại, anh vẫn sẽ làm như vậy, cho dù là bạn bè tốt, anh cũng không thể chấp nhận.

Lộ Thiểu Hành lái xe, tiến vào trong sương mù của bóng đêm, đột nhiên anh suy nghĩ, mình không phải cũng giống như bóng đêm này, bị xã hội này nhúng chàm, càng ngày càng âm u. Đã nghĩ rất nhiều người bị lạc trong ham muốn tiền tài, càng lún càng sâu, không có sức lực tự kềm chế, sau đó một ngày lại một ngày, không thể quay lại.

Suy nghĩ đã bị ảnh hưởng, khiến cho anh không có lái xe về hướng nhà trọ, theo dòng xe cộ đi tới.

Không biết chạy đến chỗ nào, anh ngẩng đầu nhìn biển báo giao thông, xem ra phải vòng một vòng lớn.

Nhìn ra cách đó một đoạn, lại thấy được người quen thuộc.

Ở lối đi bộ, hai người phụ nữ đang đứng ở nơi đó nói giỡn, không biết là đang tranh luận vấn đề gì, thế nhưng ồn ào.

"Lý Hành Lượng cũng tham gia thanh âm tốt, hát không tệ, đáng tiếc bị loại sớm như vậy."

"Đó là bộ dạng anh ta xấu, bị loại rất xứng đáng."

"Cậu tại sao có thể nói như vậy, không xấu, tớ cảm thấy rất tốt."

"Đó là do cậu không có trình độ thưởng thức."

"Cậu có trình độ thưởng thức, tớ cảm thấy Lý Đại Mạt mới xấu, cậu vậy mà thích... Đó chính là trình độ của cậu."

"Lý Đại Mạt làm sao xấu, mọi người bên cạnh tớ đều thích anh ta."

"Tớ không phải người bên cạnh ngươi cậu?"

"Cậu... Không tính, cậu chính là một người không bình thường."

"Cậu mới không bình thường."

"Thật sự không bình thường chính là cậu, chỉ cần suy nghĩ không giống với cậu liến cho rắng ngưới đó không bình thường."

...

Lê Họa cùng Tô Nhứ hai người vì thế tranh luận không thôi, sớm chủ đề ban đầu tranh luận, hiện tại tranh luận ai không bình thường, càng thêm ồn ào.

"Tuyệt giao." Tô Nhứ tức giận, "Tớ không cùng cậu rất tốt."

Lê Họa liếc nhìn cô một cái, "Tớ cũng chưa từng nghĩ là tốt."

Tô Nhứ tức giận đến phát run.

Lộ Thiểu Hành dừng xe lại, ánh mắt xa xôi nhìn hai người kia, không biết các cô đang nói chuyện gì. Lại cho mình một loại cảm giác bây giờ bọn họ rất thoải mái. Cảm giác như vậy làm cho anh hôm nay làm việc ngốc.

Anh chậm rãi lái xe, đi theo phía sau Tô Nhứ và Lê Họa, cũng không biết mình muốn làm cái gì, hay là thực ra cái gì cũng không muốn đi làm.

Đối với anh mà nói, cuộc sống của mình quá mức phức tạp, mà cuộc sống của cô dường như đơn giản hơn. Như vậy rất tốt, anh hi vọng người phụ nữ bên cạnh anh, cũng không hiểu mình, hoặc là nói anh đối với mình không hài lòng, không hi vọng phần âm u này bị người khác bới móc ra.

Lê Họa cùng Tô Nhứ đi một đoạn dài, Tô Nhứ mới đánh vỡ trầm mặc, "Phía sau có chiếc xe hình như vẫn đi theo chúng ta."

"Có lẽ là kẻ thù của cậu, đi theo cậu, đừng liên lụy tớ."

Lời tuy nói như vậy. Lê Họa vẫn là xoay người sang chỗ khác nhìn chiếc xe kia, nhìn không cử động nữa. Tô Nhứ đẩy cô, cô vẫn bất động.

"Cậu gọi điện thoại cho Lộ Diệc Cảnh đến đón cậu đi."

"Tại sao?" Tô Nhứ tò mò.

"Bởi vì tớ có người đón." Lê Họa hiểu ý cười cười, thẳng hướng xe đi qua.

Nhớ ra cái gì đó vẻ mặt Tô Nhứ không cam lòng, cũng chạy tới, cười tủm tỉm nhìn Lộ Thiểu Hành, "Anh hai, không ngại đưa em một đoạn đi?" Sợ Lộ Thiểu Hành không đáp ứng, chính mình nhanh kéo ra cửa sau xe ngồi vào, kiêu ngạo nhìn Lê Họa, còn không phải cùng với cô ngồi một cái xe, ha ha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.