Trịnh Hy An hơn một tuần nay xem phim, thấy có cảnh cắm trại quá thú vị nên nên nảy ra ý định đi cắm trại với mỹ nam. Sau nửa ngày lẽo đẽo đi phía sau từng người, cô đã thành công dụ 3 vị tổng tài đi cắm trại với mình.
Vì quá háo hức nên 5 giờ sáng, Trịnh Hy An đã dậy chuẩn bị đồ ăn. Loăng quăng một hồi làm salad, nộm hoa quả, gỏi, nước ép, trà sữa, rồi lại lăng xăng lên lầu thử đồ. Trịnh Hy An sau một hồi nghĩ ngợi, quyết định chọn chiếc váy hồng nhạt chấm bi nhẹ nhàng, còn quá trịnh chọn váy thì tương đối là trâu bò.
7 giờ, một xe Lamborghini đỗ ở cổng, ba bạch mã hoàng tử kiêm cực phẩm soái ca bước ra, đón tiểu công chúa Trịnh Hy An. Trịnh Hy An cười tít mắt, gò má hơi ửng hồng.
Nhận ra biểu hiện của mình có chút thất thố, Trịnh Hy An lại tự nhủ, cô chỉ là linh hồn thay thế, không thể có tình cảm được.
Lắc lắc đầu, tự vỗ vào mặt mình hai cái, cô lấy cớ tự trấn tim mình không đập loạn nữa. Yêu là một chuyện, đi chơi lại là một chuyện khác. Cô vẫn tiếp tục cười chạy ra thơm má Trương Tuyết Liên: "Mẹ, con đi chơi đây"
Trương Tuyết Liên cười nhẹ, vỗ vỗ trán cô: "Con đi chơi vui vẻ, không được quậy phá các anh nha con"
Cô bĩu môi, làm mặt xấu: "Con gái mẹ rất ngoan nha"
- "Được rồi! Được rồi! Con ngoan. Đi chơi đi"
Trịnh Hy An giậm giậm chân không phục, sau đó xoay người bước ra xe, khệ nệ cầm hai cặp lồng đồ ăn cùng chai nước ép.
Trần Khải Dương bắt kịp, giành lấy: "Để anh"
Lòng Trịnh Hy An chỉ vì hành động nhỏ này mà rung động mạnh, với cách đối xử này, cô không khỏi cảm động. Mặc dù là không phải cho cô, nhưng cứ nhận đã, mọi chuyện để sau đi!
Tất cả lên xe, đi tầm 30 phút tới ngoại ô thành phố K. Trịnh Hy An nằng nặc đòi chọn khu 3 - khu cắm trại có trẻ em, với lí do ở đó được nhiều đồ chơi. Nam Cung Thiên Hạo suýt ngã ngửa nhưng vẫn chấp nhận, đi tới nơi bán vé đút lót ông bảo vệ.
Thế là, một cảnh rất hài hước được vẽ nên. Khung cảnh thơ mộng, nắng vàng vàng, cô gái 19 tuổi đang chơi cầu trượt rất vui vẻ, gần đó là ba đại mỹ nam đang chuẩn bị đồ, ai cũng cười rất tươi...
...Nói tới đây, thực sự là tác giả muốn đập đầu vào tường...Ai~~~
- "An An, ra đây!" - Nam Cung Thiên Hạo gọi cô
- "Em ăn táo đi!" - anh đưa quả táo được gọt cẩn thận cho cô
Cô cầm quả táo, cắn một miếng, cười nhìn anh nói: "Táo này thật ngon nha~"
Nhạc Khuynh Vũ ra xe lấy đồ về, thấy cảnh này mở miệng trêu đùa: "Hai người tình cảm khi không có anh hả?"
Nam Cung Thiên Hạo làm bộ mặt thách thức: "Cậu ghen tỵ phải không?"
Khuynh Vũ không hề tức mà tỉnh bơ thừa nhân, vừa véo mà Trịnh Hy An vừa nói: "Tôi ghen mà. Thế nên giờ tới lượt tôi chơi với Hy nhi"
Cô rất muốn một chưởng đá anh ra xa. Mặt cô là cái nơi để anh càn quét à?
Không thấy Dương, cô hỏi: Dương đâu?"
Nhạc Khuynh Vũ vẫn là bộ dạng muốn ăn đấm: "Có vài người mẫu muốn gặp, cậu ta đi luôn rồi!"
Hắc hắc. Trịnh Hy An cô lần này không có tức giận nữa đâu: "Cho anh ấy đi luôn đi, không cho về đây nữa!"
- "NHẠC KHUYNH VŨ! CẬU BÀY TRÒ VỪA THÔI!" - Trần Khải Dương gầm lên khi nghe thấy chuyện thị phi về mình.
- "Có cậu ý! Ai mà đi lấy cái điện thoại cũng lâu hơn rùa" - Nhạc Khuynh Vũ quát ngược lại
Trịnh Hy An, Nam Cung Thiên Hạo ở một bên ngắm cảnh đẹp.
Chửi mãi cũng hết nước bọt, khô miệng thì phải uống nước thôi. Cuộc chiến cũng vì thế mà tạm ngừng.
Cây cỏ dưới đất vui sướng, chúng nó không phải hứng nước vàng nước bạc từ miệng hai người đàn ông này nữa rồi ^_^
Trịnh Hy An quay sang bên phải, thất thần đi ra bờ hồ ngồi một mình
Cô lo sợ.
Đúng, cô đang càng ngày càng chìm sâu vào tình yêu với ba người kia. Không thể phủ nhận họ rất sủng cô, cô muốn ở lại mà tham lam nhận tình yêu đó. Nhưng một cô hồn lang thang như cô làm sao có thể yêu được đây?
Tại cô quản không chặt trái tim mình. Vì sao cô có thể dễ động tâm mà yêu thương 3 người này như vậy?
Trần Khải Dương là người trầm ổn, lo cho cô từng chút một, loại tình cảm như vậy, cô làm sao không rung động?
Nam Cung Thiên Hạo, ôn nhu, nhẹ nhàng, cô cũng rất thích anh
Người khiến cô vừa yêu vừa ghét là Nhạc Khuynh Vũ, nếu không có anh, chắc cô buồn tới chết rồi! Vô lại, lưu manh, nhưng lại cẩn thận mà yêu cô.
26 tuổi, lăn lộn hơn 10 năm trong xã hội phức tạp kia, cô không biết nhiều thì cũng phân biệt được ai đối với mình thật lòng.
Thôi. Cứ tận hưởng đi đã. Tương lai để sau lo.
Rất có thể một ngày, cô sẽ rời bỏ thân thể này. Nhưng bây giờ, hãy cho cô ích kỉ một chút đi. Bởi vì khi trở về thế giới cũ, cô sẽ lại lặng lẽ sống không còn bố mẹ, người thân, hay những người đàn ông mà cô yêu nhất này.