“Hoàng Thượng, trưởng nữ nhà lão phu đột nhiên thân thể khó chịu, trước hết xin cho phép lão phu để phu nhân đưa nàng về phủ nghỉ ngơi.” Thẩm Lăng Vân dẫn theo Thẩm Thiển Ngữ và Doãn U Lan cùng đi ra màn trướng, hướng về phía Hoàng Thượng và Hoàng Hậu ngồi khấu đầu nói.
“Đúng rồi. Mới vừa rồi Thiển Ngữ đàn bài giang sơn vui mừng thật khiến cho Trẫm nhìn với cặp mắt khác!” Thượng Quan Hạo ngồi ở thượng vị, nhìn Thẩm Thiển Ngữ đầy tán thưởng.
Thẩm Thiển Ngữ làm bộ e thẹn, nhưng trong lòng thì hận nghiến răng nghiến lợi! Khúc đàn này căn bản không phải nàng đàn ra, mà là Thẩm Thiển Mạch đàn, mọi người thưởng thức, đều là khúc nhạc của Thẩm Thiển Mạch, không phải nàng! Chuyện này bảo nàng tiếp nhận thế, đối mặt làm sao?
“Đa tạ Hoảng Thượng tán dương, Thiển Ngữ thật hổ thẹn.” Thẩm Thiển Ngữ cúi đầu cảm tạ, hướng về phía Thượng Quan Hạo hành lễ cáo lui, giả bộ mệt mỏi, tựa vào trên người Doãn U Lan.
Ánh mắt Thượng Quan Triệt nhìn Thẩm Thiển Ngữ vẫn không rời đi.
Thẩm Thiển Ngữ cũng xinh đẹp như hoa. Bên dưới một đôi mắt phượng là lỗ mũi khéo léo đẹp đẽ, đôi môi hơi mỏng, nhưng lại có một ý vị đặc biệt. Chỉ là Thượng Quan Triệt cảm giác trên người nàng dường như thiếu một chút gì đó, không giống như một cô gái có thể đàn ra được khúc nhạc này.
“Khúc nhạc mới vừa rồi Đại tiểu thư đàn, thật khiến Quan Triệt khâm phục, hy vọng ngày khác có thể nghe được tin lành.” Thời điểm Thẩm Thiển Ngữ đi qua trước mặt hắn, Thượng Quan Triệt chắp tay nói.
Nếu hắn không hiểu sai ý cảnh trong khúc nhạc này, thì Thẩm Thiển Ngữ không phải một cô gái đơn giản, chắc chắn là một cô gái thông tuệ việc nước, mà người hắn cần chính là một cô gái như vậy.
“Nhất định. Đợi thân thể Thiển Ngữ khỏe lên một chút, nhất định sẽ tự mình gảy đàn cho Tam hoàng tử nghe.” Thẩm Thiển Ngữ trên mặt làm bộ thẹn thùng, đôi con ngươi tình ý nhìn Thượng Quan Triệt.
Giờ khắc này, nàng phải cảm ơn Thẩm Thiển Mạch. Nếu không có khúc nhạc này của Thẩm Thiển Mạch, nam tử ôn hòa như ngọc, rực cháy như nắng mặt trời này, sẽ vĩnh viễn không chú ý đến cô gái thứ xuất là nàng.
Nhưng nàng cũng hận Thẩm Thiển Mạch. Bởi vì, Thượng Quan Triệt thưởng thức, là tiếng đàn của Thẩm Thiển Mạch chứ không phải là nàng. Không sao, trở về nhất định nàng sẽ khổ luyện cầm kỹ, nàng không tin không thể gảy ra khúc giang sơn vui mừng này!
Một bước ba quay đầu. Thẩm Thiển Ngữ được Doãn U Lan đỡ, lưu luyến rời khỏi Bách Gia yến. Ánh mắt của nàng đều tập trung trên người Thượng Quan Triệt, không biết rằng có rất nhiều vương tôn quý tộc bởi vì một khúc nhạc này mà chú ý đến nàng, lại bị ánh mắt nàng nhìn Thượng Quan Triệt làm cho tinh thần chán nản.
Đưa mắt nhìn Thẩm Thiển Ngữ rời đi. Khóe miệng Thẩm Thiển Mạch khẽ nhếch lên nụ cười gian xảo.
“Mạch Nhi, mới vừa rồi ngươi đàn rất tốt!” Lúc này đây Thẩm Lăng Vân mới quay lại trong trướng, thưởng thức nhìn đứa con ở trong núi lớn lên của hắn, nữ nhi này cũng không tệ.
Thẩm Thiển Mạch này vẫn còn có chút dùng được. Thẩm Lăng Vân nghĩ thầm, thái độ đối với Thẩm Thiển Mạch càng thêm hòa ái.
“Thường ngày Mạch Nhi không đàn ra được như vậy, mới vừa rồi không biết thế nào, khiến cho Mạch Nhi cũng giật mình.” Thẩm Thiển Mạch nhìn đàn cười nói, “Có lẽ là do có duyên tốt với đàn này.”
“Nếu Mạch Nhi thích thì tặng cho Mạch Nhi!” Thẩm Lăng Vân vui mừng, một cây đàn đâu có đáng gì, vỗ vỗ đầu Thẩm Thiển Mạch cười nói.
“Cám ơn phụ thân!” Thẩm Thiển Mạch lộ ra nụ cười ngây thơ, trong mắt lóe lên một tia giảo hoạt, khẽ vuốt ve Phượng Minh, một cây cổ cầm tốt như vậy, nếu rơi vào tay tục nhân, thật đúng là đáng tiếc.
“Sau đây Bách Gia yến chính thức bắt đầu. Xin mời các vị tiểu thư công tử không cần xấu hổ, nếu nguyện ý lên đài biểu diễn, thì hãy tự nhiên lên đài!” Tiếng nói của thái giám bên ngoài trướng vang lên, lập tức có người liền vén màn lên.
Xa xa nhìn lại, sắc trời bên ngoài đã gần tối, chỉ là trong khoảng đất trống được thắp rất nhiều đèn dầu sáng rỡ, nhìn rất rõ ràng, các màn trướng cũng được vén lên, nhóm con cháu vương tôn quý tộc giờ phút này đều ngồi ở trong trướng, chăm chú nhìn vào trung tâm bãi đất trống.
“Nếu các vị tiểu thư công tử xấu hổ, vậy thì xin phép được thả con săn sắt, bắt con cá rô.” Thượng Quan Phiên mặc một bộ quần dài, làn váy dài kéo lê trên mặt đất, giống như lông chim khổng tước.
Vóc người của nàng vốn cao hơn chút so với các cô gái bình thường, cộng thêm từ nhỏ đã lớn lên trong cung, một thân phong cách quả thật cũng hơn người, vừa đứng ở trên đài, lập tức hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Thẩm Thiển Mạch cũng hứng thú uể oải nhìn cô gái giữa đài. Trên đầu búi kiểu tóc Ngũ Phượng đang thịnh hành, cài thêm trâm vàng, có vẻ quý khí bức người.
“Không biết Phiên công chúa muốn biểu diễn tài nghệ gì?” Nói chuyện là một nam tử dịu dàng, ăn mặc thư sinh, nhưng mặt mày lại lộ ra anh khí (khí khái anh hùng), lông mày như kiếm đen rậm song song với con ngươi, sóng mũi cao, cả người tản ra một cỗ hào khí.
“Ta tài năng kém cỏi, chỉ muốn múa một điệu khổng tước.” Thời điểm con ngươi Thượng Quan Phiên dừng trên người nam tử kia, đột nhiên xấu hổ, trên mặt nổi lên một tầng đỏ ửng.
Thẩm Thiển Mạch khẽ nhếch khóe miệng. Xem ra Thượng Quan Phiên thích nam tử kia rồi. Nam tử kia chính là con trai độc nhất của Đại tướng quân, Diêu Viễn Sam, cũng chính là anh trai của Diêu Nhược Thấm.
Thượng Quan Phiên xưa nay tâm cao khí ngạo, lại quan hệ rất tốt với Diêu Nhược Thấm, chắc chắn nguyên nhân bởi vì Diêu Viễn Sam, chỉ là trong lòng Diêu Viễn Sam, hình như không phải Thượng Quan Phiên.
Thẩm Thiển Mạch nhạy bén chú ý, ánh mắt Diêu Viễn Sam vẫn như có như không nhìn về phía màn trướng phủ Thừa Tướng. Trước nay Diêu Viễn Sam căn bản không biết nàng, như vậy, chỉ còn lại một đáp án, ý trung nhân của Diêu Viễn Sam, là Thẩm Thiển Tâm.
Đáng tiếc, Thẩm Thiển Tâm một lòng chỉ muốn phất lên cành cao làm Phượng Hoàng, sao có thể để ý đến Diêu Viễn Sam. Dã tâm của Thẩm Thiển Tâm không nhỏ, chắc chỉ muốn ngày sau làm Hoàng Hậu thôi.
Mẫu nghi thiên hạ, đó là mơ ước của bao nhiêu thiếu nữ. Nàng đã từng, cũng rất hâm mộ vị trí mẫu nghi thiên hạ, nhưng khi thành Hoàng Hậu, nàng mới hiểu được trong đó có bao nhiêu chua cay. Mẫu nghi thiên hạ, sẽ phải rộng lương tha thứ, phải nhìn người mình yêu cùng cô gái khác thân mật, mập mờ.
Nàng cho rằng chỉ cần giữ vững tấm lòng thiện lương, giữ vững tình yêu đối với hắn, sẽ đợi được hắn quay đầu lại nhìn nàng, nhưng nàng lại không nghĩ rằng, chờ đợi nàng lại là xuyên tràng độc dược (xuyên tràng: thủng ruột).
Nàng đã từng quá ngu ngốc. Nhưng nàng hôm nay, đối với vị trí hoàng hậu cao cao tại thượng đã sớm không còn mơ tưởng, thậm chí còn xem nó như một vị trí tầm thường.
Thứ mà Thẩm Thiển Mạch nàng muốn, có thể tự mình đoạt được, không cần bất kỳ nam nhân nào đem đến cho nàng.
Nếu hiện tại Thượng Quan Triệt lại dối trá, nói cho nàng ngôi vị hoàng hậu tất nhiên nàng sẽ không chút do dự đáp trả hắn. Thay vì nói hắn cho nàng ngôi vị hoàng hậu, không bằng nói là nàng cho hắn ngôi vị hoàng đế thì đúng hơn. Nếu không có nàng, hắn sao có thể dễ dàng trở thành Hoàng đế như vậy?
Bên kia, Thượng Quan Phiên đã bắt đầu nhảy múa theo âm nhạc, làn váy thật dài dưới chân theo động tác của nàng mà tung bay, giống như khổng tước xòe đuôi.
Dưới đài không ngừng truyền đến tiếng vỗ tay, chỉ là tiếng vỗ tay này có mấy phần vì điệu múa, có mấy phần vì thân phận của Thượng Quan Phiên?